CHƯƠNG 1235 Hai bé con giơ bàn tay dính đầy bơ và chocolate, cười khanh khách. Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ trưng gương mặt đen trắng loang lổ bơ và chocolate, cũng quệt chút kem bôi lên mặt hai đứa nhỏ. Hai nhỏ một lớn vượt qua chênh lệch tuổi tác, vừa chơi vừa ăn, rất vui vẻ. Nhưng đang đùa giỡn, tiếng cười của Tưởng Minh Trúc chợt ngưng bặt. Mặt cô nhóc trắng bệch, đau đớn nhăn mày, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán. “Minh Trúc, sao thế con!” Tống Hân Nghiên nhận thấy khác thường, vội dừng tay quan tâm hỏi. “Con…” Tưởng Minh Trúc vừa hé miệng đã phun ra một ngụm máu. Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết sợ hãi. “Sao lại thế này? Con khó chịu ở đâu?” “Ọe…” Tưởng Minh Trúc nôn khan, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng dần xanh mét. Cô bé đã không thể nói ra lời được nữa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, ướt đẫm tóc mai, hô hấp cũng ngày càng dồn dập hỗn độn… “Có ai không! Mau gọi xe cấp cứu! Có ai không… có ai…” Tống Hân Nghiên hét toáng lên, tay chân mềm nhũn, bế Tưởng Minh Trúc lên chạy ra bên ngoài. Mọi người trong nhà ăn đều bị kinh động. Lỗ mũi Tưởng Minh Trúc cũng bắt đầu đổ máu. Khắp nơi đều là máu. Trên người cô bé, trên người Tống Hân Nghiên, thậm chí cả trên người Tưởng Minh Triết… Ba người nhếch nhác dọa mọi người sợ hãi. Bảo mẫu và tài xế xông lên. Có người gọi 115, có người lao ra ấn thang máy… khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Khi đoàn người xuống tới dưới lầu thì 115 vừa lúc tới nơi. Mọi người vội đưa Tưởng Minh Trúc lên xe cứu thương. Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết cũng theo lên xe. Bảo mẫu và lái xe hoang mang lo sợ, vội vàng ai liên hệ với sếp người nấy. … Bệnh viện trực thuộc Tưởng Thị. Tống Hân Nghiên toàn thân nhếch nhác chờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Đầu óc cô rối như tơ vò, đáy lòng tràn đầy lo lắng. Cảnh Tưởng Minh Trúc viêm dạ dày lần trước còn rõ ràng ngay trước mắt cô. Cô hoảng đến run cả người, nghĩ mà sợ không thôi. Gương mặt nhỏ nhắn của Tưởng Minh Triết cũng trắng bệch.