Em, Anh Và Chúng Ta

chương 77: người em muốn không phải là anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sao có thể quên thời gian dài nhường nào

Em vui vẻ không, muốn trả lời thay em

Em biết không, đã đi xa lắm rồi

Anh mới có thể đối mặt

Với sự bận lòng, trầm lặng, buồn thương này

Người em muốn không phải là anh

Hình dáng mất đi tan nát con tim

Sự cảm động từng dành cho em

Chỉ là cơn sóng dao động của cảm xúc

Người có thể trao không phải là anh

Mặc em lún vào tự do

Chẳng thể che giấu được sự vụng về của anh

Ngay cả khi nói chuyện cũng đang run rẩy

Anh bị lãng quên

Trong góc lãng quên của em.

<Người em muốn không phải là anh>

—Tô Tử Quân.

————————-

Vấn đề của Vũ Thiên càng ngày càng lớn, sắc mặt mỗi một công nhân viên đều không dễ coi cho lắm. Với công ty này, Lộ Tu Viễn vốn không định tiếp tục đầu tư, bởi thế cũng chẳng nhìn ra anh ta có kế hoạch gì. Nhưng những nhân viên này lại rất cố gắng níu kéo, gọi điện cho khách hàng, điện thoại không ai nghe thì đến thăm hỏi tận nơi, chạy tới từng công ty một, tuy thời kỳ lạnh nhất đã qua, nhưng chạy bên ngoài như thế cũng rất buốt xương.

Tô Tử Quân thầm buồn lòng, có những lúc, con người ta nỗ lực, không phải vì muốn có được mục đích gì, chỉ là hy vọng mình nỗ lực rồi nỗ lực hơn, để bản thân chẳng còn tiếc nuối. Đã biết khi đối phương đã không muốn nhận điện thoại thì có nghĩa là hoàn toàn không còn cần thiết hợp tác nữa, nhưng vẫn đi cứu vãn tất cả.

Tô Tử Quân ngồi ở vị trí làm việc của mình. Thực ra, những con người trong Vũ Thiên này đều rất tài năng, cũng có thể chịu khó chịu khổ, trong số họ có người từng đi khảo sát tận mấy tháng ở nơi xa xôi vì một dự án. Nhưng thế thì sao chứ? Đối mặt với tình trạng của công ty hiện giờ, những nỗ lực đó đều trở nên nhỏ bé. Tựa như một người không yêu bạn, bạn khóc bạn cười bạn đau vì anh ta, trong mắt người khác bạn yêu anh ta nhiều biết bao nhiêu, nhưng trong mắt anh ta, bạn chỉ làm phiền cuộc sống của anh ta và còn mang tới rắc rối cho anh ta mà thôi.

Cô cười nhẹ, việc gì mình phải trách trời thương dân chứ. Trên thế giới này bi kịch quá nhiều, ngày nào cũng xảy ra tai nạn, thi thoảng lại có tai nạn máy bay, động đất, sóng thần xảy ra. Việc có thể làm cũng chỉ là sống thật tốt mỗi ngày, để bản thân mình chẳng cần nói với mình: từ khoảnh khắc sinh ra đều chỉ là để chờ chết.

Chỉ là, đã hai hôm Lộ Tu Viễn không đến công ty rồi. Mấy thư ký oanh tạc điện thoại của anh ta, nhưng anh ta chuyển dời cuộc gọi khiến người ta bất lực. Thật sự rất ngứa răng, giống như có cơn bực mà không trút đi được vậy.

Tô Tử Quân sờ túi mình, ở đó có một chiếc chìa khóa. Lần trước đi chăm sóc Lộ Tu Viễn, anh ta cho cô chiếc chìa khóa này. Cô vốn chưa trả ngay, nhưng sau đó lại xảy ra chút chuyện, cho nên cô mãi chưa trả. Bây giờ nghĩ mới thấy may vì chưa trả.

Cầm chìa khóa, cô đến căn hộ của Lộ Tu Viễn. Thang máy cần mật mã, cô thử, chỉ mong anh ta chưa đổi. Vẫn may, xem ra anh ta cũng không phải người cẩn thận quá mức.

Mở cửa ra, căn nhà lạnh lẽo, không có hơi người. Tô Tử Quân khựng lại ở cửa, rồi mới đi vào. Trên bàn trà trong phòng khách đặt hai tấm vé máy bay, và một chiếc bật lửa Zippo, gạt tàn đã để tận mấy mẩu đầu lọc thuốc, cực kỳ hút mắt.

Tô Tử Quân cầm hai tấm vé máy bay ấy, tay run rẩy, rồi vẫn để xuống. Thì ra Lộ Tu Viễn đã đến Trung Quốc, sau đó lại quay về. Gần như vào khoảnh khắc ấy, Tô Tử Quân chạy vùng đi đẩy cửa phòng Lộ Tu Viễn ra.

Lộ Tu Viễn nằm trên giường, sắc mặt tai tái. Cô vững tinh thần, tư duy bỗng hỗn loạn. Một vài mẩu nào đó nối liền lại thành chân tướng hoàn chỉnh. Nhưng khoảnh khắc này, cô không muốn hiểu cái gọi là chân tướng nữa.

Tô Tử Quân nhìn một lúc, toan ra ngoài thì bước chân khựng lại. Cánh cửa sắp đóng lại bị đẩy ra, cô đi đến bên cạnh Lộ Tu Viễn. Quan sát anh ta kĩ càng một lúc, cô mới vươn tay ra sờ trán anh ta.

Quả nhiên, đã sốt cao.

Cô ngẩng đầu nhìn, không có hộp thuốc nào, anh ta không uống thuốc sao? Có suy nghĩ đó, cô muốn đỡ anh ta dậy, nhưng anh ta quá nặng. Sau khi thử mấy lần, cô nản lòng từ bỏ, đưa tay vỗ mặt anh ta. “Anh tỉnh lại nào…”

Lộ Tu Viễn bị cô vỗ hơi phiền bèn gạt mạnh tay cô ra. “Tránh ra…”

Anh ta còn chẳng buồn mở mắt, chỉ đổi sang tư thế ngủ khác, có vẻ như vậy sẽ ngủ dễ hơn.

Tô Tử Quân bực bội mất một lúc vì thái độ gắt gỏng của anh ta, muốn tiến lên kéo anh ta, kéo tỉnh cũng được. Đang chuẩn bị thực hành, cô đột nhiên cảm thấy hơi hồi hộp kiểu “chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn”. Mỗi lần không đến mức vạn bất đắc dĩ cô tuyệt đối không chọn uống thuốc, cô cũng sẽ mua thuốc cảm, nhưng luôn phải đến mức người mình nóng rực mới uống.

Cô khựng lại, cũng không thể rời đi vào lúc này. Cô đến nhà vệ sinh cầm một chiếc khăn mặt của anh ta, đến tủ lạnh tìm đá, bọc đá lại trong khăn, rồi mới đặt lên trán anh ta. Có vẻ anh ta rất không thích trên người mình có thứ lạ, cơ thể nhúc nhích, khăn trượt xuống cổ anh ta, một chút nước đang tan ra thuận thế chảy xuống.

Tô Tử Quân không dám rời đi, hơi kiểu đọ sức với anh ta. Anh ta cử động, cô liền đưa tay ấn khăn lên trán anh ta, dù anh ta động đậy thế nào cũng không quẳng đi được. Nhân tố bướng bỉnh trong lòng cô đã phóng ra vì anh ta. Cho đến khi cuối cùng anh ta cũng an phận lại, Tô Tử Quân mới buông tay, liền phát hiện tay đã bị cóng lại, vừa rồi cô chẳng chú ý đến, bây giờ tay đỏ ửng, không biết tại sao còn hơi ngưa ngứa.

Cô nheo mắt, cũng không dám ngủ, cách mấy phút lại đo nhiệt độ của anh ta.

Lúc nửa đêm, có vẻ anh ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Tô Tử Quân hơi buồi bực đi lấy nước nóng vào chậu, dấp ướt khăn, sau đó vắt khô đặt lên trán anh ta. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như thế, khiến cô cảm thấy vốn là chuyện nhỏ, nhưng lại khiến cô sức cùng lực kiệt.

Mấy lần cuối cùng, cô sờ trán anh ta, nhiệt độ có vẻ đã giảm, bấy giờ cô mới thoáng yên tâm.

Khi cô chuẩn bị xoay người bưng nước ra ngoài, Lộ Tu Viễn đột ngột vươn tay kéo cô lại. “Hạ Xuyên, đừng đi…”

Cơ thể Tô Tử Quân cứng đờ, không phân rõ được anh ta đang ngủ hay đã tỉnh. Nhìn anh ta mấy giây, cô mới rút tay về. Nét mặt anh ta rất bình tĩnh, lúc này đang ngủ rất ngon. Tô Tử Quân thở dài, rồi mới bưng nước ra ngoài.

Anh ta không ngủ, tâm trí mơ màng, vẫn luôn hỗn loạn, không phân rõ được là hiện tại hay quá khứ.

Anh ta chỉ nghe thấy Hạ Xuyên đứng trước mặt mình nói: Lộ Tu Viễn, em chẳng cần gì hết, chỉ cầu xin anh để cho em đi.

“Tại sao? Anh đối xử với em không tốt sao? Tại sao em nhất định phải rời xa anh?”

“Không phải anh không tốt. Chỉ là anh không phải người mà em muốn.” Hạ Xuyên nhìn anh ta với vẻ hơi kiên quyết.

Anh ta nắm tay cô. “Em muốn gì? Dù em muốn gì anh đều cho em. Chỉ cần anh làm được, anh nhất định sẽ dâng thứ tốt nhất trên thế giới này đến trước mặt em.”

Sắc mặt Hạ Xuyên không thay đổi, hơi lạnh nhạt. “Điều em muốn anh mãi mãi chẳng thể cho được.”

“Không đâu. Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em, cho dù là cả thế giới.”

Hạ Xuyên hơi xoay người. “Anh biết mà. Lộ Tu Viễn, trước giờ em chưa từng thích anh, còn bây giờ, em đã thích Thẩm Giai Kỳ rồi.”

Anh ta cười thống thiết. “Thẩm Giai Kỳ? Rõ ràng em biết cậu ta có thân phận thế nào, em và cậu ta là người của hai thế giới, bọn em vốn không có khả năng. Chỉ có chúng ta, chỉ có chúng ta mới là người cùng một thế giới, mới nên ở bên nhau.”

“Không.” Hạ Xuyên lắc đầu. “Em không muốn làm người giống anh.”

Hạ Xuyên muốn đi, anh ta túm lấy cô. “Đừng rời xa anh.”

Hạ Xuyên vùng thoát khỏi tay anh ta. “Em nhất định phải rời xa anh, nhất định. Cho dù bây giờ anh giữ em lại, em cũng sẽ rời đi. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia. Rồi sẽ có một ngày, em có thể rời xa anh, em nhất định sẽ rời xa anh…”

Em nhất định phải rời xa anh, dù thế nào đều phải rời xa, quyết không từ bỏ cơ hội để trốn thoát.

Chỉ bởi vì, chúng ta đều là người trong bóng tối, anh lựa chọn tìm kiếm người bầu bạn trong bóng tối, nhưng em lựa chọn đến gần với ánh sáng. Xin lỗi anh, dù thế nào em đều phải rời xa anh, nhất định phải rời xa.

Em nhất định phải rời xa…

Dù anh ta cố gắng thế nào, cô đều muốn rời xa, dù anh ta nói gì, dù anh ta làm gì, cô vẫn muốn rời xa. Người cô muốn không phải là anh ta, cho nên cô nhất định phải đi, dù thế nào anh ta cũng không níu giữ cô được.

Cô không chịu ở lại, không chịu ở lại bên mình, cô đi rồi, đi đến bên một người khác…

Anh ta vươn tay, sờ thấy không khí lạnh lẽo.

Anh ta không kéo được cô lại, chỉ có thể nhìn cô sà vào lòng một người khác. Mà anh ta chỉ có thể nhìn.

Cô nói, em không yêu anh, trước giờ em chưa từng yêu anh, từ đầu chí cuối em đều chưa từng yêu anh.

Cuối cùng, một giọt chất lỏng trượt xuống từ khóe mắt anh ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio