Đường Chuyên

chương 907: di dân thương nghiệp (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân gia chuẩn bị lặng lẽ đem cả nhà đi du lịch thì thành Trường An lại không yên ổn, vô số thương nhân đem theo vợ con tới Nhạc Châu, nghe nói đợt nhà đầu tiên ở đó đã làm xong chỉ còn đợi trang trí nội thất.

Thương nhân là những người thuần túy nhất trên đời, cũng là những người có quan niệm thời gian nhất, nửa tháng tiêu hao trên đường, đợi khi mình tới Nhạc Châu, hẳn nhà cửa đã có thể ở được rồi. Nhạc Châu cái gì còn tốt, chứ nhân thủ không đủ, nhất là người dùng được, nên mọi người khi tới Nhạc Châu không hẹn mà cùng mang gia tài đổi thành hối phiếu, nhẹ nhõm mang gia nhân phó dịch lên đường, một là an toàn, hai là đỡ tốn công.

Nếu như có một hai chục nhà chuyển tới Nhạc Châu thì chẳng có gì lạ, thương cổ mà, trọng lợi nhuận khinh biệt ly, chạy đông chạy tây kiếm lời thì có gì đâu.

Khi bọn họ thấy cả nghìn phú hộ kết đội tới Nhạc Châu thì khủng bố rồi, xưa nay chỉ có chuyện người ta chen nhau vỡ đầu tới đế kinh, chưa bao giờ thấy có người từ đế kinh bỏ ra ngoài, quan viên Trường An cuống lên, một số người biết được chút nội tình không hùa theo đám đông công kích Vân gia nữa, dừng lại nghe ngóng.

Rất nhiều cửa hiệu biến mất, ví như tiệm tạp hóa lớn nhất thành là tiện nghi phường không còn nữa, nghe nói đó là cửa hiệu làm ăn bất lương, đóng thì đóng thôi, nhưng lâu lắm rồi không được ăn cá mặn từ Đăng Châu, miệng cứ khó chịu.

Đem so ra thì nha hành của Trường An sáng suốt hơn nhiều, bọn họ như nổi điên báo cáo với quan phủ ngăn chặn những di dân thương nghiệp này, nhất là các xưởng sản xuất hàng hóa, nếu mặc cho người ta hút máu Trường An tới Nhạc Châu, tương lai không xa Trường An sẽ thành thành thị loại hai, vì Nhạc Châu có ưu thế thương nghiệp không gì sánh bằng.

Thành Trường An chỉ riêng một mục giới nghiêm đã khiến thương nghiệp không nhiều cơ hội pháp triển, mà Nhạc Châu thì không có, tháp chuông là để báo giờ, không phải thúc mọi người về nhà ngủ, toàn thành chia ra thành trong thành ngoài, không nhiều cổng phường như Trường An.

Nhạc Châu chỉ có một loại thuế, đó là quốc thuế, đem tất cả mọi loại thế dung hợp vào, thương gia chỉ cần nộp một loại, nghe nói không hề có thuế nhập thành, không có đủ mọi loại thuế phí do nha hành đặt ra.

Đáng sợ nhất là Nhạc Châu nằm ngay ở trên Trường Giang, cho nên hàng hóa bắc nam đều vận chuyển qua đó, đồ ngốc cũng biết, một thành trì như thế xuất hiện có sức hút với thương cổ ra sao?

Thương cổ tài lực hùng hậu sớm mua đất ở Nhạc Châu, nhà đang xây, chỉ cần không phạm hạn chế, muốn xây kiểu gì thì xây, đây là sức hút trí mạng với người chán ngãn kiểu đình viện cổ xưa đơn điệu ở Trường An rồi.

Người Đại Đường lãng mạn, Vân Diệp chứng minh dễ dàng điểm này, Tân Nguyệt một ngày thay đổi tám kiểu tóc là có thể nhìn ra phụ nữ Đại Đường thích những thứ dị tộc thế nào, vì nó không có sự ràng buộc, bao dũng sĩ hi sinh tính mạng chinh chiến là vì cướp về mấy kiểu tóc sao?

Vân Diệp khi thiết kế Nhạc Châu đã suy xét tới điểm này, kiến trúc bằng gỗ dễ đụng chạm vào lễ chế, đó là luật trời không được xúc phạm, ti lễ giám sớm quy định thân phận nào dùng vật liệu gì, cột trụ to sao, mái ngói cong thế nào, tỉ mỉ tới mức không có sơ hở nào để luồn lách.

Ở Nhạc Châu thì vô tư, mọi người dùng đá, dùng xi măng xây nhà, chỉ cần độ cao không vượt qua ly cung hoàng gia là không ai truy cứu, người có tiền mà không có địa vị nhìn trúng điểm này.

Vân Diệp đứng ở Bá Kiểu tiễn chân Hà Thiệu, hai trăm chiếc thuyền lớn tạo thành đội thuyền khổng lồ chẳng biết mang đi bao nhiêu vật tư, nhìn Hà Thiệu như được tái sinh, Vân Diệp thành tâm chúc phúc hắn mở ra cục diện mới ở Nhạc Châu, không phải ai cũng có khí phách làm lại từ đầu.

- Vân hầu muốn dọn sạch cả thành Trường An đấy à?

Vân Diệp nhìn thấy Phòng Huyền Linh trong đám đông, không định chào hỏi, hiện giờ người ta chủ động lên tiếng, Vân Diệp đành tới thi lễ.

- Trong này không có lấy một cái thuyền của Vân gia, Phòng tướng nói thế, Vân gia không gánh nổi.

Nhìn hộ vệ Vân gia tay đặt lên đao thái độ cực kỳ thù địch, không hề coi vị tể tướng vào đâu, Vân Diệp cũng chẳng thèm quát lui, biết Vân Diệp cực kỳ bất mãn với đám bọn họ, dây dưa ở mấy chuyện này này với y chỉ thiệt thân, Phòng Huyền Linh đành vờ như không thấy:

- Ngươi tuy không ra tay, nhưng Trường An vẫn sấm nổ chớp rền, Vân Diệp, đừng hận Lão Ngụy, nếu lòng có oán hận, lão phu là nhân tuyển tốt nhất, con người sống trăm năm trên đời, đôi khi không kịp suy xét kỹ lưỡng, đúng sai chúng ta chẳng thể phân biệt, dựa vào sự cố chấp sống tạm bợ trên đời, Vân Diệp, nhìn mọi thứ thoáng hơn một chút đi.

Lão Phòng lúc này giống một vị ẩn sĩ, bộ dạng lừa gạt phát ra từ phế phủ này khiến người ta không chịu nổi, Vân Diệp cố nhịn cơn khó chịu ở dạ dày, lấy ra môt bản tấu, nói thẳng luôn:

- Phòng tướng, nếu như hai bên ghét mặt nhau thì ngài ký bán tấu chương này đi, tiểu tử lập tức xéo tới chân trời góc biển, vài ba năm không trở về.

Phòng Huyền Linh nhận lấy tấu chương, xem lướt một lượt:

- Cũng tốt, nhân lúc còn trẻ đi khắp nơi xem giang sơn như họa, giang sơn này có máu mồ hôi của ngươi trong đó, nếu không nhìn thì đúng là tiếc nuối. Chỉ tiếc lão phu tuổi đã cao, nếu không cùng Vân hầu kết bản du lịch cũng là chuyện khoan khoái, chỉ là vì sao nhất định hạn là ba năm?

- Chuyến đi xa này nói là du lịch, thực chất là vì tránh họa, tiểu tử luôn là người lòng thẳng miệng nhanh, ngứa mắt với hạng ruồi nhặng trên triều, phát hiện chuyện không vui nói không chừng nói thẳng, khi ấy gây họa sát thân không đáng, nên tránh xa cho đỡ ngứa mắt.

Phòng Huyền Linh nhận lấy bút lông từ tòng lại, phê duyệt, lại lấy con dấu trong lòng ra đóng dấu lên. Vân Diệp coi như hoàn thành thủ tục nghỉ phép, mai chỉ cần đưa tới lại bổ cho vào hồ sơ là có thể rời Trường An, vân du tứ hải, nghỉ tới đó Vân Diệp chân mình nhẹ bẫng như bước trên mây.

Cười bái tạ Phòng Huyền Linh, cưỡi Vượng Tài mau chóng rời đi, mục đích đã đạt được, y chẳng buồn khách sáo có lệ với Phòng Huyền Linh, chỉ muốn đi cho sớm.

Phòng Huyền Linh đứng ngây ra trên Bá Kiều, nhìn bóng dáng Vân Diệp xa dần, lòng không rõ vui hay buồn, không biết việc làm của mình có chính xác hay không, ông ta có cảm giác tháo xích cho mãnh thú, niềm vui dưới đáy mắt của Vân Diệp lúc bỏ đi sao qua được mắt đông ta, Vân Diệp thực sự vui mừng, không phải y bất đắc dĩ bị bọn họ ép rời Trường An.

Lưu Tiến Bảo không hiểu trạng thái hiện giờ của hầu gia, sao thúc Vượng Tại đi nhanh như thế, Vượng Tài cũng chưa bao giờ chạy nhanh như thế, tựa hồ nó cảm nhận được niềm vui của Vân Diệp, hí dài, tiếp tục tăng tốc, chẳng bao lâu bỏ lại đám Lưu Tiến Bảo ở rất xa..

Vân Diệp thì vui nhưng Hàn Triệt rất khổ não, cái tên Hạ Thiên Thương bám mình như âm hồn bất tán, mình bước chân vào nhân gian chưa đầy năm ngày thì tên này đã xuất hiện. Đánh lén, ám sát, hạ độc, có lần thậm chí xô đá trên núi xuống muốn giết chết mình, đúng là không gì không làm.

Đã nói muốn làm người tốt, không hại người nữa, sao những kẻ này vẫn đáng ghét như thế? Mình chuyến này tới Trường An làm khách, cùng Vân Diệp tham khảo học vấn của Bạch Ngọc Kinh, không có mưu đồ gì, ngay cả hàm nô cũng không mang theo, đủ thể hiện thành ý rồi, sao vẫn không chịu bỏ qua?

Lúc xuất hành được hoàng đế Đại Đường các ngươi đồng ý, trước khi xuất phát lại viết thư, hoàng đế cũng cấp văn thư, tên bộ khoái khốn kiếp nhà ngươi kích động cái gì? Chẳng nhẽ mấy lần trước đánh nhau chưa đủ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio