Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 1232

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 1232 Mà thôi, dù gì thì một người là anh em, một người là nhân viên. Không sao cả, không đáng tự rủa bản thân! … Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà đã là gần ba giờ sáng. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng. Cô vừa vào cửa, Khương Thu Mộc đã nhiệt tình chào đón, tặng cho cô một cái ôm hung mãnh ấm áp. “Chụt!” Cô ấy hôn một cái vang dội: “Cục cưng, cậu quá giỏi! Chúc mừng chúc mừng!” “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.” Khương Thu Mộc buông cô ra: “Mau tới đây, vì chờ cậu nên tớ cũng thức theo cả đêm đấy, chưa chợp mắt tí nào luôn.” Cô ấy kéo Tống Hân Nghiên đến sô pha ngồi, nhanh chóng vào bếp, lát sau bưng một ít đồ nhắm rượu ra, là đậu nành và lạc rang linh tinh. “Vì chúc mừng cậu đạt được toàn thắng, tớ đặc biệt dặn dì giúp việc chuẩn bị đấy. Teng téng teng tèng, còn có cái này nữa nè!” Là một chai Lafite. Khương Thu Mộc vừa khui rượu vừa nói: “Tuy rằng không phải năm 82 nhưng cũng tràn đầy thành ý của tớ.” “Đậu nành nhắm với Lafite… Khụ… Đúng là cực kỳ thành ý đấy!” Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm. Hai người đều không có bệnh hình thức, nghiêng ngả nằm vật trên sô pha, chạm ly, bóc đậu nành. Hình ảnh trên màn hình tivi là kênh phát sóng trực tiếp, đang phát sản phẩm mới ra mắt của PL. Phòng trực tiếp cắt thành rất nhiều cửa sổ nhỏ, lượng tiêu thụ vẫn đang tăng lên ào ào. Ly rượu nhanh chóng thấy đáy. Tống Hân Nghiên muốn với tay lấy chai rượu. Khương Thu Mộc lại nhanh hơn, cướp chai về phía mình: “Nếu còn uống nữa thì trời sáng luôn mất. Ngủ đã. Nếu cậu còn muốn uống thì mai tớ hầu cậu tới cùng luôn.” Tống Hân Nghiên cũng không khăng khăng đòi uống, quyết đoán buông ly đứng lên. Cô đang muốn vào phòng ngủ thì lại nghe Khương Thu Mộc cười ấm áp: “Nghiên, có nước ngâm chân sẵn trong thùng ngâm chân rồi đấy, thả lỏng chút đi nha.” Trong phòng đúng là có mùi thuốc ngâm chân. Cài đặt nhiệt độ trên thùng ngâm chân vẫn đang vận hành. 42 độ tuy hơi nóng, nhưng sẽ không bị bỏng. Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cố nén rơi nước mắt, ôm chầm lấy Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.” “Ngủ ngon.” Khương Thu Mộc đẩy cô về phòng, sau đấy đóng cửa về phòng mình ngủ. Tống Hân Nghiên ngoan ngoãn ngâm chân. Sau khi bật chế độ mát xa lòng bàn chân, bỗng chốc cô như được quay lại bệnh viện cách đây không lâu. Cũng là nửa đêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio