CHƯƠNG 797 “Không ngại, bị Minh Trúc của chúng ta làm cho cảm động rơi lệ thì ngại gì chứ.” Tống Hân Nghiên khịt mũi, cảm khái: “Nếu con thật sự là con gái của mẹ, vậy thì tốt biết bao, mẹ chắc chắn nằm mơ cũng sẽ cười.” Trong đôi mắt to đen láy của cô bé vụt qua ánh sáng, gương mặt nhỏ lại không vui mà sụ xuống. Cô bé khí thế hừng hực trừng mắt với cô: “Mẹ trước đây nói coi con là con gái ruột, Tống Hân Nghiên, lời mẹ nói không tính rồi sao?” Trái tim của Tống Hân Nghiên u ám trong thoáng chốc, cô vội vàng dỗ: “Đâu có, con vốn là con gái của mẹ…” Tưởng Minh Trúc mở đôi mắt to như quả nho đen nghiêm túc nhìn cô: “Tống Hân Nghiên, mặc kệ mẹ và lão Tưởng như thế nào, tình cảm giữa chúng ta đều không được bị ảnh hưởng có được không?” Tống Hân Nghiên bị đôi mắt nghiêm túc của cô ta nhìn mà xót xa trong tim, suýt nữa lại rơi lệ. Cô mỉm cười nói với giọng khàn khàn: “Được, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, chúng ta đều là bạn tốt, chị em tốt. Mẹ bảo đảm với con, trở mặt với ai cũng tuyệt đối không trở mặt với Minh Trúc của chúng ta.” “Như vậy còn tạm!” Cô bé lúc này lại trở nên vui vẻ, lại xúc cháo bắt đầu đút. Chỉ là cô bé còn quá nhỏ, tóm lại không cằm cân bằng được, cháo đưa lên rơi một nửa đút một nửa. Tống Hân Nghiên cười híp mắt để cô bé dày vò, mặc cho số cháo đó rơi vào quần áo cũng không nhắc nhở. Một lớn một bé, một người đút vui vẻ, một người ăn vui vẻ. Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa, nhìn hai người một lớn một nhỏ ở trong cười híp mắt như vậy, cuối cùng anh cũng thở phào. Sẩm tối. Dạ Nhất dựng một cái bàn ở trên giường của Dạ Vũ Đình, bày đồ ăn chuẩn bị cho người bệnh lên trên. “Ông chủ, tôi đút cho anh?” “Không cần.” Dạ Vũ Đình lạnh nhạt từ chối: “Đợi mợ chủ tới, bảo cô ấy đút.” Dạ Nhất không thể làm, chỉ đành lấy điện thoại gọi điện cho Tống Hân Nghiên. Nhưng điện thoại của cô lại khóa máy. Anh ta lại gọi về nhà. Trong nhà là người giúp việc Irene nghe máy, nói cô nửa đêm hôm qua sau khi Dạ Nhất gọi đi thì chưa có về nhà. Dạ Nhất lại vội gọi tới công ty. Công ty là nhân viên ở lại tăng ca nghe máy, nói cả ngày nay không nhìn thấy Tống Hân Nghiên. Dạ Nhất còn chưa cúp máy thì thấy sắc mặt của Dạ Vũ Đình trở nên rất phức tạp, trong âm trầm lại mang theo sự sốt ruột. Anh ta tối sầm mặt căn dặn: “Lập tức phái người đi tìm.” “Vâng.”