CHƯƠNG 1079 Tưởng Khải Chính bình tĩnh nhìn về phía con trai. Ánh mắt hai ba con giao nhau giữa không trung. Hai mắt Tưởng Tử Hàn lộ ra vẻ kiên định, không nhường nửa bước. Tưởng Khải Chính thở dài, vẻ thương cảm trên mặt tràn ra khiến hai mắt ông ta đỏ lên: “Con cho rằng ba muốn giấu diếm ư? Nếu không phải lúc đầu ba đã hứa với hai vợ chồng Thẩm Hoài Ngưng mãi mãi không nhắc tới những chuyện này thì ba đã…” “Vì thế, bác không chỉ biết mẹ tôi mà còn quen luôn ba tôi!” Tống Hân Nghiên khẳng định. Lần này Tưởng Khải Chính không hề phủ nhận. Ông ta gật đầu: “Quen! Nhưng tôi đã hứa với ba mẹ cô là sẽ không nói ra rồi! Tuy rằng tôi không phải là quân tử gì, nhưng những chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được! Những gì có thể nói, tôi sẽ nói hết cho cô và Tử Hàn biết chứ không giấu diếm. Nhưng những gì không thể nói, bất kể hai đứa có hỏi thế nào, tôi cũng không nói được!” Tưởng Khải Chính bỏ chân xuống, hơi nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, tay vuốt v e miệng ly như thể đang nhớ lại điều gì đó. Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài: “Ba mẹ cô đều là người tốt, bọn họ rất… có tài. Mà cũng vì quá có tài nên mới bị người khác đố kỵ rồi hãm hại…” Nhìn dáng vẻ hiện giờ của mẹ, Tống Hân Nghiên đã sớm đoán được tình trạng của ba không thể tốt hơn. Nhưng giờ phút này nghe được, trái tim cô không khỏi trầm xuống. Cổ họng cô cứng đờ, giọng nói phát ra cũng cứng ngắc: “… Hãm hại gì?” Tưởng Khải Chính uống cạn rượu vang trong ly, vuốt mặt một cái rồi nói: “Tình hình cụ thể tôi không biết rõ lắm, chỉ biết bố cô chưa rõ sống chết, đã hoàn toàn mất tung tích. Mẹ cô bị kích động, sau khi sinh cô thì bị trầm cảm sau sinh, gặp vấn đề về mặt tinh thần. Tôi từng hứa với ba cô sẽ chăm sóc mẹ cô thật tốt nên muốn dẫn bà ấy đi khám khoa tâm thần hoặc khoa tâm lý nhưng lại bị bà ấy coi là người xấu, không chịu đi bệnh viện khám. Từ đó về sau mỗi lần gặp tôi, tinh thần bà ấy sẽ trở nên căng thẳng, vô cùng kích động…” Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên cùng nhau lộ ra nét mặt kinh ngạc. Đây là sự thật sao? Tống Hân Nghiên nhìn Tưởng Khải Chính. Toàn thân người đàn ông toát ra khí chất nho nhã, giờ phút này trên mặt lộ rõ vẻ thương cảm, dường như đang đắm chìm trong chuyện cũ không thể thoát ra được. Nhưng nếu chuyện này là sự thật thì những lời Tống Thanh Hoa nói trước kia là có ý gì? Khiêu khích chia rẽ? Trong lòng Tống Hân Nghiên hỗn loạn, bỗng chốc chẳng biết mình nên tin ai. “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Cô bình tĩnh nói cảm ơn, sau đó thì im lặng. Tưởng Tử Hàn lo lắng nhìn cô: “Em không muốn hỏi những việc khác sao?” Tống Hân Nghiên cười tự giễu, lắc đầu: “Mỗi người nói một kiểu, em nên tin ai đây? Ai đáng tin hơn? Thay vì cứ rối rắm như thế, em chẳng thà không tin ai cả, càng không cần biết thêm những tin tức thật giả hỗn loạn này.” Hai người không cố ý hạ thấp giọng nói, Tưởng Khải Chính ngồi cách bọn họ không xa, đương nhiên có thể nghe hết rõ ràng. “Trước đây Tống Thanh Hoa từng kể sự thật khác cho hai đứa à?”