"Trường kiếm hoành cửu dã. Cao quan phất huyền khung. Độc bộ thánh minh thể. Tứ hải xưng anh hùng? Hảo, hảo, hảo. . . . . . . Tứ hải xưng anh hùng, thiên hạ lúc này, ai là anh hùng?"
Nghe bốn câu thơ của Hồng Dịch, Bạch Tử Nhạc toàn thân chấn động, tinh tế thưởng thức thì cảm thấy hào khí vô cùng vô tận.
Thanh niên nhân thần bí, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên đứng thẳng lên, cười lớn ba tiếng hảo: "Uống rượu! Uống rượu cùng thơ của ngươi thật hiểu rõ lòng ta, có thể nói là Thiên nhai tương kiến ngộ tri âm."
Nói xong, Bạch Tử Nhạc cầm hồ lô rượu đưa cho Hồng Dịch.
Ực ực ực, Hồng Dịch uống liền ba ngụm, còn chưa biết mùi vị của nó thế nào mà chỉ cảm thấy khi rượu uống xuống, thân thể càng ấm lên, nhẹ nhàng giống như đang bay lên vậy, nhưng suy nghĩ cũng càng ngày càng thanh tỉnh, không một chút say nào.
Hiển nhiên là rượu này không giống bình thường.
Hồng Dịch trong lòng cũng rất thư sướng, đó là bởi vì Bạch Tử Nhạc xuất hiện, đại triển thần thông khiến cho những hung thần ác sát đi săn hồ kinh sợ mà rút lui.
Nếu hôm nay Bạch Tử Nhạc không xuất hiện thì ổ hồ ly này đã dữ nhiều lành ít .
"Độc bộ thánh minh thế. Tứ hải xưng anh hùng. . . . . . . ."
Bạch Tử Nhạc chờ Hồng Dịch uống xong, cầm lại đại hồ lô của mình mà tu liên tục, mỗi lần uống một ngụm lại ngâm một câu thơ, giống như là dùng thơ làm đồ nhắm rượu.
"Đại hiền lấy sách sử nhắm rượu, hôm nay thơ của Hồng Dịch cũng có thể nhắm rượu, thật sự là đã lâu không có sướng khoái như vậy."
Bạch Tử Nhạc uống hơn mười ngụm, tựa hồ có điểm hơi hơi say, lại cao giọng ca lên: "Uống rượu. . . . . . Thượng hạ thông khí bất khái thấu. . . . . . Uống rượu, Kiến liễu Hoàng đế bất khái đầu . . . . . . . ."
"Đây là bài gì vậy?" Hồng Dịch hỏi.
"Là ta làm, tên Tửu thần khúc." Bạch Tử Nhạc lại cười.
"Thật sự là thiếu niên phóng túng, thần thông tự tại, thật là tiêu sái a."
Thấy Bạch Tử Nhạc phóng túng không bị trói buộc nhưng lại không mảy may làm tiêu tan thần thái lúc mới xuất hiện, Hồng Dịch lại nhớ tới thần thông vừa rồi của hắn, trong lòng không khỏi âm thầm hâm mộ.
"Bạch tiên sinh được xưng là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên? Xin hỏi yêu tiên là thế nào?" Hồng Dịch hỏi.
Hắn hai ngày đọc “Võ kinh “ “Đạo kinh”, cũng biết rằng tu võ đạo thành Nhân tiên, tu thần hồn tới Phụ thể, Đoạt xá, cảnh giới dời khỏi thân thể, có thể xưng là Quỷ Tiên, mà luyện thành Dương thần, có thể coi là Thần tiên. Về phần Yêu tiên, cũng không có nghe nói qua.
"Gọi ta Tử Nhạc đi, Bạch tiên sinh nghe rất khách khí, chỉ bằng việc ngươi tặng thơ cho ta, chính là tri âm của Bạch Tử Nhạc ta." Bạch Tử Nhạc lại uống một ngụm rượu, trên mặt hơi hơi đỏ, thần quang trong mắt lại giống ôn ngọc như trước, "Yêu tiên cùng với Quỷ Tiên, phàm không phải là nhân loại, tu tới Âm thần Đoạt xá chuyển thân thành Quỷ Tiên. Ta ở trong núi, sáu mươi năm khổ tu thành Quỷ Tiên, đầu thai chuyển kiếp phụ lên thân một thai nhi, hiện tại tuổi đã mười lăm, không biết Dịch huynh bao nhiêu tuổi?"
"Nguyên lai Tử Nhạc đã mười lăm, ta cũng mười lăm tuổi. Ta đọc Đạo kinh, có yêu quỷ cường đoạt thể xác người, diệt thần hồn. Tử Nhạc lại đầu thai trên người thai nhi mà lớn lên, ngược lại gọi là Yêu tiên." Hồng Dịch nói.
Nguyên lai phàm là động vật có linh tính, thần hồn xuất khiếu, từ từ tu luyện đến Quỷ Tiên, có thể Phụ thể, Đoạt xá, là có thể chuyển vào thân thể con người, thậm chí cường đoạt thân thể người, tiêu diệt thần hồn người để chiếm cứ thể xác.
Đồng dạng, người tu luyện tiên thuật, thân thể sau khi mục nát, cũng có thể thần hồn xuất khiếu, đoạt nhục thân của người.
"Cũng chẳng phải là đạo, chỉ là cưỡng ép chiếm thể xác người, diệt thần hồn người, mà cũng làm tổn hại thần hồn của chính mình, hại người nhưng lại không ích ta. Hơn nữa người trưởng thành, thể xác đã thành hình, không thể bù đắp, tu luyện võ đạo tất không thể tinh thâm, mà thai nhi chỉ là một đoàn huyết nhục, vô hồn vô phách, tinh thuần vô cùng. Sau khi sinh ra, mới từ từ sinh ra ý niệm, có thần trí rồi mới có nhân tính." Bạch Tử Nhạc nói.
"Thì ra là như vậy."
Hồng Dịch nghe liền hiểu được : "Bất quá người tu tiên, cũng muốn tu võ sao?"
"Chỉ tu tính, không tu mệnh, chính là đệ nhất bệnh của việc tu hành. Chỉ tu hồn, không tu phách, không thể vượt qua khổ hải đến bờ bên kia." Bạch Tử Nhạc nói: "Người có thần niệm làm hồn, có hình thể làm phách. Nhất tính nhất mệnh, cần phải song tu, nếu không thì chỉ lý luận suông mà không tu phách thể( tinh thần và thể xác), cũng không thể thành được."
"Khó trách! Người đọc sách cũng phải chú ý tới xạ nghệ để làm mạnh thể phách. Chính là đạo lý này. Tính mệnh song tu, mới có thể siêu thoát." Hồng Dịch nói.
"Tính mệnh song tu, sợ rằng cũng không thể siêu thoát!" Bạch Tử Nhạc lắc đầu.
"Ân?" Hồng Dịch nghi hoặc nói.
"Đừng hỏi ta, ta cũng không biết. Hồn ta cũng chỉ tu đến Quỷ Tiên, còn không có trải qua ‘Lôi kiếp’, mà võ cũng chỉ tu luyện đến ‘Luyện tủy’ 'Hoán huyết’ võ thánh cảnh giới, chưa phải ‘Nhân tiên’. Lần này ta đến Ngọc kinh, cũng để cầu đáp án." Bạch Tử Nhạc nói.
"Cầu đáp án gì?"
"Nghe đồn trong chùa Đại Thiện có ba quyển sách, một quyển “ Quá khứ Di đà kinh”, một quyển”Hiện thế Như Lai kinh “, một quyển “ Tương lai Vô sinh kinh “, đều là vô thượng pháp môn giảng về việc siêu thoát. “ Quá khứ Di đà kinh” là vô thượng bí quyết để tu luyện thần hồn, “Hiện thế Như Lai kinh” lại là vô thượng quyền thuật có thể thành tựu Nhân tiên, mà “Tương lai Vô sinh kinh” hiện tại ta cũng chưa, bất quá nghe đồn muốn chân chính siêu thoát, cần phải tìm hiểu cùng lúc ba cuốn kinh này. Mà lúc Đại Thiện tự sụp đổ, ba cuốn kinh không biết đi đâu về đâu, có thể là được cất chứa trong Hoàng gia thư khố. Vì vậy ta lần này đến Ngọc kinh, chính là để tìm ba quyển sách này."
"Quá khứ Di đà kinh. Hiện thế Như Lai kinh.Tương lai Vô sinh kinh" .
Hồng Dịch nghe thấy ba cái tên này, nheo mắt.
Ba cái tên này hắn cũng từng nghe nói qua ở trong ‘Thảo Đường bút ký’ cuỉa Lý Nghiêm, bên trong bút ký ghi lại như thế này: "Đại Thiện tự có ba cuốn kinh, là Quá khứ, Hiện tại, Tương lai. Giống như người đọc sách phân thành ‘Lập đức’, ‘Lập công’, ‘Lập ngôn’. Đáng tiếc là vẫn chưa từng gặp qua. Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Mà cũng chỉ có câu này và cũng chẳng có tin tức gì nữa.
"Không hổ là Yêu tiên, nói chuyện cũng không giống người khác lúc nào cũng dấu dấu diếm diếm, nếu là người khác, đến Ngọc kinh Hoàng gia thư khố tìm mật cuốn, sự tình như thế nào có thể nói ra như vậy?"
Trong lúc nói chuyện thấy Bạch Tử Nhạc thẳng thắn dứt khoát lại có hương vị "Sự vô bất khả đối nhân ngôn()", Hồng Dịch trong lòng lại càng cảm thấy thân thiết.
"Bất quá, Tử Nhạc cũng là võ công đại hành gia, cư nhiên tu luyện tới Võ thánh cảnh giới, ta muốn luyện võ cần phải hướng hắn thỉnh giáo." Hồng Dịch trong lòng nghĩ.
Đại Kiền vương triều có một kiểu sát hạch để phân chia vũ lực rất nghiêm khắc thành Võ sinh, Võ đồ, Võ sĩ, Võ sư, Tiên thiên Võ sư, Đại tông sư, Võ thánh. Mặc dù phân cấp thật sự rất tỉ mỉ nhưng mà trong quân đội, cao thủ cũng bất quá chỉ là võ sĩ, võ sư, công phu đạt tới Tiên thiên cảnh giới làm nội tạng trở nên cường đại, thể lực dẻo dai thì lại càng ít nên cũng đừng nói tới Đại tông sư cùng Võ thánh.
Về phần Nhân tiên, đều không có nghe nói qua.
"Ta mấy ngày này đọc kỹ Võ kinh nên nghĩ cũng muốn tu luyện, nhưng lại thiếu người chỉ điểm. Ba người cùng đi, tất có một người làm thầy của ta nên hôm nay gặp được Tử Nhạc ta muốn xin thỉnh giáo ." Hồng Dịch nói với Bạch Tử Nhạc,
"Hồng Dịch ngươi muốn luyện võ?" Bạch Tử Nhạc nhìn Hồng Dịch, lại nhìn quyển ”Võ kinh” trên bàn : " Bản Võ kinh rất nhiều chỗ tóm lược, hơn nữa bên trong ghi lại rất nhiều điều bừa bãi. Da ngươi tùng thỉ (lỏng, nhão), gân yếu vô lực, tịnh không có võ lực trong người, chẳng khác nào là một mảnh trống không, không có căn bản, trong khoảng thời gian ngắn, rất khó luyện tới võ lực cường đại."
"Đi bước nào chắc bước ấy thôi." Hồng Dịch cười cười.
"Luyện võ, đầu tiên là tu luyện nhục, cân, bì mô. Trong Đại kiền ‘ Giảng Võ đường’, người luyện đến bì mô sẽ thành Võ sĩ, cũng như là thi khoa cử của các tú tài, ở trong quân đội cũng có thể thoải mái chỉ huy một trăm người sẽ thành Úy võ quan." Bạch Tử Nhạc nói, có vẻ là rất quen thuộc hệ thống trong quân đội.
Đại Kiền vương triều quân đội năm người thành "Ngũ" , võ quan là "Ngũ trường". Một trăm người thành "Đô" , võ quan kêu "Đô đầu". Năm trăm người thành “Doanh”, võ quan gọi là "Chỉ huy sứ". Một ngàn người thành một "Quân" , võ quan gọi "Tướng quân". Một vạn người thành "Thống" , võ quan xưng là "Thống lĩnh" .
Hết thảy cấp bậc đều rất sâm nghiêm, hơn xa triều đình. Tất cả là dùng võ lực quân công để đảm đương.
"Thiên hạ luận tu luyện nhục, cân, bì võ công, không ngoài Đại Thiện tự ‘Ngưu ma Đại lực pháp ’ và ‘Hổ ma luyện cốt quyền ’. Sau khi luyện xong hai bộ quyền này, gân cốt da thịt cường kiện, ngoại công đại thành, cũng chính là thành võ sư, về phần muốn tiến vào Tiên thiên cảnh giới, vậy còn cần các loại phương pháp thổ nạp để tu luyện tạng. Các phương pháp này thì chủng loại phong phú. Ta trước tiên dạy ngươi ‘Ngưu ma Đại lực pháp’ đi."
Chú thích:
Sự vô bất khả đối nhân ngôn: Không có việc gì là không thể nói với với người