CHƯƠNG 1140 Đầu óc của Tưởng Tử Hàn đang rất loạn, hiện thực và những hình ảnh vô chủ ở trong đầu đang đan xen lẫn lộn. “Tại sao cơ thể của cô lại hấp dẫn tôi như vậy!” Đôi mắt lạnh lùng của anh đỏ ngầu, thân thể mất khống chế run rẩy, anh bắt lấy cánh tay của Tống Hân Nghiên, lạnh lùng chất vấn: “Cô nói xem là vì sao! Ngay cả vợ tôi cũng không thể khiến cho tôi động tình, tại sao cô lại có thể dễ dàng khơi dậy hứng thú của tôi như thế! Cô đã làm cái gì với tôi rồi, cô đã chuốc cho tôi thứ gì…” Vậy là, thật sự có người hạ thuốc anh sao? Hơn nữa, người hạ thuốc này còn là Sở Thu Khánh? Tống Hân Nghiên thiếu chút nữa đã tức đến bật cười. Nhưng khóe môi lại nặng nề không giương lên được, đáy mắt cũng ẩn chứa nỗi bi thương không thể tan. Trong lòng cô đau đến mức hít thở không thông, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt đang chìm trong tuyệt vọng như vậy, cô lại không thể nói được gì, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. “Tưởng Tử Hàn, anh bị người ta đánh đến choáng đầu rồi đấy à?” Tống Hân Nghiên chế giễu lau đi nước mắt: “Khốn khiếp! Tính ra em lại thật sự muốn cho anh uống mấy loại thuốc trừ sâu trừ cỏ đấy! Em đưa cho anh, anh có ăn không? Nếu như trên đời này có một thứ có thể khiến anh ăn một lần là nhớ em cả đời thì nhất định em đã cho anh ăn từ lâu rồi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Cô nghiến răng, trong mắt là sự ấm ức và cả phẫn nộ: “Nhưng mà em có cơ hội đấy không? Anh có cho em cơ hội làm vậy không?” Tống Hân Nghiên tức giận đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Ai cho anh uống thuốc thì anh tự dùng đầu của mình mà suy nghĩ đi, đừng có chỉ biết dùng mắt mà nhìn.” Mắng xong lại không đành lòng mặc kệ, cô rầu rĩ mở đôi mắt sưng đỏ, nói: “Có thể những gì người khác nói cho anh đều là giả, bao gồm cả ký ức của anh. Tưởng Tử Hàn, chỉ có những thứ mà chính anh dùng trái tim để cảm nhận, dùng đầu óc để nghiêm túc suy nghĩ thì mới là những thứ không lừa gạt anh…” Tưởng Tử Hàn bị sự thê lương xác xơ bao quanh người Tống Hân Nghiên làm cho sửng sốt, ánh mắt anh đăm đăm nhìn chằm chằm cô thật lâu. Một hồi lâu sau, anh đột nhiên cười mỉa một tiếng, trào phúng nói: “Tống Hân Nghiên, có phải cô vẫn còn muốn quyến rũ tôi đúng không?” Cơ thể anh kêu gào đến khó chịu, nhưng sự kích động kia của anh lại bị những giọt nước mắt vừa rồi của cô làm cho dập tắt hoàn toàn. Anh hờ hững sửa sang lại quần áo xộc xệch, lạnh nhạt nói: “Được, cứ coi như không phải là cô hạ thuốc tôi đi. Tôi thừa nhận, đúng thật là tôi có hứng thú với thân thể của cô.” Tưởng Tử Hàn đột nhiên sáp lại gần, nắm lấy cằm cô ép cô quay đầu lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn, vừa từ tính lại vừa mị hoặc: “Chỉ cần cô giúp tôi giải quyết cơn kích thích ngày hôm nay thì tôi có thể cân nhắc nhận cô làm bạn giường của mình…” Tống Hân Nghiên trợn trừng đôi mắt lạnh lùng tức giận, giơ tay vung lên một bạt tai. “Chát!” Âm thanh lanh lảnh vang vọng bên trong xe. Cơn giận lập tức vọt từ lòng bàn chân lên tới ngọn tóc của Tưởng Tử Hàn! Giỏi! Giỏi lắm!