CHƯƠNG 1135 Hai mắt Sở Thu Khánh lập tức đỏ lên. Vệ sĩ cũng nhận ra sự khác lạ của cô ta, vội vàng chạy tới: “Cô Sở, sao cô…” Lời còn chưa nói xong. Sở Thu Khánh đã cầm lấy cổ áo vệ sĩ rồi xé mạnh. Người phụ nữ vốn dĩ tay trói gà không chặt lại bật ra sức mạnh chưa từng thấy. Cúc áo sơ mi của vệ sĩ bị bung hết ra. Anh ta kinh ngạc: “Cô Sở… ưm!” Sở Thu Khánh chặn miệng anh ta như một con dã thú nổi điên, tay cũng luồn vào trong quần dọc theo thắt lưng… … Trên xe. Chúc Minh Đức nghe thấy hơi thở của sếp nhà mình hỗn loạn, tự dưng thấy thấp thỏm: “Sếp, tiếp theo chúng ta đi đâu.” Tưởng Tử Hàn bực bội cau mày, trong con ngươi lạnh lẽo xuất hiện sắc đỏ lạ thường. “Cố Vũ Tùng đang ở đâu?” Anh khàn giọng hỏi. “Cậu Cố…” Chúc Minh Đức than thở, mấy người cậu Cố giờ đang ở cùng cô Tống đấy. Với mức độ chán ghét của sếp đối với Tống Hân Nghiên, nếu như biết được chắc chắn sẽ điên lên mất. “Nói thật!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng quát. Chúc Minh Đức lặng lẽ thở dài, vội vàng nói: “Cuối tuần này chúng ta chuẩn bị về nước mà, cho nên cậu Cố cậu Tô với cậu Lục hẹn… hẹn… hai anh em cô Tống ăn cơm, giờ này chắc đang ở… nhà hàng.” Giọng nói của Chúc Minh Đức càng ngày càng bé, cuối cùng gần như không nghe thấy. Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đang cáu kỉnh hoàn toàn nổ tung, mặt mũi tràn đầy lửa giận: “Làm thế này là định gạt tôi ra ngoài à?” Chúc Minh Đức không dám nói gì, bàn tay lặng lẽ sờ vào điện thoại, định gửi tin nhắn nhắc nhở mấy người Cố Vũ Tùng. “Không được liên lạc!” Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn vang lên trong xe. Bàn tay Chúc Minh Đức run lên, vứt điện thoại đi, tập trung lái xe. Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, cắn răng nói: “Tới nơi bọn họ gặp mặt.” “Vâng.” … Trong phòng riêng của một nhà hàng thanh nhã. Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh cùng với ba người Cố Vũ Tùng ngồi quanh bàn. Từng món ăn phong phú ngon miệng lần lượt được bưng lên bàn. Trong lúc lên món, Cố Vũ Tùng nói tình hình điều trị của Thẩm Hoài Ngưng mấy ngày gần đây cho Tống Hân Nghiên.