Chương
Cô uể oải bất lực kéo một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống: “Đầu Gỗ, tự nhiên tớ cảm thấy hơi hối hận. Cậu nói xem, nếu lúc trước tớ không chủ động đi thả thính Tưởng Tử Hàn, có phải sẽ chẳng xảy ra những chuyện sau này nữa không?”
Khương Thu Mộc cuống muốn chết: “Đừng có lèm bèm mấy câu ngớ ngẩn này với tớ. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tưởng Tử Hàn bảo tớ cút đi.”
Rõ ràng Tống Hân Nghiên đang cười, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu sự thất bại và bất lực vô cùng.
Không giống như vẻ phẫn nộ và bất lực khi bị ba mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, lần này cảm giác tủi thân lớn hơn rất nhiều.
Bởi vì động lòng sinh tình, bị người mình để ý hung hăng đâm bị thương nên tủi thân.
“Anh ấy không tin tớ, thậm chí còn không cho tớ cơ hội giải thích đã định tội cho tớ luôn rồi. Đầu Gỗ, giờ tớ đang rối lắm. Ban đầu tớ còn định nhất quyết quấn chặt lấy, bằng mọi giá phải cứu vãn phần tình cảm này. Nhưng giờ… tớ thật sự không biết nên làm sao cho phải nữa…”
“Ngoan, đừng buồn.”
Khương Thu Mộc đau lòng chết đi được, vội vàng nghiêng người tới ôm Tống Hân Nghiên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Không cần gã đàn ông thối tha nào cả. Cậu còn có tớ cơ mà. Làm gì có ai rời khỏi ai mà không sống được? Sau này chị đây nuôi cưng!”
Bao nhiêu tủi thân chua xót của Tống Hân Nghiên thoáng cái không cách nào lan tràn nổi nữa.
Gương mặt nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn của cô bạn tốt rất phá hoại bầu không khí.
Cô trợn tròn mắt, cố ép cho nước mắt không rơi xuống, cười nói: “Cậu vừa phải thôi, làm như đang quyến rũ con gái đàng hoàng ngoại tình không bằng.”
“Ơ này, có kiểu bôi nhọ bạn thân mình như cậu à? Cậu là con gái đàng hoàng, còn tớ là em trai tơ mà cậu ngoại tình? Mà tính ra tớ cũng muốn lắm, nhưng phải có “chức năng” kia thì mới được cơ.”
Vài câu đùa giỡn đã đủ cho Tống Hân Nghiên dần hòa hoãn khỏi đau thương.
Khương Thu Mộc thở dài: “Nghiên này, nói thật nhé. Nếu Tưởng Tử Hàn không phải người dành cho cậu thì buông tay sớm cũng tốt. Ngoại trừ cái mặt ra thì anh ta được cái nết gì đâu. Điểm quan trọng nhất là còn mắt mù nữa. Đá anh ta đi, chúng ta tìm người tốt hơn!”
Tống Hân Nghiên trầm mặc.
Khương Thu Mộc lập tức đau đầu, nhìn là biết không buông tay nổi mà.
“Rồi rồi, đừng buồn nữa. Trốn một bên đau khổ thế này, ngoại trừ tớ thấy mà xót ra thì cũng có ai biết đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tưởng Tử Hàn ngàn không tốt vạn không ổn, anh ta ghen cũng chứng tỏ một sự thật, là anh ta rất yêu cậu, rất để ý cậu. Nếu không quan tâm, ai thèm cãi nhau, nổi giận với cậu làm gì? Đã chẳng ném thẳng đơn ly hôn cho cậu rồi…”
Ngoài phòng bệnh.
Đúng lúc Tống Mỹ Như ở bên ngoài đi ngang qua.
Nghe được giọng nói và cái tên quen thuộc, cô ta khựng bước, quay ngược lại trước cửa.
Cửa phòng bệnh không đóng chặt.
Xuyên qua khe cửa, cô ta thấy Khương Thu Mộc trên giường bệnh và… Tống Hân Nghiên ngồi đưa lưng về phía cửa phòng bệnh!
Tống Mỹ Như nhướng mày: “Ly hôn á?”
Cô ta nhớ tới hotsearch đang hừng hực huyên náo hai ngày nay, thoáng cái hiểu rõ mọi chuyện.