CHƯƠNG
Mịch Viên.
Tưởng Tử Hàn ói đến mức dạ dày trống rỗng, đến khi không thể phun ra nước chua được nữa mới chịu yên tĩnh.
Chị Đinh hoảng sợ đưa bát canh giải rượu xong lại vội vàng quét dọn hết cả phòng.
Sau một trận hành hạ tơi bời, trời cũng đã sáng.
Ánh nắng sáng sớm khiến hai mắt Tưởng Tử Hàn đau nhói.
Anh tựa vào ghế sofa, đưa tay che mắt lại, khàn giọng nói với chị Đinh: “Bảo Chúc Minh Đức kết lương cho mọi người đi, sau này không cần đến nữa.”
Giọng nói lộ vẻ mệt mỏi và trầm thấp kỳ lạ.
Chị Đinh sửng sốt: “Cậu chủ và mợ chủ muốn rời khỏi Hải Thành sao?”
Tưởng Tử Hàn đột ngột nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.
Chị Đinh im lặng ngay lập tức.
“Sau này không còn mợ chủ gì nữa!”
“… Vâng.” Chị Đinh vội vàng đáp lại.
Người giúp việc trong biệt thự không nhiều lắm, mọi người đều nín thở tập trung, rón rén nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bỗng chốc, trong căn phòng rộng lớn lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Tưởng Tử Hàn phiền muộn đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm căn phòng trống rỗng.
Một đêm không ngủ làm hai mắt của anh đỏ ngầu và đau nhức, nhìn thứ gì cũng đều có bóng mờ chồng lên, nhưng anh đều thấy cực kỳ rõ ràng.
Mỗi ngóc ngách đều lưu lại dấu vết Tống Hân Nghiên đã từng ở đây.
Dường như cô vẫn còn ở nơi này.
“Tử Hàn…”
“Anh yêu ơi…”
“Tưởng Tử Hàn…”
Vô số âm thanh nào là cười nào là ồn ào, hoặc giận hoặc hờn cứ văng vẳng bên tai lặp lại trong đầu Tưởng Tử Hàn, như người bị tẩu hỏa nhập ma.
Tưởng Tử Hàn bỗng nổi giận tím mặt: “Khốn kiếp!”
Anh đạp bàn trà trước mặt làm nó đổ nhào.
“Rầm!”
Tiếng vang chấn động cắt đứt những âm thanh đó, nhưng khi tiếng vang biến mất, những âm thanh đó lại tiếp tục quấn lấy anh.
Tưởng Tử Hàn vừa giận vừa buồn nôn.
Mẹ kiếp, đúng là hèn hạ!
Bị người ta lợi dụng, bị sỉ nhục rồi bị giẫm đạp đến mức đó rồi, vậy mà anh chẳng những không giết cô diệt khẩu, ngược lại trong đầu toàn là bóng dáng của người phụ nữ xấu xa kia!
Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, muốn phát tiết một trận, đập hết những đồ vật có thể đập phá xung quanh.