Dưỡng Nữ Vi Hoạn

ghen?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thu Đồng nghe "người một nhà" lấy làm lạ.

"Haha, nghe em nói cứ như phân chia phần tử xấu trong đất nước vậy."

Lâm Thu Đồng chọn món xong đưa thực đơn cho phục vụ, nói tiếp.

"Chị là con gái, lại một thân một mình xông xáo tới đây hẳn là không dễ dàng, người bình thường đều có thân thích đưa vào cả."

Đương nhiên đây không phải lời trong nội tâm của cô, cô ghét chuyện đó nhất, ban đầu tới nhà cậu sống là vì còn quá nhỏ. Nhưng không thể không nói, cậu đối xử cô hơn cả con gái ruột, tiêu tiền cho cô không hề ngượng tay, nhưng điểm kỳ quái là, bọn họ lại không dung túng vô độ với Lâm Lãng Ninh.

"Tôi ở bên này đích thực có thân thích, chỉ là tôi không thích ăn bám người ta, dù là thân thích, tôi cũng không nguyện ý."

Diệp Tu ngược lại trả lời rất thẳng thắng. Trong lòng Lâm Thu Đồng không hiểu sao, lại thấy chút xíu hảo cảm với cô, cười nói.

"Để tôi đoán thử, có hai khả năng, một là thân thích nhà chị quá nhiều lễ nghi khó mà dung hợp; hai là thân thích nhà chị quá nghèo tự thân cũng khó chu toàn."

"Hihi, trước kia không phát hiện, em còn biết bói toán, bói cũng được lắm."

Diệp Tu trêu chọc.

"Xem ra bị tôi đoán trúng, tôi đoán tiếp nha, thân thích chị chắc hẳn thuộc vào dạng đầu tiên."

Lâm Thu Đồng tay nâng quai hàm, đắc ý cười. Lâm Thu Đồng đối với Diệp Tu rất ít cười, dù có thì nụ cười đó nhìn vào cũng rất cứng ngắc, đột nhiên cô lại cười vui thật sự khiến Diệp Tu không nhịn được nhìn thêm vài lần, mới thu hồi tầm mắt cười nói.

"Vâng vâng vâng, cô lợi hại quá, đoán trúng rồi."

Lúc này phục vụ mang điểm tâm lên, ly nước trái cây không để vững, mấy đứa nhỏ đùa giỡn xông lại, người lớn phía sau la rầy đừng chạy... phục vụ bị đụng trúng tay không ổn định, nước trái cây nghiêng ngã, trực tiếp đổ lên người Diệp Tu. Lâm Thu Đồng nhanh lẹ, nhanh chóng đưa tay ra cản, cô đỡ lại được cái ly, nhưng nước trái cây vẫn đổ ra ngoài được toàn bộ ống tay áo cô chặn lại.

Phục vụ nói xin lỗi, sắc mặt Diệp Tu âm trầm, móc khăn tay ra, không cho Lâm Thu Đồng kịp nói gì kéo cô vào nhà vệ sinh. Khăn tay của cô hút nước rất tốt, Diệp Tu nhúng nước khăn tay liên tục thấm lên ống tay áo Lâm Thu Đồng, màu nước trái cây trên áo nhạt dần đi, còn khăn tay thì nhuộm một màu cam. Từ đầu đến cuối, cả hai không ai nói gì, Lâm Thu Đồng nhìn Diệp Tu ăn bận trang nhã xinh đẹp, khí chất cũng được xem ưu nhã cao quý, người như vậy lại chịu cúi người phục vụ mình. Tại sao Diệp Tu đối xử cô tốt vậy? Lâm Thu Đồng chỉ nghĩ chứ không hỏi ra, Diệp Tu không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục động tác nói.

"Không có tại sao, tôi nghĩ vậy, thì liền làm vậy."

Câu trả lời dứt khoát như thế, muốn, là làm, Lâm Thu Đồng có chút ngưỡng mộ. Bữa cơm vốn có thể ăn rất vui vẻ, giữa đường lại bị phá ngang, lúc ngồi xuống bàn lần nữa, phục vụ liền tới xin lỗi các cô. Rồi đi tới gần cửa, hai cánh cửa thủy tinh, phục vụ đứng đó chào từ biệt khách hoan nghênh lần sau lại tới, lúc này lại kêu lên, Lâm Thu Đồng ngẩng đầu liếc qua, nhìn một cái, liền bị dọa giật cả mình! Đó không phải phu nhân nhà cô với nhím xù lông sao! Giữa thanh thiên bạch nhật, trời đất sáng trưng như vầy! Mà móng vuốt con nhím kia dám lôi kéo tay Thẩm Cảnh Nhiên!

Tiếp tục câu chuyện phiếm, mất rất lâu Lâm Thu Đồng mới có thể lại nhập tâm, Diệp Tu cũng mấy lần phát hiện cô ấy lại xuất hồn liền huơ huơ tay trước mặt. Bầu không khí rất tốt ban nãy bị cắt ngang, Lâm Thu Đồng cũng không còn tâm trạng tiếp tục nhắc lại chủ đề cũ, mà như thế cũng làm mục đích bị lộ quá rõ. Sau khi ăn xong Lâm Thu Đồng liền muốn tìm Thẩm Cảnh Nhiên, cũng móc điện thoại ra, liền nghe Diệp Tu nói.

"Đừng quên khi nãy em đã đồng ý, dành toàn bộ hôm nay cho tôi."

Ah, Lâm Thu Đồng quả thật quên mất, trong đầu chứa đầy Thẩm Cảnh Nhiên. Diệp Tu cũng không yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn đi dạo công viên, đến khi trời chập tối, đội mũ với đeo mắt kiếng chưa đủ, cô mang khẩu trang che mặt một trước một sau với Lâm Thu Đồng tản bộ trong công viên. Cũng không biết đã đi bao lâu, Diệp Tu rốt cuộc lên tiếng.

"Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi."

Hai tay Diệp Tu xoa xoa vào nhau ôm lấy hai cánh tay, có vẻ cô hơi lạnh, Lâm Thu Đồng cởi khoác khoác lên cho cô, nhân tiện suy nghĩ, mình đúng là tốt bụng, đối phương là vợ bé của lão già, tiểu tam với Thẩm Cảnh Nhiên, mà cô vẫn lòng tốt đối đãi như vậy. Đoạn đường này, Diệp Tu rất trầm mặc, dáng vẻ khá nặng nề, Lâm Thu Đồng vài lần mở lời tiếp tục đề tài ban nãy, nhưng không thể không biết xấu hổ nói ra, liền yên tĩnh đi cạnh.

"Nói đi, em có chuyện muốn hỏi tôi phải không."

Diệp Tu đột nhiên ngẩng đầu, cười nói. Lâm Thu Đồng lập tức cảm thấy mình bị nhìn thấu, không được tự nhiên nói.

"Không có gì."

"Bây giờ không hỏi, sau này sợ là không còn cơ hội nữa nhe."

Diệp Tu quay đầu, nhìn về trước.

"Bình thường để hẹn được em tốn không ít công sức, hôm nay em tự động dâng tới cửa, nhất định có chuyện muốn nói hoặc có yêu cầu nào đó, cứ nói ra thử xem."

Lâm Thu Đồng chột dạ, dáng vẻ chân thành lúc này của Diệp Tu, khiến cô cảm thấy mình đang làm chuyện gì đó không đúng, nhưng mà, tự nhủ với bản thân, Thẩm Cảnh Nhiên mới là người bị hại.

"Cũng không có gì, tiếp tục trò chuyện về đề tài lúc trước đi, nếu chị muốn hỏi tôi chuyện gì, tôi sẽ trả lời."

Lâm Thu Đồng vẫn cảm thấy lương tâm bất an, cho nên, đưa ra đặc quyền này.

"Ồ?"

Diệp Tu nghi ngờ ồ lên, nói.

"Là về thân thích của tôi phải không? Cô ấy quả thật có quyền có thế, rất có địa vị trong công ty, dù xuất thân thương gia, nhưng loại mạng lưới này em hẳn cũng biết, nếu cô ấy muốn dùng quyền lực, tất sẽ có cách."

Diệp Tu chủ động nói, chuyện này đã chệch khỏi ác ý phỏng đoán ban đầu của Lâm Thu Đồng, cô đoán, Diệp Tu với Quan Tư Thành muốn đối phó Thẩm Cảnh Nhiên, bây giờ nhìn lại hình như không phải.

"Chị có liên lạc với họ không?"

Lâm Thu Đồng hỏi, Diệp Tu lắc đầu.

"Ngoại trừ công việc, tôi rất ít liên lạc với họ..."

Giọng hơi dừng lại, có chút nghịch ngợm nói.

"Ngược lại em là người mà tôi chủ động liên lạc đấy, đáng tiếc, em lại ghét tôi."

Nói rất êm ái, còn kèm theo một phần cô đơn phiền muộn khiến lòng Lâm Thu Đồng cũng hơi lắng lại, theo bản năng nói.

"Ai nói tôi ghét chị."

"Vậy em thích tôi chứ?"

"..."

"Phì!"

Diệp Tu giơ tay sờ đầu Lâm Thu Đồng, cười ngọt ngào nói.

"Em đúng là đáng yêu."

Lâm Thu Đồng chớp chớp mắt, đột nhiên thấy hơi đau lòng, tại sao Diệp Tu muốn làm vợ bé người ta vậy? Nhìn lại cô ấy, không phải người thiếu tiền, quyền lực nếu muốn liên lạc với thân thích là được, rốt cuộc cô ấy nhìn trúng Quan Tư Thành điểm nào? Lâm Thu Đồng không hiểu.

"Thân thích nhà chị có phải tổng thanh tra công ty A không?"

Diệp Tu có chút bất ngờ.

"Làm sao em biết?"

Lâm Thu Đồng cười haha nói.

"Chị quên, tôi biết bói toán à."

Diệp Tu xì một tiếng khinh bỉ cô.

Lúc này di động Diệp Tu reo lên, cô nhìn nhưng không nghe, điện thoại cúp xong lại vang tiếp, Lâm Thu Đồng chủ động đứng dậy, nói.

"Chị nghe máy đi, tôi qua kia tản bộ."

Thanh âm Diệp Tu vang lên sau lưng.

"A lô."

"Ừm, em đang ở ngoài, đi với bạn."

"Em á, không muốn quà đâu, haha, anh về là em mừng rồi."

"Nhớ chứ, đặc biệt buổi tối nhớ muốn chết luôn, nếu anh còn không về với em, em có thể sẽ tìm người khác đó nha."

Lâm Thu Đồng đi xa thêm một chút, không còn nghe thấy mẫu đối thoại sau lưng, cô móc điện thoại, gọi cho Quan Tư Thành, đường dây đang bận. Lâm Thu Đồng hừ cười, quay đầu liếc nhìn Diệp Tu, cô gọi cho Thẩm Cảnh Nhiên.

"Thẩm Cảnh Nhiên, chị có nhớ em không? Em rất nhớ chị!"

Hướng Thẩm Cảnh Nhiên, cô sẽ thu hồi bộ dạng người lớn, làm nũng với chị ấy. Thẩm Cảnh Nhiên cười nói.

"Lớn đầu rồi, không biết ngượng sao?"

"Lại lảng sang chuyện khác, em nhớ người em thích, có gì không dám."

Lâm Thu Đồng chẳng những không hề xấu hổ còn đầy chính nghĩa trả lời.

"Hôm nay chị đã làm gì?"

Lâm Thu Đồng tuyệt không thừa nhận, cô hỏi câu này là mai phục đặt bẫy, xem thử Thẩm Cảnh Nhiên có thành thật không.

"Gặp Tịch ăn cơm, còn em?"

Thẩm Cảnh Nhiên thành thật trả lời, Lâm Thu Đồng cũng ngoan ngoãn nói.

"Em cũng ăn cơm với bạn."

"Bạn nào?"

"Chị không biết đâu."

"Nói xem, có lẽ chị biết, nói ra thử đi."

Thẩm Cảnh Nhiên ít khi cố chấp hỏi, Lâm Thu Đồng vui sướng.

"Thẩm Cảnh Nhiên, chị ghen hả?"

"...."

Thẩm Cảnh Nhiên không biết làm sao, cười nói.

"Một chút nữa chị sẽ về nhà, mấy giờ em về?"

"Em cũng về liền, nhớ chị."

Lâm Thu Đồng bày tỏ xong cúp máy, tâm tình rất chi vui sướng! Xoay người xem Diệp Tu, thấy cũng cúp máy, hôm nay Lâm Thu Đồng gặt hái không ít, quyết định chấm dứt ở đây, về nhà chơi với phu nhân mới là đúng đắn! Lâm Thu Đồng tới bên cạnh Diệp Tu, còn chưa kịp nói tạm biệt, đã thấy Diệp Tu chôn đầu vào hai đầu gối sụt sùi, bả vai hơi run, tiếng nức nở rất nhỏ nhẹ nhàng truyền tới, Diệp Tu khóc.

Kế hoạch bể dĩa, Lâm Thu Đồng sao sẽ không biết xấu hổ bỏ mặc Diệp Tu, cô cũng không hỏi tại sao, Diệp Tu ôm cô khóc một hồi lâu. Tiếng khóc của Diệp Tu rất kềm chế, dường như muốn kềm, nhưng không tài nào kềm được, ngay cả Lâm Thu Đồng cũng thấy bi thương theo. Cuối cùng Diệp Tu chủ động dừng lại.

"Cảm ơn em."

Lâm Thu Đồng bắt xe đưa Diệp Tu về xong mới về nhà, về đến nhà đã trễ lắm, sau khi Lâm Thu Đồng vào cửa, chạy thẳng tới phòng Thẩm Cảnh Nhiên. Thẩm Cảnh Nhiên cũng không có trong phòng ngủ, đẩy cửa phòng sách, Lâm Thu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Cảnh Nhiên đang đọc sách, nghe thấy tiếng động nhưng vẫn không ngẩng đầu. Lâm Thu Đồng tiến lên, cười haha nói.

"Em về rồi."

"Ừm."

Thẩm Cảnh Nhiên vẫn đọc sách như cũ, thái độ rất lãnh đạm, Lâm Thu Đồng lập tức nhớ ra, vội vàng nói.

"Vốn có thể về sớm, giữa đường, xảy ra chút việc."

"Biết rồi."

Thẩm Cảnh Nhiên giai điệu bình thường nhẹ nhàng nói.

"Cũng trễ rồi, em đi tắm đi."

Lâm Thu Đồng không xác định hỏi.

"Chị không giận?"

Thẩm Cảnh Nhiên lắc đầu, Lâm Thu Đồng vẫn không yên tâm, bày ra gương mặt vui vẻ nói.

"Vậy cười một cái em xem!"

Sợ Thẩm Cảnh Nhiên không đồng ý, bàn tay xinh đẹp ấn sách xuống, vô lại nói.

"Chị không cười em không đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio