CHƯƠNG 1103 Gương mặt nôn nóng của Khương Thu Mộc xuất hiện trên màn hình điện thoại: “Cậu Cố đã nói chuyện xảy ra với bọn cậu bên đó cho tớ biết rồi, cậu vẫn ổn chứ?” “Tớ không sao.” Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nhếch môi: “Cậu đừng lo lắng.” Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe: “Đã trở nên như vậy rồi, tớ không lo lắng được chắc?” Cô ấy thở dài: “Sau này cậu định làm thế nào?” Cuối cùng đầu óc chết lặng của Tống Hân Nghiên cũng đã bắt đầu chuyển động. Cô suy nghĩ một lúc: “Trước tiên phải tập trung vào bệnh tình của mẹ tớ đã. Còn bên Tưởng Tử Hàn…” Tống Hân Nghiên cười giễu: “Có người ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy rồi, bây giờ tớ không xuất hiện trước mặt anh ấy mới là tốt nhất. Sau này thế nào cứ xem duyên phận đi vậy…” Lời cô nói thật sự có ý đã nứt rồi cũng chẳng sợ vỡ nữa, Khương Thu Mộc muốn khuyên nhưng không biết nên khuyên thế nào cả. Tiếng gõ cửa vang lên, Tống Hân Nghiên ra mở cửa, là Cố Vũ Tùng. Anh ta giơ một hộp thức ăn lớn lên: “Mấy ngày qua chị không ăn uống tử tế, tôi đoán có lẽ chị đang nhớ đồ ăn của nước Z, vì vậy mới kêu người mang một ít thức ăn của nước Z đến để chị nếm thử. À đúng rồi, còn có thứ này nữa…” Cố Vũ Tùng nhấc cái bồn ngâm chân ở bên cạnh lên. Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, nhìn cái bồn ngâm chân bỗng ngẩn ra. Cô sững sờ mất vài giây, sau đó mới cất giọng khàn khàn: “Cái bồn này…” “Do anh Hàn mang đến đó. Từ lần bác sĩ nói chị thuộc thể hàn, tốt nhất nên ngâm chân mỗi ngày, anh ấy liền hối thúc đám anh em bọn tôi mua hết tất cả bồn ngâm chân tốt nhất thế giới đến. Massage, nhiệt độ ổn định, điện tích âm trong nước, diệt khuẩn bằng tia tử ngoại… Chỉ cần thứ đó có mặt trên thị trường thì anh ấy đều sẽ tự mình thử một lần. Nếu thử mà không hài lòng, anh ấy sẽ bảo người thiết kế theo yêu cầu riêng.” Cố Vũ Tùng nâng bồn ngâm chân trong tay lên: “Đây là cái bồn duy nhất được ra đời giữa hàng nghìn cái bồn đấy. Nó vừa được làm xong, vốn định gửi về trong nước, nhưng đúng lúc chúng ta đang ở đây nên tôi tự đi lấy nó, để chị thử nghiệm trước, không vừa ý chỗ nào thì sẽ sửa lại chỗ đó.” Anh ta nói bằng giọng rất trân trọng, sau đó nhấc chiếc bồn vào nhà. Khương Thu Mộc vẫn đang gọi video cho Tống Hân Nghiên, lòng vòng 7749 khúc quanh cuối cùng lại bị tống cả một họng cơm chó, cảm thấy rất đau lòng! “Tống Hân Nghiên, bỗng nhiên tớ muốn cắt đứt quan hệ với cậu, gần đây chúng ta ít gặp nhau thôi nhé.” Anh lớn đúng là anh lớn, mặc dù bị thương rồi mất cả trí nhớ, nhưng vẫn có một đám đàn em tăng độ thiện cảm thay anh. Cô ấy ghen tị chết mất thôi! Nghe giọng của Khương Thu Mộc, đôi mắt Cố Vũ Tùng lập tức phát sáng. Anh ta bất giác quay đầu nhìn về phía điện thoại của Tống Hân Nghiên. Nào ngờ Khương Thu Mộc nói xong đã ngắt máy ngay. Cố Vũ Tùng hiu quạnh vô cùng. Không hiểu tại sao anh ta lại thấy hơi tức giận, cũng thấy hơi mất mát. Trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang cảm xúc, đôi mắt đỏ hoe. Cổ họng của cô như nghẹn lại: “Nhưng đến tận bây giờ anh ấy vẫn…”