CHƯƠNG 792 Hận tới mức ngay cả mang thai rồi cũng không nói cho anh biết! Chủ nhiệm khoa sản cầm báo cáo tới gõ cửa! Tưởng Tử Hàn nhanh chóng lau mắt, hỏi với giọng khàn khàn: “Chuyện gì?” Chủ nhiệm nhìn Tống Hân Nghiên vẫn hôn mê ở trên giường bệnh, nhỏ giọng nói: “Nguyên nhân sẩy thai đã tra được…” Cô ta đưa bản báo cáo bằng hai tay: “Việc sẩy thai của cô Tống không phải do ngoại lực tác động, là dưới tác dụng của thuốc mới sẩy thai.” Khí thế toàn thân của Tưởng Tử Hàn bỗng rung lên: “Cô nói lại lần nữa!” Chủ nhiệm khoa sản run rẩy, vội nói: “Nhưng đây chắc là một sự cố, thuốc dẫn tới sẩy thai không phải là uống vào, dựa theo kết quả hóa nghiệm được mà suy đoán, là ảnh hưởng từ việc ngửi loại mùi gì đó dẫn tới sẩy thai.” Tưởng Tử Hàn cầm lấy bản báo cáo, lướt nhanh. Trong đó đặc biệt có một loại thành phần thuốc, một loại thành phần thuốc liều mạnh, đây chính là nguyên nhân dẫn tới sẩy thai. Bàn tay cầm báo cáo của Tưởng Tử Hàn siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. “Cô ấy quả nhiên hận tôi, cho dù dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, cũng phải khiến tôi đau đớn không bằng chết. Cô ấy, làm được rồi!” Bởi vì chuyện của đứa con trước, cô luôn canh cánh trong lòng, nghĩ đủ mọi cách trả thù anh. Cho dù loại thủ đoạn tổn thương địch một nghìn, tự tổn thương mình tám trăm như này. Nhưng cô quả thật thành công rồi. Chủ nhiệm khoa sản suýt nữa bị sự tức giận tỏa ra từ trên người Tưởng Tử Hàn dọa vỡ mật. “Đây đây đây… đây chắc không phải là ý nguyện ban đầu của cô Tống.” Cô ta lau mồ hôi lạnh vội vàng giải thích: “Loại thuốc này người bình thường căn bản không có được.” “Ha!” Khí thế trên người Tưởng Tử Hàn càng mãnh liệt, mỉa mai mà nhếch môi: “Cô ấy không phải là người bình thường gì cả. Cô ấy là người nghiên cứu đồ trang điểm, nguyên liệu hóa công gì gì đó không có được sao?” Chủ nhiệm khoa sản lắc đầu: “Vậy thì càng không thể rồi. Nếu cô Tống có hiểu biết về những thứ này thì nên biết rõ loại thuốc này không những có thể khiến người ta sẩy thai, đồng thời còn rất tổn thương tử cung, không chú ý thì có khả năng dẫn tới sau này không thể mang thai được nữa. Một bào thai mới vừa hình thành, cô ấy không muốn, có cách không tổn thương tới bản thân.” Tưởng Tử Hàn bỗng sững sờ. Đều là bác sĩ, tuy anh không dính tới khoa sản, nhưng các loại thuốc dùng trong bệnh viện, 80-90% anh đều rõ. Anh nhanh chóng lượt một lượt ở trong đầu, quả thật mình không biết có thuốc tàn nhẫn như vậy. Chủ nhiệm khoa sản nhìn ra điều không đúng, nhắc nhở: “Tưởng tổng, cô Tống có khả năng là trong lúc vô tình hít vào, cũng có khả năng là… bị người khác hãm hại. Hơn nữa, cô ấy chắc không biết mình mang thai.” Trong phòng bệnh thoáng chốc rơi vào tự yên tĩnh chết chóc. Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn nheo lại, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Dạ Vũ Đình. Báo cáo trong tay bị anh vo thành một cục, cơn giận ngút trời chồng chất trên người anh.