CHƯƠNG 774 Dạ Khải Trạch và Dạ Vũ Thành quay đầu lại. Ánh mắt hai người vô cùng nghiêm trọng, Dạ Khải Trạch như già đi cả chục tuổi trong phút chốc. “Còn đang cấp cứu.” Dạ Vũ Thành vừa nói vừa đỡ Dạ Khải Trạch ngồi xuống ghế. Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi cau mày hỏi: “Hân Nghiên, đêm qua khi trở về, em và Vũ Đình đã xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại bị như vậy?” Nét mặt Tống Hân Nghiên tràn đầy lo lắng, cô lắc đầu: “Em không biết, sau khi tiễn anh trai em về nhà xong cũng đã rất muộn rồi. Em sửa soạn một chút rồi đi ngủ, anh ấy ra ngoài khi nào em cũng không biết.” Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “À, đúng rồi, lúc về tới nhà, có một cuộc điện thoại gọi cho anh ấy. Nhưng em không biết người gọi là ai, nội dung cuộc gọi thế nào….” Tống Hân Nghiên vặn óc nghĩ đi nghĩ lại chuyện tối qua nhưng vẫn không hề phát hiện được tình huống gì đặc biệt. Hai ba con nhà họ Diệp trầm mặc, Tống Hân Nghiên cũng không lên tiếng. Phòng cấp cấp lúc nửa đêm vẫn ồn ào, nhưng góc này lại yên tĩnh đến lại. Cảnh sát rất nhanh đã tới. Dạ Khải Trạch mệt mỏi nói: “Vũ Thành, con đến đồn cảnh sát lấy lời khai một chuyến đi, ở đây cứ giao cho ba và Hân Nghiên. Trước mắt cứ giấu mẹ con cái đã.” “Vâng.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé. Dạ Vũ Thành dẫn Dạ Nhất đi theo cảnh sát. Trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại Dạ Khải Trạch và Tống Hân Nghiên đang rối như tơ vò. Dạ Khải Trạch ngửa đầu ra dựa lựng vào tường. Ông nhắm mắt, trầm giọng hỏi cô: “Bác sĩ nói Vũ Đình bị hung thủ dùng dao mổ hại. Hân Nghiên, con là người bên cạnh Vũ Đình, là người hiểu rõ nó nhất, con có nghi ngờ ai không?” Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, những suy nghĩ vừa mới đè nén lại điên cuồng xoay trong đầu cô. Tưởng Tử Hàn! Bên cạnh họ chỉ có Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng là thiên tài phẫu thuật. Nhưng Cố Vũ Tùng không hề có thù oán gì với bọn họ nên anh ta không thể là người gây chuyện với Dạ Vũ Đình. Vậy nên, nếu là người quen thì chỉ còn sót lại Tưởng Tử Hàn….. Tim Tống Hân Nghiên đập lệch một nhịp. Không, không thể nào là anh! Tưởng Tử Hàn thông minh như thế, chuyện cô nghĩ ra được thì đương nhiên anh cũng nghĩ ra được. Anh sẽ không ngu tới mức dùng dao mổ để vạch trần bản thân đâu. Hơn nữa anh còn là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp. Dao mổ trong tay bác sĩ dùng để cứu người chứ không dùng để giết người. Nghĩ tới đây, lòng Tống Hân Nghiên bình tĩnh hơn nhiều. Cô lắc đầu khàn giọng nói: “Chú Dạ, con cũng không biết. Xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy, con tin cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ.” Dạ Khải Trạch mở mắt rồi nhìn cô chằm chằm, sau đó ông ta vỗ nhẹ lên vai cô: “Nhờ con chăm sóc Vũ Đình.”