CHƯƠNG 1125 Thấy Tưởng Tử Hàn khó chịu, cô ta vội vàng chạy đi rót một cốc nước ấm mang về: “Anh không sao chứ?” Tưởng Tử Hàn nôn mấy lần, vốn dĩ đã dừng lại rồi. Nhưng Sở Thu Khánh lại tới gần lần nữa, mùi thơm nồng đậm sặc mũi trên người cô ta lại đập tới. Tưởng Tử Hàn vén chăn lên xuống giường, đẩy cô ta ra xông vào nhà vệ sinh. Sở Thu Khánh đuổi theo. Tưởng Tử Hàn nôn mửa dữ dội. Sở Thu Khánh bị phản ứng của anh dọa cho sắc mặt tái nhợt, vội vàng lao ra ngoài gọi bác sĩ gia đình Charles. Sau khi kiểm tra một lượt xong, Charles đi ra khỏi phòng Tưởng Tử Hàn. Sở Thu Khánh vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?” Charles an ủi Sở Thu Khánh: “Yên tâm, không phải là di chứng để lại do bị thương đâu. Anh Tưởng chỉ bị chống đối về mặt s1nh lý thôi.” “Chống đối về mặt s1nh lý?!” Sở Thu Khánh hoảng hốt, cau mày lại: “Đây là bệnh gì vậy?” “Đại khái là có phản ứng bài xích đối với một người hoặc mùi hương cụ thể nào đó. Khi phản ứng kịch liệt thì sẽ không khống chế được bản thân…” Sau khi bác sĩ Charles giải thích sơ lược xong, sắc mặt Sở Thu Khánh lập tức tái mét. “Ý anh à, anh ấy bài xích tôi, chán ghét tôi ư? Mức độ đã nghiêm trọng đến mức tôi lại gần anh ấy là anh ấy sẽ mắc ói buồn nôn sao?” Charles không nói gì. Sở Thu Khánh căm hận siết chặt nắm tay: “Có cách để anh ấy không còn những triệu chứng này với tôi nữa không?” Charles thành thật nói: “Vấn đề tâm lý chỉ có thể để bác sĩ tâm lý can thiệp. Nhưng muốn chữa khỏi được thì cũng là một quá trình rất dài.” “Không được!” Sở Thu Khánh nhìn chằm chằm anh ta rồi phủ định đề nghị này: “Phải càng sớm càng tốt. Tôi không cần biết anh dùng cách gì, nhất định phải nghĩ ra biện pháp cho tôi. Tôi muốn có được người đàn ông này, tôi muốn làm người phụ nữ của anh ấy, cho dù là về thân phận hay cơ thể! Tôi muốn nhanh chóng lên giường với anh ấy!” Cô ta phải có con với anh càng sớm càng tốt. Có con rồi, cho dù Tưởng Tử Hàn đã quên Tống Hân Nghiên nhưng lại rung động với cô thêm lần nữa thì anh cũng đừng có mơ sẽ vứt bỏ được cô ta! Charles khó xử, đối diện với đôi mắt âm u của Sở Thu Khánh, cơ thể run lên lập tức nói: “Cũng không phải là không có cách…” Anh ta lấy một hộp viên con nhộng từ trong hộp thuốc ra lặng lẽ nhét vào trong tay Sở Thu Khánh: “Thuốc này là…” Charles đè thấp giọng, nói cho cô ta biết cách dùng và tác dụng của thuốc. Sở Thu Khánh siết chặt thuốc trong tay, ánh mắt nham hiểm hiện lên đầy chờ mong cháy bỏng. Tiễn Charles đi rồi, Sở Thu Khánh quay người đi vào trong phòng. Vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy Tưởng Khải Chính trầm mặt đứng đằng sau cô ta. Sở Thu Khánh bị dọa cho tim đập loạn nhịp.