CHƯƠNG 1074 Sở Thu Khánh âm thầm siết chặt nắm tay. Cô ta nhất định phải có được Tưởng Tử Hàn! Chỉ khi có được anh, những thứ mà cô ta bỏ ra mới đáng giá! … Chập tối. Xe của nhóm người Tưởng Tử Hàn dừng lại trước cổng một trang viên. Vệ sĩ trong trang viên nhanh chóng chạy ra, lạnh lùng hỏi qua hàng rào: “Đây là trang viên tư nhân, xin mời rời khỏi đây ngay lập tức.” Tưởng Tử Hàn bước xuống xe, Chúc Minh Đức, Cố Vũ Tùng, Tống Hân Nghiên cũng vội vàng xuống theo. Bốn người đi tới trước cửa hàng rào. “Tôi là Tưởng Tử Hàn, tới tìm Tưởng Khải Chính ba tôi.” Tưởng Tử Hàn thong dong cất lời. Sắc mặt vệ sĩ cứng đờ, còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói dễ nghe đột nhiên xen vào: “Tử Hàn là khách của chúng tôi, mở cửa đi.” “Vâng.” Vệ sĩ lùi lại. Chiếc cửa điện từ từ mở ra. Sâu trong hành lang, Sở Thu Khánh đang mặc một chiếc áo khoác lông cùng với chân váy ngắn xoay eo lắc hông đi ra. Lông của áo khoác trên người cô ta lung lay trong gió lạnh, nhưng cô ta như thể không hề cảm thấy lạnh vậy, cười tươi rói mê hoặc: “Tử Hàn, chào mừng anh đến với trang viên Maed.” Sở Thu Khánh?! Bốn người Tưởng Tử Hàn đều sững sờ. Không ngờ rằng sau khi trốn khỏi nước cô ta lại đến nương náu ở chỗ Tưởng Khải Chính! Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lóe lên vẻ âm u. Tống Hân Nghiên lại hơi choáng váng. Không biết vì sao, từ sau khi đến đây thì trong lòng cô tự dưng lại cảm thấy bất an. Ánh mắt quyến rũ của Sở Thu Khánh lướt qua hai người: “Nhìn thấy em ở đây, có phải có rất nhiều thắc mắc không?” Cô ta cười khẽ: “Tới cũng đã tới rồi, cũng không cần phải vội vã vậy làm gì. Vào cùng em đi, bác Tưởng đã đợi mọi người rất lâu rồi.” Cô ta xoay người đi vào trong trang viên. Tống Hân Nghiên lặng lẽ kéo tay áo Tưởng Tử Hàn, đánh giá trang viên: “Em cứ cảm thấy có thể chuyện này đã vượt ngoài dự tính của chúng ta rồi, lát nữa cẩn thận một chút.” Tưởng Tử Hàn trở tay nắm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, mỉm cười an ủi cô: “Đừng sợ, có anh ở đây, sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.” Đèn đường sáng lên, bóng dáng mọi người hắt lên bãi cỏ bên đường. Sở Thu Khánh nghe thấy hai người nói thầm đằng sau lưng, ánh mắt dừng trên bóng đôi bàn tay nắm lấy nhau, sự đố kị trong lòng xông lên như sóng cuộn biển gầm, khiến khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ của cô ta trở nên vặn vẹo.