CHƯƠNG 1128 Tưởng Tử Hàn không nghe thấy lời Sở Thu Khánh nói. Lúc nói ra chữ mì này, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng một bát mì. Trên tô mì trắng tinh là một quả trứng ốp một mặt với lòng trắng và lòng đỏ rõ ràng, bên dưới có một chút rau màu xanh, mùi thơm thanh thanh của mỡ heo và mùi chua tỏa ra theo luồng khí nóng hổi. Trứng ốp một mặt giòn một mặt mềm, kèm thêm mùi thơm của mỡ heo và mùi chua, cảm giác từng lớp rõ rệt bùng nổ nơi đầu lưỡi… Rõ ràng anh đã không còn nhớ rõ mùi vị của bát mì đó, nhưng anh biết rằng nó chắc chắn rất ngon. Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Mì nước. Chỉ có mấy cọng rau xanh với hành lá, còn có một miếng trứng ốp một mặt nữa…” Nói tới trứng ốp la, anh lại thất thần tiếp. Hình như còn có chiên hai mặt nữa. Anh cau mày suy nghĩ, nghĩ tới mức não sắp nổ tung, nhưng cũng không nhớ ra được rốt cuộc có trứng chiên hai mặt kia không… Sau khi Sở Thu Khánh nghe xong lập tức cảm thấy không ổn. Sắc mặt của nhân viên phục cũng cũng tối hẳn đi. Chỗ của bọn họ là nhà hàng quốc tế năm sao đấy. Có những đầu bếp hàng đầu ở mọi quốc gia. Cho dù là món ăn khó hay món ăn đặc sản của quốc gia nào, bọn họ đều có thể nấu nó thành hạng nhất. Nhưng vị khách trước mặt này lại chạy tới gọi một bát mì nước bình thường nhất. Không phải anh tới sỉ nhục nhà hàng bọn họ thì chính là cố tình trêu đùa cho vui. Cho dù thái độ của nhân viên phục vụ tốt đến mấy thì cũng không nhịn được mà hơi tức giận. “Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi không có loại mì này! Nếu như hai người không biết nên ăn gì thì có thể xem từ từ, suy nghĩ xong rồi hẵng bấm chuông.” Nhân viên phục vụ để lại menu rồi sầm mặt rời đi. Sở Thu Khánh vô cùng xấu hổ. Từ nhỏ tới lớn, cô ta chưa từng tức giận như vậy, bị một nhân viên phục vụ khinh thường. Không đợi cô ta nổi giận, Tưởng Tử Hàn đã “soạt” một tiếng đứng dậy. Ghế bị đập ra đằng sau, phát ra tiếng ma sát với nền đất rất chói tai. Sở Thu Khánh bị dọa cho giật nảy mình, vội vàng đứng dậy: “Sao… sao vậy anh?” “Ha!” Tưởng Tử Hàn cười khẩy một tiếng, tức giận quay người bỏ đi. “Tử Hàn…” Sở Thu Khánh vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Đừng tức giận nữa, nếu anh muốn ăn mì nước, đợi về nhà rồi em nấu cho anh có được không?” Tưởng Tử Hàn hít sâu một hơi, không biết làm sao, dường như mùi thơm của bát mì nước xuất hiện trong đầu kia vẫn còn quẩn quanh nơi đầu mũi.