Hoàng Thượng không kêu Sở Ngọc Quỳnh câm miệng, y càng nguyện ý cho Phượng Cửu Mộc nhìn thấy một mặt lương thiện của phi tử ở hậu cung y, đồng thời cũng chứng minh y là một đắng minh quân, không phải là loại hôn quân háo sắc.
Phượng Cửu Mộc vờ như không thấy Sở Ngọc Quỳnh, ngón tay ngọc theo thói quen vuốt ve bộ lông màu trắng của tiểu thú, ngón cái ở trên đầu nó khẽ vuốt vài cái, tiểu thú thoải mái nheo nheo mắt lại, đôi mắt mờ mịt còn chảy cả nước mắt.
Bùi Thủy hít hít cái mũi, kéo nước mắt trở về, ủy khuất kêu một tiếng.
Phượng Cửu Mộc nhíu mày nhìn nước mắt của tiểu gia hỏa, không hiểu sao hắn có chút bực bội.
"Tứ hoàng tử quăng ngã gãy chân tiểu gia hỏa này sao?" Phượng Cửu Mộc nhẹ nhàng vuốt ve lông trên tay, mắt đen lạnh lẽo bắn về phía Sở Ngọc Quỳnh, một luồng khí lạnh nuốt chửng Sở Ngọc Quỳnh làm cô ta chịu không nổi phải run rẩy.
Phượng Cửu Mộc lại lãnh đạm nói: "Bổn vương lại nghe tiểu gia hỏa này nói, nó bị Tam công chúa hất ngã gãy chân."
Mọi người trợn mắt há mồm.
Tam công chúa?
Tam công chúa vẫn luôn húc ở ghế dựa sợ tới mức run bần bật, cô bé ngay cả chạm cũng không dám chạm vào tiểu thú, nói chi đến hất ngã làm gãy chân tiểu thú.
Mộc Vương nói dối.
Không, không phải Mộc Vương nói dối, là tiểu thú nói dối.
Mọi người mắt sáng như tuyết. Tất cả những người ở đây đều có thể làm chứng cho Tam công chúa.
Sở Ngọc Quỳnh là mẹ ruột Tam công chúa cô ta nhất định không để cho bất luận kẻ nào hãm hại nữ nhi cô, càng sẽ không để một con súc sinh vu hãm nữ nhi cô.
"Thiếu chút nữa Tam công chúa đã bị tiểu thú cắn, con bé vô cùng sợ hãi vẫn luôn trốn ở đằng kia động cũng không dám động, con bé không có khả năng làm bị thương sủng thú của Mộc Vương! Mộc Vương, người cũng không thể chỉ tin vào lời tiểu thú nói, nó đang thiên vị Tứ hoàng tử."
Sở Ngọc Quỳnh sợ Phượng Cửu Mộc không tin, để chứng minh cô không nói dối, lại nói: "Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Hoàng thượng đều thấy chính Tứ hoàng tử đã quăng tiểu thú ra ngoài."
Sở Ngọc Quỳnh nhu nhược đáng thương nhìn Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể gật đầu nói giúp cô một câu.
Hoàng Thượng chuẩn bị giúp Sở Ngọc Quỳnh, Phượng Cửu Mộc đã đi trước y một bước.
"Ý của Sở Quý Phi là sủng thú của bổn vương nói dối phải không?" Hắn hơi dừng lại, lạnh lùng nói: "Tiểu gia hỏa này còn nói Tam công chúa và Sở Quý Phi muốn giết nó hầm canh, lời này không biết có phải đang nói dối hay không?"
Khổng thái y lấy một khối trúc, cột vào trên đùi đang bị thương của tiểu thú, ông vẫn luôn không hé răng bỗng nhiên trầm giọng nói một câu: "Vật nhỏ này là đồ bổ tốt, cũng không trách có người muốn đem nó hầm canh. Mộc Vương, ngươi phải xem trọng vật nhỏ nhà ngươi, đừng tùy tiện mang nó ra, không khéo có người lại nhớ thương."
Khổng thái y nói xong cũng đã cột chắc khối trúc, ông thu thập hòm thuốc, thi lễ cáo lui với Hoàng Thượng.
Khổng thái y nói như vậy đơn giản cho rằng Sở Ngọc Quỳnh đang dậu đổ bìm leo (), chứng thực cô ta và Tam công chúa muốn giết tiểu thú.
() Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Khổng thái y ở hoàng cung nhiều năm đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, không nên nói, sẽ không nhiều lời nửa câu.
Hôm nay, nghe được tiểu thú phải bị hầm thành canh, ông cảm thấy tức giận thay.
Sở Ngọc Quỳnh trên mặt mất đi huyết sắc, trong lòng cực kỳ kinh hoảng, cô không hiểu rõ tình huống mới nói những lời này, đều do tiện tì Linh Lung. Nếu không phải cô ta chăm sóc tốt Tam công chúa, sao Tam công chúa lại chọc tới sủng thú của Mộc Vương?
Sở Ngọc Quỳnh lãnh độc nhìn thoáng qua Linh Lung phát run quỳ trên mặt đất, tâm sinh một kế: "Bổn cung và Tam công chúa đều bị tiện tì kia lừa, là cô ta nói tiểu thú là do Tứ hoàng tử nuôi. Muốn đêm tiểu thú giết hầm canh cũng là đề nghị của cô ta, bổn cung không nên tin vào lời nói của tiện tì này thiếu chút nữa đã ngộ thương hảng thú của Mộc Vương."
Sắc mặt Linh Lung trắng bệch ngẩng đầu lên, nước mắt giống như mì sợi kéo tới, cả người phát run lắc đầu: "Quý Phi nương nương.."
Lời nói chưa kịp nói, đã bị Hoàng Thượng dùng một chân đá vào ngực.
"Tiện tì, hóa ra là ngươi đề độc tính kế, Sở Quý Phi và Tam công chúa thiện lương, ngay cả một con kiến cũng không nhẫn tâm giết chết, bên người họ sao lại có người tiện tì âm độc như thế?" Hoàng Thượng gầm lên: "Người đâu! Đem tiện tì này kéo ra ngoài đánh chết."
Trong miệng Linh Lung phun ra máu tươi, ngực đau nhức hô hấp khó khăn, nghe Hoàng Thượng hạ lệnh đánh chết đại não cô trống rỗng bị dọa mất đến mất khống chế.
Khí vị khó ngửi phiêu tán trong không khí.
Phượng Cửu Mộc che mũi, một cái tay khác cũng không quên che mũi tiểu thú lại.
Hoàng Thượng lại nói với Phượng Cửu Mộc một ít, đơn giản là mắng tiện tì lại nói sở Quý Phi và Tam công chúa quá thiện lương, mới có thể bị tiện tì ác độc kia lợi dụng.
Hoàng Thượng xử tử Linh Lung, hy vọng Phượng Cửu Mộc không truy cứu tiếp chuyện này.
Phượng Cửu Mộc lạnh nhạt nói: "Nó là của bổn vương, cho dù hầm canh cũng không tới phiên người khác."
Cả không gian yên lặng.
Phượng Cửu Mộc ôm lấy tiểu thú bị thương xoay người bước đi, vừa đi ra cửa, hắn bỗng nhiên dừng chân.
Hoàng Thượng và mọi người mới vừa thở dài nhẹ nhõm. Nhìn Phượng Cửu Mộc dừng chân bọn họ lại căng thẳng.
Phượng Cửu Mộc không xoay người, khoảnh khắc ấy dương quang kim sắc bao lấy cơ thể hắn, quanh thân hắn tựa như độ một tầng kim sắc lóa mắt lại thần bí.
"Tứ hoàng tử, Phượng Vũ phải không?"
Hoàng Thượng bỗng nhiên chấn động nhìn Phượng Vũ, hài tử kia giống như người gỗ đứng ngây ngốc.
"Nó là đứa con thứ tư của trẫm, đáng tiếc là người câm không biết nói."
Hoàng Thượng không đoán ra tâm tư Phượng Cửu Mộc, cũng không biết Phượng Cửu Mộc nhắc tới Phượng Vũ là muốn làm gì?
"Đừng để nó chết."
Phượng Cửu Mộc nói xong nhanh chóng rời khỏi, lưu lại Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc.
Sở Ngọc Quỳnh sắc mặt cực kỳ khó coi, cô ta siết chặt ngón tay, ngực kịch liệt phập phồng.
Hoàng Thượng lấy lại tinh thần nhìn Phượng Vũ, phát hiện trên người đứa nhỏ này mặc đồ rất kém, đáy mắt tinh tường của y hiện lên thâm sắc, trực tiếp đem Phượng Vũ giao cho thái giám bên cạnh, phân phó thái giám dựa theo đãi ngộ hoàng tử khác, đối xử với Phượng Vũ.
Bất luận lúc gần đi Phượng Cửu Mộc nói lời kia là có ý gì. Nhưng từ giờ khắc này trở đi Hoàng Thượng không thể làm ngơ Tứ hoàng tử Phượng Vũ này nữa.
Hoàng Thượng cho đến lúc rời khỏi cũng không nói câu nào với Sở Ngọc Quỳnh. Y ở trước mặt Phượng Cửu Mộc che chở hai mẹ con Sở Ngọc Quỳnh, là vì mặt mũi hoàng thất, nhưng không được đem y biến thành ngốc tử.
Sở Ngọc Quỳnh nhìn thấy Hoàng Thượng sinh khí nội tâm hơi hoảng sợ, muốn giải thích với Hoàng Thượng, y lại không cho cô cơ hội lạnh nhạt rời đi.
Phượng Hi Hi ở trước mặt hoàng thượng không dám làm càn, Hoàng Thượng vừa đi, cô bé liền khóc lóc nói với Sở Ngọc Quỳnh.
"Mẫu phi, phụ hoàng cũng sẽ cho Phượng Vũ vào Học Viện Hoàng Gia sao? Nó là tiện tì, là sỉ nhục của hoàng thất, nó không xứng vào Học Viện Hoàng Gia, con không muốn đi học chung với nó.."
"Đủ rồi." Sở Ngọc Quỳnh gầm lên.
Phượng Hi Hi đột nhiên im bặt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhìn Sở Ngọc Quỳnh, trước giờ mẫu phi chưa từng hung dữ với cô như vậy.
"Về sau không được nói những điều như vậy nữa." Sở Ngọc Quỳnh nghiêm trọng cảnh cáo Phượng Hi Hi.
Lúc Phượng Vũ không được Hoàng Thượng coi trọng, cô có thể tùy ý muốn đánh muốn giết Phượng Vũ đều được. Nhưng hiện tại hướng gió thay đổi, cô không thể coi khinh Phượng Vũ người hoàng tử câm này, chính xác mà nói cô không thể để Hoàng thượng nghi ngờ cô.
Nàng muốn tìm cơ hội hoàn toàn diệt trừ Phượng Vũ, Mộc Vương nói không thể để Phượng Vũ chết, vậy Phượng Vũ nhất định phải chết.
Không ai có thể trở thành chướng ngại với hoàng ngi trong bụng của cô.
Sở Ngọc Quỳnh âm độc cười lạnh.