Edit: Mây
Tối Tết, Quý Du Nhiên ở nhà ăn cơm tất niên cùng Đường Tuệ Quyên rồi sau đó ra ngoài đến đội cứu hỏa.
Ban ngày Quý Du Nhiên gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, hỏi anh đón giao thừa ở đâu, Lục Trọng Cẩn nói ở đội cứu hỏa.
Cậu cũng giống như Quý Du Nhiên, chỉ ở nhà ăn một bữa cơm cùng Lục Quảng Lương và những người khác trong nhà họ Lục rồi lại vội vàng chạy tới đội cứu hỏa.
Quý Du Nhiên ăn cơm tối sớm, cho nên lúc đến đội cứu hỏa, một đoàn người người đang vây quanh một chỗ gói sủi cảo đêm giao thừa.
Cô nhẹ nhàng len lén bước đi về phía bên kia vài bước, sau đó nhân lúc bọn họ còn chưa chú ý tới cô, dùng máy ảnh chụp một tấm ảnh tất cả mọi người trong đội cứu hỏa tập trung lại làm sủi cảo.
Đúng lúc này Lục Trọng Cẩn vừa thay đồng phục huấn luyện đi từ bên ngoài vào, bước chân người đàn ông đều đặn và mạnh mẽ, rất có tiết tấu, Quý Du Nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến dần, quay đầu lại lập tức nhìn thấy anh.
Đôi mắt của cô ấy lập tức biến thành vầng trăng lưỡi liềm, “Mới trở về từ nhà sao?”
“Ừm.”
Hai người đang nói chuyện, các đội viên đang bận rộn làm sủi cảo cũng phát hiện ra bọn họ.
Mọi người vừa thấy đội trưởng và chị dâu đi cùng nhau đến, ngay lập tức cười đùa ồn ào, còn vô cùng ăn ý gọi Quý Du Nhiên: “Chào chị dâu!”
Quý Du Nhiên thả máy ảnh xuống, cùng Lục Trọng Cẩn đi đến, tham gia vào đội quân làm sủi cảo.
Sau bữa cơm tất niên, mọi cùng đều đi đến hội trường, bắt đầu biểu diễn tài năng được đội cứu hỏa chuẩn bị tỉ mỉ để đón năm mới.
Chỗ ngồi của Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn gần nhau, Quý Du Nhiên tranh thủ cơ hội lén lút duỗi tay sang, nắm chặt tay Lục Trọng Cẩn.
Người đàn ông quay đầu sang, rũ mắt nhìn cô, khóe môi Quý Du Nhiên cong lên, dùng ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay anh, được anh dùng sức nắm chặt lại.
Quý Du Nhiên bị lòng bàn tay của anh bao bọc tay lại gần như không thể động đậy, cô khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó dường như nghe thấy tiếng anh khẽ cười.
Những người khác xung quanh đều nghiêm túc nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, ai cũng không phát hiện ra tương tác nhỏ của hai người.
Sau đó Quý Du Nhiên đứng dậy đi vệ sinh, sau đó Lục Trọng Cẩn cũng ra khỏi hội trường.
Anh đứng dựa vào tường ở hành lang, trong miệng ngậm điếu thuốc, nhưng không châm lửa đốt.
Quý Du Nhiên đi từ trong phòng vệ sinh ra sau lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng ở chỗ đó, dáng người thẳng tắp, đầu hơi cúi xuống, hai tay đút vào trong túi, ánh đèn chiếu xuống trên đỉnh đầu, bao phủ cả người anh, bóng người lờ mờ, trên đỉnh tóc anh cũng có một vòng ánh sáng mông lung.
Tùy tiện đứng một chỗ cũng giống như đang tạo dáng chụp ảnh cho một bộ sưu tập lớn.
Nếu không phải không có máy ảnh trong tay, cô chắc chắn sẽ chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm, sau này rửa ra để đặc biệt để vào trong album ảnh cuộc đời của anh.
Quý Du Nhiên vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên ý thức được thật ra bản thân mình đã thiếu đi tám năm của anh.
Lục Trọng Cẩn ngước mắt lên đã nhìn thấy Quý Du Nhiên đang đứng trước cửa phòng vệ sinh, ánh mắt nhìn chăm chăm, như là đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Cho đến khi anh đi tới, Quý Du Nhiên cảm giác được ánh sáng trước mắt bị che đi, mới khôi phục lại tinh thần, ngửa mặt lên nhìn về phía anh.
Lục Trọng Cẩn cẩm điếu thuốc kia chơi đùa trong tay, một tay khác giơ lên, cong ngón trỏ gõ nhẹ lên trán cô, thấp giọng hỏi cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Quý Du Nhiên khẽ cắn môi dưới, có hơi mất mát nói thật: “Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, máy ảnh của em, thiếu tám năm qua của anh.”
Lục Trọng Cẩn không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn cô.
Nhìn thấy sự mất mát và buồn bã trên mặt Quý Du Nhiên, anh khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó nắm lấy tay cô, kéo Quý Du Nhiên đi xuống dưới.
“Làm gì vậy? Anh muốn đi đâu?” Quý Du Nhiên mờ mịt đi theo anh bước xuống cầu thang, khó hiểu hỏi: “Không về lại hội trường sao?”
“Đưa em đi xem quà năm mới.” Lục Trọng Cẩn nói.
Quà năm mới?
Quý Du Nhiên tò mò.
Lục Trọng Cẩn nắm tay Quý Du Nhiên đi vào ký túc xá, kéo cô đi thẳng đến phòng ký túc xá của mình, đóng cửa lại.
Lục Trọng Cẩn dùng chìa khóa mở ngăn kéo có khóa ra, lấy một cái túi giấy từ bên trong ra, đưa cho Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên chậm rãi mở ra, mấy một xấp ảnh chụp từ trong ra.
Không có quá nhiều, cũng chỉ hơn mười tấm.
Cô sững sờ, cúi đầu nhìn chàng trai trong tấm ảnh đầu tiên, mặc một chiếc áo len tối màu, quần màu đen, mái tóc sạch sẽ gọn gàng, ngồi ở trên sô pha cúi đầu xem điện thoại di động.
Khuôn mặt trong ảnh căng tràn sức sống, tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.
Quý Du Nhiên giống như cảm nhận được gì đó, lật ra mặt sau của tấm ảnh, lập tức nhìn thấy mấy chữ: “Hai mươi mốt tuổi, Tết Nguyên Đán.”
Tấm ảnh thứ hai anh mặc một bộ đồng phục huấn luyện rằn ri, đang dựa vào cột đèn trên đường sỏi, quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ có một nửa khuôn mặt và các đường nét góc cạnh, sắc bén.
Phía sau tấm ảnh này chính là: “Hai mươi mốt tuổi, sinh nhật.”
Phía sau mỗi tấm ảnh không phải là “Tết Nguyên Đán” thì chính là “Sinh nhật”, thứ thay đổi chỉ có tuổi của anh, con số lần lượt tăng lên.
Từ hai mươi mốt tuổi đến hai mươi tám tuổi, tám năm này mỗi năm vào dịp Tết Nguyên Dán và ngày sinh nhật của anh, anh đều sẽ chụp một tấm ảnh sau đó rửa ra.
Quý Du Nhiên nhìn người trong ảnh từ ngây ngô cho đến trở nên trưởng thành, từ một cái chàng trai trở thành một người đàn ông.
Đồng phục trên người từ học viên bình thường từng bước biến thành thiếu tá cảnh sát vũ trang, bóng lưng của anh càng ngày càng thẳng tắp hơn, ánh mắt cũng càng ngày càng kiên định hơn.
Lục Trọng Cẩn tốt như vậy, cô lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành và lột xác hoàn mỹ của anh.
“Một lát đã là năm thứ chín rồi,” Lục Trọng Cẩn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Quý Du Nhiên từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Năm nay bảo bối chụp giúp anh.”
Quý Du Nhiên đặt những tấm ảnh này lên trên ngực, nước mắt lạch cạch rơi xuống, liên tục gật đầu, hơi nghẹn ngào: “Ừm.”
Bắt đầu từ năm nay, mấy chục năm còn lại của cuộc đời, tất cả đều sẽ được em tự mình ghi lại những năm tháng anh đã bước qua, thời gian trải qua.
–
Năm sau có một cuộc họp lớp của các bạn học cấp ba, trước đó Quý Du Nhiên đã gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, trong điện thoại hỏi anh có muốn tham gia buổi tụ họp với các bạn học hay không, anh nói là “Chắc là không đi”.
Quý Du Nhiên cũng đã đưa ra quyết định từ trước, Lục Trọng Cẩn không đi cô cũng không đi.
Nhưng Mạnh Hiểu Hiểu gọi điện thoại cho cô, một hai phải kéo cô đi cùng, nói lúc trước cô đều ở nước ngoài không thể trở về, bây giờ khó khăn lắm mới trở về, còn không gặp lại mọi người cũng không hay lắm.
Quý Du Nhiên bị Mạnh Hiểu Hiểu nói đến mức không biết làm sao, đàng phải đồng ý đi cùng.
Cô nhắn tin trên Wechat cho Lục Trọng Cẩn, nói tối nay cô muốn đi họp lớp.
Chắc là Lục Trọng Cẩn còn đang huấn luyện, không kịp trả lời cô ngay, giữa trưa lúc ăn cơm Quý Du Nhiên nhận được tin nhắn của Lục Trọng Cẩn:
Bạn trai:【Địa điểm.】
Bảo bối:【Anh cũng đến sao?】
Bạn trai:【Nếu có thời gian rảnh thì sẽ đi.】
Sau đó Quý Du Nhiên gửi địa điểm họp lớp cho Lục Trọng Cẩn.
Buổi tối.
Dù sao cũng là bạn bè tụ tập lại, Quý Du Nhiên cố ý trang điểm một chút, phía trên mặc một cái áo len cao cổ màu be, mặc một chiếc váy ngắn kẻ ô màu trà sữa thời thượng, phối hợp với tất da mùa đông, đi đôi bốt Martin màu nâu xinh đẹp, bên ngoài khoác áo khoác lông màu caramel.
Bởi vì Quý Du Nhiên vốn dĩ đã xinh đẹp, ngược lại cũng không trang điểm quá nhiều, chỉ đánh một lớp phấn nền, bôi son, không kẻ mắt cũng không đánh má hồng.
Nhưng cho dù như vậy, lúc cô đẩy cửa bước vào phòng bao cũng làm cho mọi người ngẩn người, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào cô.
Người phụ nữ đứng ở cửa có vóc dáng thon thả cao gầy, áo khoác không có cúc áo, có thể nhìn thấy ngay vòng eo nhỏ nhắn chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm hết được của cô, đôi chân thẳng tắp, một chút thịt thừa cũng không có.
Làn da của cô vốn dĩ rất trắng bị ánh đèn trong phòng bao chiếu vào, gần như phát sáng, khuôn mặt mịn màng tinh tế một lỗ chân lông cũng không nhìn ra được, làn da đẹp tựa như dương chi bạch ngọc ().
() Dương chi bạch ngọc: còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc. (Baidu)
Thời gian giống như bị ấn nút tạm dừng, không ai nhúc nhích, cũng không có người lên tiếng nói chuyện.
Ngay cả bầu không khí dường như cũng không còn lưu thông.
Mạnh Hiểu Hiểu đành lên tiếng đánh vỡ sự im lặng quỷ dị này, cô ấy giơ tay vẫy vẫy với Quý Du Nhiên: “Này! Du Nhiên!”
Quý Du Nhiên mỉm cười, đi về phía Mạnh Hiểu Hiểu, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mạnh Hiểu Hiểu.
Ánh mắt những người khác nhìn theo bóng dáng Quý Du Nhiên đi đến gần, lớp trưởng thấy Quý Du Nhiên vẫn giống như thời học sinh, chỉ cần vừa xuất hiện thì sẽ lập tức hấp dẫn những người khác, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu, cô ta mỉm cười hỏi Quý Du Nhiên: “Du Nhiên, sao tám năm qua cậu không hề tham gia các buổi họp lớp cùng bạn học cấp ba vậy?”
Quý Du Nhiên cong môi, “Ừ” một tiếng, “Lúc trước ở nước ngoài.”
“Vậy cậu cũng không liên lạc với Lục Trọng Cẩn sao?” Lớp trưởng cố ý hỏi.
Lời này vừa nói ra, những người vốn dĩ đang cười nói vô cùng náo nhiệt đều dừng lại, thậm chí còn thấp giọng bàn tán về Quý Du Nhiên.
Mọi người đều ngửi được bầu không khí không quá thân thiện, cùng với cảm giác căng thẳng đến mức giương cung bạt kiếm.
Tất cả mọi người biết lúc đi học Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn là một đôi, hơn nữa quan hệ còn tốt muốn chết, Lục Trọng Cẩn hoàn toàn xem Quý Du Nhiên mà nuông chiều thành công chúa nhỏ.
Nhưng mọi người cũng đều biết, lớp trưởng đại nhân bọn họ, thích Lục Trọng Cẩn.
Nhưng trong mắt hay trong lòng Lục Trọng Cẩn cũng chỉ có một bà cô nhỏ tùy hứng Quý Du Nhiên này.
Tùy hứng thì tùy hứng, so sánh về cả dáng người và ngoại hình thì Quý Du Nhiên thật sự có ưu thế hơn lớp trưởng, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Cũng không phải nói lớp trưởng bọn họ không xinh đẹp, chỉ có thể nói Quý Du Nhiên quá gây chú ý, là loại tồn tại mà chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ làm cho người ta kinh diễm đến mức không thể quên được dáng vẻ của cô.
Mà lớp trưởng thuộc kiểu người đẹp ưa nhìn, mới gặp cũng không có cảm giác kinh diễm, thậm chí ánh mắt đầu tiên thấy cô ta cũng cảm thấy không phải là xinh đẹp, nhưng sẽ càng ngày sẽ càng cảm thấy cô ta đẹp.
Quý Du Nhiên hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: “Thật đúng là không khéo, tôi và anh ấy thật sự có liên lạc.”
Lớp trưởng ngẩn người, mi tâm hơi nhíu lại, rồi chợt giãn ra, giả vờ như vô tình thuận miệng hỏi: “Phải không? Vậy bạn gái mà cậu ấy nhắc đến khi cậu đi dự tiệc vào ngày tháng , là cậu?”
Quý Du Nhiên nheo mắt, ngày tháng ?
Mạnh Hiểu Hiểu nhịn không được chen vào nói, cũng là nhắc nhở Quý Du Nhiên không được bị lớp trưởng đánh lừa, nói: “Tôi nói này lớp trưởng, cậu đang ném bom cho Du Nhiên à? Ngày tháng đúng là Lục Trọng Cẩn có đến, nhưng cậu ấy không nói cậu ấy có bạn gái!”
“Nói, chính miệng tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy cũng đã thừa nhận.” Lời nói của lớp trưởng nghiêm túc, ngược lại cũng không giống lừa người khác.
Những người khác đều không nói gì, phần lớn đều là đang xem trò hay.
Quý Du Nhiên bình tĩnh nói: “Không phải tôi.”
Lớp trưởng nghe Quý Du Nhiên tự mình nói cô không phải là bạn gái của Lục Trọng Cẩn, ở đáy lòng cảm thấy hơi thoải mái hơn một chút.
Trước kia ở bên nhau như thế nào, cuối cùng còn không phải đường ai nấy đi đó sao.
“Nhưng hiện tại bạn gái của anh ấy, là tôi.” Quý Du Nhiên chậm rãi cười nói, ném thẳng một quả bom lớn, nổ tung.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Mạnh Hiểu Hiểu cũng sợ đến mức ngây người.
Cô ấy dùng chân đá vào chân Quý Du Nhiên dưới gầm bàn, thầm nghĩ cô bạn này của mình cho dù cậu có muốn cứu vãn lại cũng không cần phải nói những lời khủng bố như vậy chứ? Lỡ như bị người ta nhìn ra vả mặt thì làm sao bây giờ?
Cho dù Quý Du Nhiên có thể nói ra với vẻ mặt bình tĩnh như vậy.
Nhưng lời nói của Quý Du Nhiên quả thật không thể làm cho người ta tin tưởng.
Ngày tháng cô còn không phải là bạn gái, sao bây giờ lại là cô được đây?
Lục Trọng Cẩn cũng không phải là người đàn ông dễ dàng thay lòng đổi dạ.
Tuy rằng năm đó lúc học đại học cô và Lục Trọng Cẩn chia tay, nhưng rốt cuộc thì vòng tròn cũng lớn như vậy, bạn học cũ cũng có nghe nói ít nhiều.
Đã qua như vậy nhiều năm, bây giờ quay lại?
Cũng quá kì diệu rồi.
Tình cảm đã sớm không có đi.
“Du Nhiên, không phải cậu đều xem bọn tôi như mấy kẻ ngốc đó chứ?” Một cô gái rất thân với lớp trưởng từ lúc học cấp ba, cố ý làm khó Quý Du Nhiên: “Nếu không cậu gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, mở ra ngoài để chúng tôi nghe một chút?”
“Chắc là anh ấy không rảnh, đội cứu hỏa rất bận rộn.” Quý Du Nhiên lý trí nói.
Cô cũng không muốn chỉ vì loại chuyện này đi làm phiền công việc bình thường của Lục Trọng Cẩn.
Nhưng những người khác cũng đều phụ họa lên tiếng muốn Quý Du Nhiên gọi điện thoại.
“Chỉ là xác nhận một chút mà thôi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian.”
“Đúng vậy Du Nhiên, gọi một lần thôi!”
Quý Du Nhiên bất đắc dĩ (), bị ép buộc chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, ngay khi cô định gọi điện thoại cho Lục Trọng Cẩn, lớp trưởng bỗng nhiên lên tiếng, nói với Quý Du Nhiên: “Tôi đọc số cho cậu, cậu bấm số điện thoại.”
() Nguyên gốc là “赶鸭子上架” dịch ra nghĩa là “vịt leo lên giá”:câu này dùng chỉ hàm ý bắt ai đó làm những chuyện không thể làm được. (Baidu)
Quý Du Nhiên nhướng mày, không sợ.
Chị gái đây là còn sợ cô dùng số điện thoại của người khác lừa gạt bọn họ sao?
Ấu trĩ ngây thơ.
Quý Du Nhiên dựa theo dãy số lớp trưởng đọc nhập vào, cuối cùng xuất hiện một liên lạc của một người, ghi chú là —— Bạn trai.
Mạnh Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh nhìn thấy được, hét lên: “Bạn trai! Ghi chú này của cậu thật sự buồn nôn đó Du Nhiên!”
Quý Du Nhiên bình tĩnh đặt điện thoại di động lên bàn, sau khi bấm số gọi đi mở loa ngoài ra, nghe thấy tiếng rung trong điện thoại di động, tất cả mọi người bất giác hít thở nhẹ nhàng hơn, căng thẳng chờ đối phương nghe máy.
Vài tiếng sau, cuộc gọi được kết nối.
Giọng nói trầm thấp có từ tính của người đàn ông truyền tới, còn có một chút nuông chiều: “Bảo bối?”
Tai Quý Du Nhiên nóng lên, giả vờ tự nhiên hỏi anh: “Lục Trọng Cẩn, anh đang huấn luyện à?”
“Không.” Anh trả lời ngắn gọn.
“Vậy, anh có đến buổi họp lớp không?” Quý Du Nhiên lại hỏi.
“Ừm, đến đây rồi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bao bị người từ bên ngoài đẩy ra, Lục Trọng Cẩn mặc một bộ quần áo màu đen vẫn duy trì động tác nghe điện thoại chậm rãi đi vào.
Anh giống như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của những người khác, đi thẳng đến bên cạnh Quý Du Nhiên, Mạnh Hiểu Hiểu vô cùng tinh ý lập tức đứng dậy, để Lục Trọng Cẩn ngồi vào chỗ bên cạnh Quý Du Nhiên.
Lúc này Quý Du Nhiên mới cúp điện thoại, quay đầu hỏi anh: “Không phải có huấn luyện sao?”
“Có Thẩm Dúng ở đó rồi.”
Lúc hai người nói chuyện, Mạnh Hiểu Hiểu không thể tin được hỏi: “Cho nên…… Hai người thật sự quay lại?”
Lục Trọng Cẩn thản nhiên “Ừ” một tiếng
“Vậy lúc trước tôi nhìn thấy cậu và một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ăn cơm cùng nhau……”
Lục Trọng Cẩn khẽ nhíu mày.
Anh cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ngoài từ lần mình và Dương Liễu xem mắt ra, còn ăn cơm cùng người phụ nữ nào khác nữa.
Một lúc sau, dường như Lục Trọng Cẩn nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Quán lẩu lần đó?”
Mạnh Hiểu Hiểu gật đầu, ngay sau đó lại nghe thấy Lục Trọng Cẩn nói: “Đó là chị họ tôi.”
Mạnh Hiểu Hiểu: “……”
Quý Du Nhiên hỏi: “Chị Mạnh Ngữ à?”
“Ừm,” Anh gật đầu, thấp giọng nói bên tai cô: “Ngày đó đi thăm anh trai anh.”
Quý Du Nhiên cũng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi lớp trưởng vào ngày tháng lúc đến buổi họp lớp chính miệng anh thừa nhận đã có bạn gái.”
“Chỉ là cái cớ thôi,” Anh gắp đồ ăn Quý Du Nhiên thích cho cô, nhàn nhạt nói: “Cô ấy nói thích anh.”
Quý Du Nhiên mím môi, cố gắng không để cho mình cười quá rõ ràng hay quá tự kiêu.
“Em còn rất tò mò,” cô quay đầu sang, nhìn anh nói: “Vì sao ngày tháng anh lại đến? Hiểu Hiểu nói trước đó anh đều không tham gia.”
Lục Trọng Cẩn bỏ tôm đã bóc vỏ xong vào trong dĩa của cô, sau đó mới nói: “Bởi vì nghe nói em sẽ đến.”
Quý Du Nhiên kinh ngạc đến mức ngẩn người.
Ban đầu cô dự định về nước trước ngày tháng , chó nên sau đó đã đồng ý đến buổi họp lớp.
Nhưng sau đó nhiệt huyết cô lại dâng trào có tổ chức một chuyến du lịch nói đi là đi ngay, cho nên chuyện về nước sự liền hoãn lại.
Không ngờ lần đó anh phá lệ tham gia buổi họp lớp lại là bởi vì mọi người nói cô sẽ đến.
Lục Trọng Cẩn vừa chăm sóc cho Quý Du Nhiên liên tục bóc vỏ tôm cho cô, vừa thấp giọng nói chuyện với Quý Du Nhiên, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ tự nhiên.
Bọn họ không coi ai ra gì cứ như vậy nói chuyện phiếm, những người khác đều hâm mộ, ngược lại làm cho sắc mặt lớp trưởng âm trầm hơn rất nhiều.
Chỉ là Quý Du Nhiên căn bản không thèm để ý, Lục Trọng Cẩn cũng chưa bao giờ quan tâm đến những người khác ngoài trừ Quý Du Nhiên.
Dần dần, mọi người cũng đều lại bắt chuyện nói chuyện phiếm với nhau.
Sau đó, chuông điện thoại di động của Lục Trọng Cẩn vang lên, anh liếc mắt nhìn ID người gọi, nghe máy.
Sau đó sắc mặt cũng biến đổi lớn.
Lục Trọng Cẩn đột nhiên đứng lên, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đến đây.
Sau khi cúp điện thoại anh lập tức nói thẳng: “Xin lỗi, tôi và Du Nhiên có việc phải đi trước, mọi người tiếp tục ăn, tôi đã thanh toán rồi.”
Dứt lời, kéo Quý Du Nhiên vội vàng chạy ra khỏi phòng bao.
Lúc hai người đang vội vàng đi ra ngoài, Quý Du Nhiên bị Lục Trọng Cẩn kéo đi gần như phải chạy chậm nhìn quai hàm bạnh ra của anh, vừa bối rối vừa lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh trai anh,” Lục Trọng Cẩn điều chỉnh lại hô hấp, biểu cảm xem như cũng bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy: “Anh trai anh đang ở bệnh viện.”
Quý Du Nhiên lập tức trợn to mắt.
Anh Bá Khiêm sao?!
Anh Bá Khiêm còn sống?!