Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

chương 791

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 791 Vừa được tự do, cả người Tống Hân Nghiên co rúm thành một cục, ôm bụng lăn lộn trên giường. Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn dừng ở trên bụng cô, nhìn xuống một chút, ở đũng quần màu be loang ra một mảng máu chói mắt. Đồng tử của anh run rẩy, sợ hãi mà bế cô lên: “Tống Hân Nghiên, nói cho anh biết, em không thoải mái ở đâu?” Tống Hân Nghiên không có trả lời. Có điều ngay sau đó, quần áo ngủ trên người cô đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng. Sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, cơ thể lạnh toát từng cơn. Giọng nói lo lắng của Tưởng Tử Hàn cũng cách cô càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất. … Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng Thị. Phòng bệnh VIP khoa phụ sản. Phòng bệnh là một căn hộ. Bác sĩ từ trong đi ra, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tưởng tổng, cô Tưởng đây là sẩy thai. Thời gian mang thai chưa đủ một tháng, vốn trong giai đoạn nguy hiểm, cảm xúc của cô ấy lại không ổn định, còn vận động kịch liệt, nên sảy… sảy…” Uy áp trên người Tưởng Tử Hàn càng lúc càng bức người. Trán của bác sĩ sớm đã toát tầng tầng mồ hôi lạnh, giọng nói càng lúc càng thấp. “Chưa đủ môt tháng?” Tưởng Tử Hàn bắt được điểm này, sững sờ tại chỗ. Trong đầu vụt qua hình ảnh của anh và Tống Hân Nghiên làm ở trong nhà vệ sinh, hôm đó… Con là của anh! Sắc mặt của Tưởng Tử Hàn lập tức trắng bệch, dưới chân bỗng mềm nhũn, cơ thể lảo đảo. Cô xua tay, khàn giọng: “Tại sao lại sẩy thai?” Mặt của bác sĩ xanh như tàu lá chuối, không trả lời được. “Đi tra!” Tưởng Tử Hàn nghiến răng nói. Bác sĩ gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng chạy đi. Tưởng Tử Hàn đi vào phòng nghỉ ngơi ở trong. Tống Hân Nghiên mới làm phẫu thuật lấy thai ra nên đang ngủ say, gương mặt nhỏ không có huyết sắc trắng bệch một mảng, yếu ớt giống như búp bê sứ. Anh đi tới bên cạnh giường bệnh của cô ngồi xuống, nắm bàn tay nhỏ tuyệt đẹp mảnh khảnh của cô, đôi mắt đỏ ngầu vì tự trách: “Không phải là hận anh không chết hay sao? Tại sao còn muốn mang thai con của anh?” Yết hầu của Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, âm thanh không kìm được mà đanh lại: “Tống Hân Nghiên, em sao có thể tàn nhẫn như vậy!” Giọng nói trở nên sắc lạnh: “Tại sao không nói cho anh!” Cô thật sự… hận anh như vậy sao?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio