Đối với Chính Trực vô cùng sơ cấp, dù khả năng của hắn có thể hơn thế, chẳng qua nghe lời thầy chưa mở mệnh môn, tuổi còn trẻ nên ít chạm trán.
Hắn là tu vi quỷ đồ.Bảo Châu tuổi trẻ tài cao, từ nhỏ theo thầy học tập, danh sư xuất cao đồ, tiếc là khí lực hơi kém.
Đạo sĩ ban đầu gọi là phương sĩ, cô đã là một chân nhân, hơn một bậc.An Thủy từ trường cảnh sát đi ra, nhập môn hơi chậm, năm nay hai mươi tư tuổi, là âm dương sư tiểu học, tu vi sơ thông.Tô Kiên cũng chầm chậm không kém, là anh già nhất trong nhóm.
Vô cùng khiêm tốn với tu vi khai quang.Tiêu Sái mới tài, lên được trung học đàng hoàng.
Bậc một là tỳ kheo, anh là hoà thượng.
Hoà thượng phải thọ giới, tinh tấn tu hành sáu mươi năm.
Thế nhưng anh chỉ hai mươi sáu tuổi, dù còn trẻ nhưng đạt đến trình độ này, tăng ni trong chùa đều gọi bằng trưởng lão.Trong làn sương mù xanh lè, Chính Trực ra hiệu mọi người cẩn thận.
Ai cũng như ai, luôn có cách che giấu khí tức bản thân.
Không ai nói với nhau câu nào, đánh lạc hướng âm tà ma quỷ.Ngặt nỗi, càng đi qua, yêu khí càng dày đặc che chắn lối đi phía trước, còn không biết có mất miếng ván sắt nào bên dưới.
Như vậy so với người thường thật bất công, không lẽ nên "tắt" âm dương nhãn.Tiêu Sái kéo vai Chính Trực.
"Để bần tăng đi trước!"Hắn bước lên, dùng tay khẽ hất làn sương mù, thư giãn đi tiếp.
Hắn có thể nhìn thông sương mù, có thể nói là "bật hack nhìn xuyên tường".
Hắn không có âm dương nhãn, là Phật nhãn.Tất cả nối đuôi cùng đi, tuyệt không đi lên cùng hàng, tuân thủ luật an toàn giao thông.
Chẳng may tạo thêm trọng lực cho cây cầu lúc lắc thêm thì mệt mỏi.Tiêu Sái ho khan.
Tất cả cùng di chuyển thật chậm, thấy rồi, đằng trước có người.
Người này ngồi trên thành cầu, cầm cái cần câu.
Đương nhiên con người không thể đến đây câu cá giải trí.Người đàn ông này nên nói sao.
Thân hình giống như người được dán trong bao thuốc lá chúng ta hay gặp.
Làn da trắng như tuyết, đầy đốm đồi mồi, tạo hình này thật giống cái bánh đa.
Gương mặt nhìn xa nhìn xăm, đôi mắt lờ đờ hướng về vô định.Đáng lý phải nhìn xuống sông theo dõi chứ, cả đám khẳng định người này không biết câu cá.Họ đi đến gần, người đàn ông phát ra âm thanh dù miệng vẫn ngậm.
"Đi đâu?"Âm thanh vô cùng lạnh lẽo, Chính Trực đặc tính hoà nhã, kính trọng người lớn tuổi, hắn bước lên nói.
"Tụi con đi qua cầu, chúc chú câu được nhiều cá!"Tất cả đứng phía sau trầm mặc, nó hỏi mà cũng trả lời cho được."Đi về đi!" Người đàn ông không có quay mặt qua, vẫn nhìn mông lung nói.
"Quay trở lại đi!"Đi được nửa cây cầu, kêu Chính Trực quay lại, sao không kêu hắn nhảy xuống sông luôn đi.
Cũng may hắn kính trọng người lớn tuổi, nói.
"Tụi con đi qua sông có một việc rất quan trọng, con không về được!"Người đàn ông nói.
"Chuyện gì mà quan trọng? Đi về đi! Quay trở lại đi!"Rõ ràng là một lệ quỷ, không có gì tốt.
Chính Trực tỏ ra khổ tâm nói.
"Chuyện rất quan trọng, tụi con đi qua bờ sông...!Dở cầu!"Người đàn ông không trả lời nữa, không gian yên lặng.
Mấy người đằng sau còn yên lặng hơn.
Đúng là hai anh thần kinh, lý tưởng lớn gặp nhau.
Con mẹ nó nói chuyện trên trời dưới đất.Lúc này, nước sông khẽ động đậy khiến lục bình theo đó lắc lư.
Hai bên cầu, xuất hiện những bàn tay màu đen, da thịt bở ra như mục rữa, phát mùi tanh của bùn lầy, mùi hôi của tử thi.
Những bàn tay này không dừng lại, thò xuống thành cầu mò mẫm như chực bắt chân ai đó.Ở làng quê hay gọi ma da hoặc quỷ nước, nó là loại Nịch Quỷ.Miêu Yêu không thể nhịn hơn, nhảy dựng lên ba mét, báo hiệu bắt đầu.Chính Trực rút Xích Thiệt tạt ngang lưng người đàn ông.
Gã câu cá không đoái hoài, phát ra tràng cười man rợ.
Xích Thiệt rời lưng, để lại một đường rách, da thịt trên dưới bị vạch ra lớp mỡ trắng.
Bên trong còn lộ phần nhỏ xương sống, máu chảy xuống như mưa rơi trúng mái hiên, rót đều đặn.Đột nhiên tràn cười tắt hẳn, ông ta cuối cùng đã mở miệng, thét lên một tiếng thật thê thảm.
Sau lưng liên tục xịt khói đỏ, vết thương là thật.Chính Trực gác mã tấu lên thành cầu, rảnh tay châm một điếu thuốc.
Con mẹ nó khinh thường người ta vừa thôi, đưa lưng cho chém một cái, sau đó định bày trò hù doạ, rất dễ thấy ở những quỷ hồn chưa trải sự đời.
Trong đao có máu pháp sư và quỷ huyết pha trộn, cho dù là lệ quỷ cũng sẽ bị thương.Gã ta căm tức đánh cái cần câu lên.
Chính Trực bắt lấy cần câu, thì ra đây là quỷ mệnh của gã, đi câu cá chết sao.
Hắn không nghĩ nhiều, tự bắn Hộ Thân Quyết vào Xích Thiệt, cầm nó lên cao đập xuống.
Ba tia lửa cuồn cuộn quanh lưỡi đao tạo thành Tam Binh Diệt Hồn, lưỡi đao rung như đánh dây đàn, xẻ cái đầu gã ta xuống.Đao cắt ngọt tận yết hầu, cái đầu hở mạnh, máu trào ra lạnh buốt, óc não phún phún sinh động.Chính Trực dùng sức mạnh hơn đè xuống, lưỡi đao đi đến ngực.
Lúc này thân ảnh gã quỷ mờ nhạt, hoá khói cùng hồn phiến bay đi.Cục diện còn lại, những cánh tay dài ngoằng ngoèo thò lên trên, bên dưới nước là những thân ảnh đen đúa, gương mặt ai nấy đều không trông rõ.
Hai mắt và miệng là ba cái lỗ hổng đang rên la điên dại.Một cánh tay định bắt lấy chân, Bảo Châu nhanh chóng lui lại, rút ra trong túi vải một cây phất trần thân gỗ có lông đuôi ngựa.
Phất trần khi xưa dùng để đuổi ruồi, có ý nghĩa xua đi những cái dơ bẩn trần tục, dần trở thành hình tượng tiên gia, đặc biệt là Thái Thượng Lão Quân.Đây là một trong ba thứ pháp khí đấu quỷ của Bảo Châu.
Phất trần đánh tới, cuộn vào cánh tay quỷ, Bảo Châu ra sức kéo lại.
Nịch Quỷ bị lôi xềnh xệch lên cầu.Những người bạn dưới sông nhào lên nắm lấy lưng nó, hỗ trợ nhau giữ lại, hơn nữa còn có ý kéo ngược Bảo Châu về."Nghiệt chủng!" Bảo Châu kéo một cái thật mạnh, đem cả đám quỷ ùa lên cầu nằm sắp xuống.An Thủy một bên vừa mới nhảy ra né tránh, tung lên cao kính Bát Chỉ.
Kính Bát Chỉ thuộc trong Thần Đạo tam khí của Nhật Bản, mang thần khí của nữ thần mặt trời Thiên Chiếu Đại Thần.
Là chiếc gương tròn bằng đồng màu đen, hoạ tiết ánh lên màu bạc, chính giữa khắc ngôi sao sáu cánh.Kính Bát Chỉ lơ lửng trên không bắn xuống tám đạo minh quang, đánh nổ tung da thịt đám Nịch Quỷ, xịt khói mù trời, hoà lẫn với yêu khí quẩn quanh bắt mắt, kèm theo hồn phiến bay lên.Những Nịch Quỷ khác nhìn trận pháo xuân vừa rồi, kéo đến Miêu Yêu.
Nó sợ hãi cào trúng cánh tay quỷ một cái, ba ngọn móng mèo tê rần rần.
"Lệ quỷ da cứng quá đi!"Nó nhảy sang hướng khác, không biết nhảy đến đâu, rơi vào lưng Tô Kiên.Tô Kiên đứng trong vị trí cứ tưởng an toàn, bị Miêu Yêu bám dính trên lưng, nhìn đám Nịch Quỷ kéo đến không khỏi hờn trách.
Tiếc là không có thời gian chửi mẹ, kéo đường mở cặp táp, đem ra Thanh Long.Trên tay là bức tượng có kích cỡ bằng cái bánh bao chỉ.
Tượng con rồng ngọc bích, khoanh tròn thân thể ngẩng đầu oai vệ.
Thanh Long trong tứ linh, có thể trấn tà, hơn nữa chất liệu ngọc đối phó quỷ khá tốt.Tô Kiên toát ra mồ hôi trên đầu, loay hoay nhìn xuống dưới cầu không ngừng lẩm bẩm.
"Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ."Miêu Yêu trên lưng gã có chút cạn lời.
Giờ phút này còn nhẩm lại lý thuyết..