CHƯƠNG 793 Hôm đó anh không nên thủ hạ lưu tình, chỉ lấy hai gân tay của anh ta. Anh nên hoàn toàn phế anh ta! Trái tim nhỏ của chủ nhiệm khoa sản suýt nữa bị dọa phát bệnh tim, thấy Tưởng Tử Hàn mãi không lên tiếng, suy nghĩ một chút, cô ta vẫn nên mau chóng lui ra ngoài. Khi đang xoay người, dư quang ở khóa mắt của cô ta vô cùng lướt qua Tống Hân Nghiên ở trên giường bệnh, bước chân muốn rời đi bỗng khựng lại. Chủ nhiệm sững người: “Vòng tay mà cô Tống đeo…” Thần sắc của cô ta rất nghiêm trọng: “Tưởng tổng, tôi có thể lấy đi hóa nghiệm không?” Tưởng Tử Hàn hoàn hồn, ánh mắt dừng trên cổ tay của Tống Hân Nghiên. Trên cổ tay trắng trẻo của cô đeo một chiếc vòng tay bạch kim, bên trên đính đá quý đỏ, rất đẹp. “Có vấn đề gì sao?” Anh hỏi. Chủ nhiệm khoa sản nhíu mày, lắc đầu: “Nhìn không ra, nhưng tôi cứ cảm thấy màu sắc của chiếc vòng tay này… không đúng lắm.” Rõ ràng nhìn trông là đồ rất quý giá, nhưng màu sắc đó nhìn kiểu gì cũng có chút khang khác. Tưởng Tử Hàn lập tức cảnh giác, sau đó lấy chiếc vòng tay đó đưa cho cô ta. Chủ nhiệm khoa sản nhận lấy rồi muốn rời đi. Tưởng Tử Hàn lại cất giọng khàn khàn: “Sau khi cô ấy tỉnh lại, không nói chuyện sẩy thai với cô ấy, cô ấy liệu có biết không?” “Sẩy thai cũng tương đương với sinh con, sự khác thường của cơ thể không lừa người được.” Chủ nhiệm khoa sản suy nghĩ: “Nếu anh không muốn để cô ấy biết, chúng tôi có thể nói với cô ấy là do trước đây cơ thể không điều dưỡng tốt, nội tiết mất cân đối, rối loạn kinh nguyệt dẫn tới đau bụng cấp tính…” Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Nói như vậy đi.” “Được.” Chủ nhiệm khoa sản đáp, chần chừ một chút rồi lại bổ sung: “Sẩy thai cũng cần ở cử. Một hai tháng tiếp theo, nhất định phải cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng. Thuốc có dược tính mạnh như vậy, không điều dưỡng sẽ để lại mầm bệnh.” Tưởng Tử Hàn khoát tay, ý bảo anh biết rồi. Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ nhỏ không chút huyết sắc. Cho dù vẫn ở trong trạng thái hôn mê, cô vẫn nhíu mày, nước mắt của khóe mắt cũng chưa từng khô. Trái tim của Tưởng Tử Hàn đau thắt, cầm chiếc khăn ấm ở bên cạnh nhẹ nhàng lau cho cô. Lau mãi, chiếc khăn bông bị anh dùng sức vo thành một cục. “Lần này cho dù em hận chết anh, anh cũng phải giữ em ở bên cạnh, tuyệt đối sẽ không để mặc em rời đi nữa.” Bình ổn lại cảm xúc, anh cầm tay cô tiếp tục nhẹ nhàng lau: “Hân Nghiên, đợi cơ thể của em điều dưỡng tốt, em muốn rời đi, chân trời góc bể anh cũng đi cùng với em. Chúng ta từng nói, phải sinh thêm mấy đứa con, lời hứa trước kia, chúng ta có thể dùng mỗi một ngày của tương lai để thực hiện.” Chỉ là người từng tổn thương em… Đôi mắt sâu của Tưởng Tử Hàn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao.