CHƯƠNG 778 Khi Dạ Vũ Đình nhớ tới đây, toàn thân vô thức trở nên căng thẳng, đôi mắt lúc nào cũng dịu dàng kia giờ đây lại toát ra hận ý. Tống Hân Nghiên nắm lấy đôi tay phủ đầy băng gạc đang không ngừng run rẩy của anh ta, nước mắt cũng rơi nhanh hơn. Dạ Nhất đã quay trở lại, thấy Dạ Vũ Đình như thế, anh ta càng thêm đau lòng. “Đã có báo cáo thương tích từ phía cảnh sát rồi, quả thật là do dao mổ gây ra. Đối phương rất xảo quyệt, có thể đã từng phạm pháp. Cả quá trình bắt cóc được ghi lại trong camera giám sát đều nhiễm virus nên đã bị cưỡng chế xoá sạch. Chúng đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều đeo găng tay và giày nên không để lại chút dấu vết nào.” Nói đến đây, anh ta siết chặt tay, nghiến răng nói: “Bọn người này quá vô nhân tính rồi. Nếu không tra được thì thôi, một khi tra ra được bọn chúng là ai thì tôi nhất định sẽ bắt chúng trả lại cả trăm cả nghìn lần!” Người đông thì ồn ào. Bác sĩ nghiêm mặt bước tới: “Tình trạng của bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, cần phải nghỉ ngơi. Sau khi thăm bệnh xong thì xin mời người nhà ra ngoài.” Cảnh sát cũng vừa lúc tới đây để lập biên bản nắm rõ tình hình. Bọn Tống Hân Nghiên bước ra khỏi phòng cấp cứu. Cảnh sát vừa ghi chép vừa hỏi: “Gần đầy người bị hại có đắc tội với ai không?” Dạ Nhất không đáp, Tống Hân Nghiên cũng trầm mặc. Sau đó, cảnh sát lại hỏi: “Hoặc, mọi người có nghi ngờ do ai làm không?” Đôi môi Tống Hân Nghiên mím chặt thành một đường. Mọi cảm xúc vừa bị kìm nén đều sụp đổ sau khi chứng kiến vết thương của Dạ Vũ Đình. “Tôi vừa nhận được một đoạn tin nhắn.” Cô khàn giọng nói. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé. Tống Dương Minh thầm thở dài, cuối cùng con nhóc này vẫn không nghe theo lời khuyên của anh. Nhưng đây là sự lựa chọn của Tống Hân Nghiên, anh ấy không thể ngăn nổi. Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra rồi cho mọi người xem tin nhắn. Sau khi nhìn thấy chuỗi mã hiệu, cảnh sát liền cau mày: “Đây là tin nhắn được gửi qua app, không thể tra được người gửi. Cô Tống, cô có nghi ngờ ai không?” Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, nghiến răng thốt ra từng chữ: “Tưởng, Tư, Hàn.” Cảnh sát lập tức ghi chép lại rồi hỏi tiếp vài câu, sau đó mới rời đi. Tống Dương Minh lặng lẽ đứng cạnh Tống Hân Nghiên, lòng đau như dao cắt. …… Trong bệnh viện dưới trướng Tưởng thị. Điện thoại nội tuyến của phòng mổ vang lên. Sau khi nhấc máy, y tá phẫu thuật liền đến bên cạnh chủ nhiệm Lý rồi nhìn Tưởng Tử Hàn đang chăm chú làm phẫu thuật, cô ta nhỏ giọng nói: “Chủ nhiệm, bên ngoài có cảnh sát đang tìm bác sĩ Tưởng.” Chủ nhiệm Lý cau mày: “Tôi đi xử lý.” Nói xong, ông xoay người bước ra khỏi phòng phẫu thuật.