CHƯƠNG 1107 Nhưng rồi Tưởng Tử Hàn lại gặp chuyện, Cố Vũ Tùng sợ không bảo vệ được cô. Tên Cố Vũ Tùng kia nói muốn tìm người trông nom cô giúp Tưởng Tử Hàn, đúng là nghiêm túc thật đấy. Người vừa có năng lực vừa có thực lực, một người mà cả bọn họ lẫn cô đều tin tưởng, chẳng phải chỉ có một lựa chọn duy nhất là anh trai nhà mình thôi sao. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Tống Hân Nghiên vừa uất ức vừa khó chịu: “Cậu Cố đúng là cẩn thận quá mà. Chỉ là tai nạn bất ngờ thôi, nhưng giờ lại thành ra người người đều biết chuyện luôn rồi.” Cô nhìn Tống Dương Minh, nói vô cùng nghiêm túc: “Anh trai, anh về đi, em không sao đâu. Chúng ta đều sang đây hết thì những cửa hàng ở trong nước phải làm sao đây?” Cô thì không sao cả. Đội ngũ nghiên cứu phát triển của PL đã rất trưởng thành rồi, ngay cả khi không có cô, bọn họ cũng có thể hoạt động rất tốt. Nhưng còn Tống Thị. Tống Thị là tâm huyết mà cả đời này ông nội không buông bỏ được, trước đây đã từng thiệt hại nghiêm trọng rồi, giờ anh trai lại rời đi một thời gian dài thì có lẽ sẽ loạn hết lên mất. “Không sao, không ảnh hưởng gì đâu.” Tống Dương Minh đã bình tĩnh lại rồi, anh trầm giọng nói: “Tống Thị có quản lý chuyên nghiệp ở đó, anh chỉ cần biết được đại khái phương hướng phát triển là được.” Anh chiều chuộng xoa mái đầu nhỏ của Tống Hân Nghiên: “Anh lại rất cảm ơn mấy người cậu Cố đã nói cho anh những chuyện này đấy. Hân Nghiên, anh là anh trai của em, cũng là chỗ dựa của em. Em chẳng nói gì với anh cả, đây mới là chuyện khiến anh buồn nhất.” Hơn nữa, bây giờ cô bé đáng thương này đang không có nhiều người để nương tựa… Trong lòng Tống Hân Nghiên nghèn nghẹn, khó chịu. “Anh trai, em xin lỗi…” “Cô bé ngốc…” Tống Dương Minh thở dài: “Bệnh tình của Tưởng Tử Hàn thế nào rồi?” Tống Hân Nghiên kể sơ lược lại. Sau khi Tống Dương Minh nghe xong, đáy mắt lạnh lẽo đè nén sự nặng nề. Nhưng ngoài mặt anh lại không thể hiện chút gì cả. “Anh có mấy người bạn rất nghĩa khí, mấy người này có năng lực có quan hệ. Có bọn họ ở đây rồi, Tưởng Tử Hàn chắc chắn sẽ khỏe lên nhanh thôi.” Nói xong, anh quay người nói với Tống Hân Nghiên: “Đúng rồi, dọn dẹp đồ đạc đi, anh đưa em tới nơi em ở. Trước đi anh tới tìm em, cậu Cố đã gửi cho anh địa chỉ nơi ở mà anh ta sắp xếp cho em rồi, để anh đưa em qua đó.” Tống Hân Nghiên gật đầu, lấy vali ra thu dọn qua loa vài cái đã xong. Tống Hân Nghiên nhận lấy vali rồi xách ra bên ngoài: “Trước khi qua đó có cần tiện đường đưa em đi thăm Tưởng Tử Hàn không?” Bước chân Tống Hân Nghiên đi theo đằng sau bỗng dừng lại, cô lắc đầu. “Không cần đâu.” Cô cười khổ nói: “Bây giờ trong mắt anh ấy, em là một người xa lạ mặt dày. Anh ấy nhìn thấy em thì có khi tâm trạng lại không tốt, nên thôi ạ.” Tống Dương Minh quay đầu lại nhìn em gái một cái, không nói thêm nữa. Nhưng đôi mắt đột nhiên lại đỏ khoe, tràn đầy đau lòng.