Nghiên cứu qua một lượt cuốn yêu điển. Ngày thứ tư trong động phủ Dương Thanh bắt đầu thử săn yêu thú. Con yêu thú đầu tiên mà hắn chọn đó một con Ngoa thú cấp một. Với trình độ pháp lực của hắn hiện nay thì cũng chỉ có thể săn được con thú này mà thôi. Đây là một con yêu thú có vẻ bề ngoài giống thỏ, nhưng khá hung dữ. Trên người nó phần lớn là đồ bỏ đi, ngoại trừ bộ lông có thể làm ra những chiếc bút vẽ phù lục cấp thấp. Sau một buổi rình mò trong khu rừng gần động phủ, hắn đã tìm thấy mục tiêu đầu tiên của mình. Một con ngoa thú nhỏ đang nghênh ngang gặm vỏ cây cách hắn chừng mười trượng. Hắn nhẹ nhàng phi thân lại gần, nhân lúc con thú không để ý trên tay hắn nhanh chóng xưât hiện một cái hỏa cầu thuật, ném thẳng tới phía đó. Những tiếng xèo xèo vang lên, con ngoa thú đã bị đốt cháy thành than. Hắn ngớ người ra rồi dậm mạnh chân xuống đất lầu bầu:
- Thật là ngu ngốc quá mà, lẽ ra phải dùng thủy cầu thuật bắt nó chứ.
Bỏ xác con ngoa thú lại, hắn lại tiếp tục đi tìm mục tiêu mới. Cứ thế cho đến gần cuối ngày hắn cũng đã tìm được một số điểm tâm đắc trong việc săn yêu thú cấp thấp, với loại nào nên dùng pháp thuật gì, nhưng đối với hắn thế là chưa đủ. Mục tiêu của hắn là Địa mà Thú. Mà địa ma thú có yêu đan thì ít nhất cũng phải là cấp bốn. Hắn đang rơi vào một vòng luẩn quẩn. Muốn tăng cảnh giới an toàn thì phải có yêu đan và Tụ pháp đơn. Nhưng muốn có được hai vật đó thì cảnh giới hiện giờ của hắn lại không đủ. Sinh Tử quyết này tu luyện cũng thật ngược đời. Hắn chỉ nghĩ vậy rồi lại thôi ngay. Vì hắn không ưa than thở, hắn thích hành đồng và tìm cách giải quyết vấn đề hơn, theo hắn thì than thở cũng thế, mà không than thở cũng vậy. Tại sao không bớt than thở đi để động não suy nghĩ. Hiện tại đúng là hắn đang suy nghĩ thật, hắn đang ngồi trong phòng tu luyện, hai chân xếp bằng, tay kết một thủ ấn kỳ lạ. Hắn ngồi như vậy nhưng lại không phải để tu luyện, hắn đang suy nghĩ làm thế nào tiếp theo. Đi vào Âm Hồn Đảo là không khả thi rồi, chỉ còn cách bắt Địa ma thú trước, nhưng bắt thế nào thì hắn chưa nghĩ ra. Đang chìm đắm trong những ý nghĩ về Thanh Hương về ma thú về đơn dược thì bất chợt, một giọng nói bật ngờ vang lên trong tiên thức của hắn:
- Đi cũng chết, mà không đi cũng chết. Sao ngươi không dứt khoát đi bắt con thú đó cho rồi. Ở đây mà lảm nhảm.
Dương Thanh vội vã bật dậy, nhìn quanh quất rồi quát lớn:
- Là ai mau ra đây cho ta.
Không có ai trả lời. Hắn lại nói:
- Là vị đạo hữu nào, tự tiện vào đây như vậy
Rồi không hề báo trước, trong tiên thức của hắn, một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo hiện ra, hắn sợ hãi:
- Ngươi là ai.
Bóng đen cất tiếng cười ha hả. Nhưng lại là giọng trẻ con:
- Ta chính là người cứu sống ngươi đó, đồ ngu.
Ngừng một lát bóng đen lại nói tiếp.
- Tên ngu ngốc nhà ngươi nghĩ, ai đã đưa nhà ngươi thoát khỏi ba tên Ngưng nguyên kì kia, chính là ta đây. Và ai trong lúc ngươi nằm mê man trong rừng sâu núi thẳm bảo vệ cho ngươi, cũng là ta đây. Và cũng chính ta, đã âm thầm bảo vệ cho ngươi những khi khẩn yếu, không ngươi nghĩ là sức của ngươi trong ba ngày có thể làm được động phủ bực này sao.
Bóng đen nói một hơi dài rồi dừng lại. Dương Thanh ngơ ngác hỏi:
- Ngươi không phải là chiếc ô pháp bảo kia chứ.
Bóng đen cười khanh khách, đáp lời hắn:
- Ngươi nói đúng rồi đó. Xem ra ngươi cũng không phải ngu xuẩn lắm.
Dương Thanh nghĩ ngợi một lát rồi lại hỏi:
- Vậy tại sao, ngươi thoát ra rồi lại không rời đi mà lại trú ngụ trong tiên thức của ta làm gì.
Bóng đen nguýt dài:
- Ngươi tưởng bản cô nương thích ở trong này sao hả. Nếu không phải ta vừa mới hình thành thân thể, các ngươi đã đến bày trận pháp định bắt ta, thì sao ta ra nông nỗi này.
- Ngươi là một cô nương hả. Hắn hỏi lại. Để một cô nương trong người hắn có vẻ không hay cho lắm.
- Là cô nương thì sao. Lúc ta hình thành linh thức thì biến ra như thế này. Có lẽ là ý trời rồi, nguyên thần ta khá yếu, con phải trú ngụ trong cơ thể ngươi một thời gian nữa.
Hắn đang định phản đối thì bóng đen lại nói:
- Ta sẽ không để ngươi thiệt. Ta sẽ giúp ngươi bắt địa ma thú và lọt vào âm hồn đảo. Ngươi thấy thế nào.
Hắn nhanh chóng suy tính, cho cô nương này ở trong người mình tuy là có điểm bất tiện nhưng nếu mình có thể tiến giai Trúc Cơ kỳ thì cũng đáng đánh đổi lắm, nghĩ vậy hắn dõng dạc trả lời:
- Cô nương, Dương Thanh ta đồng ý giao dịch này.
Bóng đen lại cười nhưng lần này có vẻ thục nữ hẳn:
- Thế mới là kẻ trí chứ.
- Vậy sau này ta gọi cô là gì. Không thể gọi là hỗn nguyên tán chứ.
Bóng đen im lặng giây lát rồi nói:
- Ta từ linh lực hỗn độn mà thành. Lại nhờ tu luyện dưới nguyệt quang vạn năm mà thành hình người sau này hãy gọi ta là Tử Nguyệt đi.
- Được lắm. Sau này gọi cô Tiểu Tử Nguyệt
- Ta hơn ngươi hàng vạn tuổi đấy. Tử nguyệt thét lên.
Hắn không màng đến mà vẫn điềm nhiên trả lời:
- Nhưng trong mắt ta, cô chỉ là một cô bé mà thôi.