Chương
Khương Thu Mộc nghi hoặc nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên mờ mịt nhìn lại cô ấy.
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên nghiêm trọng.
Khương Thu Mộc giận nghiến răng nghiến lợi, lại cứng rắn đè nén xuống: “Tống Mỹ Như, cô nói linh tinh gì đấy hả? Nói giỏi thế sao không đi xướng đi, không chừng còn kiếm được giải vua bốc phét của năm đấy.”
“Tôi nói dối?”
Tống Mỹ Như ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây không phải lời mà chính miệng hai người vừa nói ra à? Ha ha, ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm nhưng lại không dám thừa nhận cả lời mình nói, việc mình làm. Tôi thấy sau này hai cô ra ngoài vẫn nên đeo cái khẩu trang vào, đỡ phải mất mặt xấu hổ.”
Khương Thu Mộc nổi trận lôi đình: “Bà mẹ nó, cô nói cái gì đấy hả? Có gan thì nói lại xem nào? Ai mất mặt xấu hổ? Chúng tôi làm thì đã sao hả? Hân Nghiên như vậy gọi là lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý. Tưởng Tử Hàn người ta không nói cái gì thì thôi, bà tám nhà cô ở đây ríu rít cái gì! Tôi thấy rõ ràng là cô hâm mộ ghen tị. Hân Nghiên thả thính bừa một người đàn ông là có thể tán được ông lớn. Còn cô hao tâm tổn sức nỗ lực bao nhiêu mới cướp được em rể nhà mình, kết quả là còn chẳng giữ nổi…”
Tống Mỹ Như vuốt di động trên người, khóe môi dần nhếch lên.
“Trước kia đúng là tôi hơi tiếc vì đánh mất anh chồng chưa cưới Hoắc Tấn Trung thật, nhưng giờ ấy à…”
Cô ta nhìn Tống Hân Nghiên: “Chị em ta cũng xem như tám lạng nửa cân với nhau. Nhưng tốt xấu gì tôi còn quang minh chính đại mà cướp, còn chiêu trò của cô thì… đúng là một lời khó nói hết! Tôi rất mong đợi khi Tưởng Tử Hàn biết mình bị cô bỏ như khỉ thì sẽ thế nào đấy. Ha ha ha!”
Tống Mỹ Như đã đạt được mục đích, hoàn toàn không có ý nán lại, chuẩn bị xoay người rời đi.
Vừa ngước đầu lên, bước chân của cô ta lập tức khựng lại.
Ngoài cánh cửa không đóng, Tưởng Tử Hàn tay cầm hoa tươi, mặt mày âm trầm như mưa bão sắp tới.
Mà sau lưng anh, mấy người Cố Vũ Tùng cũng đầy mặt ngạc nhiên, khiếp sợ sững sờ tại chỗ.
Tống Mỹ Như sợ hãi lùi lại mấy bước.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc phát hiện vẻ khác thường của cô ta, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, sau đó đồng thời cứng người.
Hai mắt Tưởng Tử Hàn như kết băng, không còn có chút độ ấm.
Anh lạnh lùng nhìn Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên cũng nhìn anh.
Mặt cô tái nhợt, đầu óc trống rỗng, tai ù cả đi như có vô số ong đang vỗ cánh bên tai vậy.
Anh đứng đó bao lâu rồi?
Những lời vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu?
Cô cầu nguyện anh vừa mới tới, cũng không nghe được bao nhiêu.
Nhưng nhìn gương mặt khiếp người của anh, tim cô rơi thẳng xuống vực sâu.
Chắc anh đã… nghe được hết rồi.
Trong ngoài phòng bệnh như bị ấn nút tắt tiếng, hoàn toàn không một tiếng vang.
Mọi người thậm chí đều vô thức nín thở.