Editor: Vũ Vũ
Hải Yến, trong "Hà thanh hải yến".
() Hà thanh hải yến: Thiên hạ thái bình.
Một chỗ ăn chơi lấy tên như vậy, quả thật vô cùng độc đáo.
Một đường lái xe tới đây, Hoắc Từ chỉ mất phút, dừng xe trước cửa quán bar, cô tiện tay ném chìa khóa cho nhân viên bãi đỗ xe, đôi chân thon dài sải bước đi vào bên trong. Nhân viên phục vụ đứng ở hai bên cửa thấy cô, lập tức tiến lên tiếp đón, hỏi cô muốn tìm phòng nào.
Khi nãy ra ngoài, Hoắc Từ đã đổi sang mặc một chiếc áo khoác da màu đen, cô phối cùng chiếc quần dài bó sát bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đi một đôi boots da.
Khuôn mặt cô lạnh băng, thoạt nhìn không giống như tới để vui chơi mà giống như tới để gây chuyện hơn.
Cũng may nhân viên phục vụ ở đây vô cùng hiểu chuyện, vừa rồi bọn họ thấy cô lái xe tới, phong thái có bao nhiêu bá đạo, bọn họ liền khẳng định cô không phải là người không đứng đắn, đoán chừng là bạn trai hoặc chồng tới đây vui chơi nhưng bị cô biết được.
Nghĩ tới đây, thái độ của nhân viên phục càng thêm kính cẩn.
() Kính cẩn: cung kính, cẩn thận.
"Phòng bao ở đâu?" Nói xong, khóe miệng Hoắc Từ khẽ cong lên một cái, thật đủ dung tục.
Nhân viên phục vụ nghe vậy, liền dẫn cô tới thang máy, nhân lúc cửa thang máy chậm rãi đóng lại, qua cửa lớp kính bóng loáng, người phục vụ trộm nhìn cô một cái.
Anh ta thầm nghĩ, mỗi ngày có không ít người tới đây, mỹ nữ lại càng không đếm xuể thế nhưng cô gái đang đứng đây lại đặc biệt chói mắt.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Hoắc Từ dẫn đầu ra ngoài.
Tầng này cũng coi như yên tĩnh, cuối hành lang rộng lớn là hai phòng bao đối diện nhau. Dưới sàn phủ một tấm thảm màu đỏ thẫm được làm thủ công, bên trên thêu đầy những hoa văn trang trọng cao quý. Trên trần nhà ngoại trừ một cái đèn chùm thủy tinh cực lớn thì cùng chỉ có một hàng đèn Hoa Mộc Lan.
Thấy cô không bước tiếp, người phục vụ lập tức làm động tác "mời", phòng bao ở phía bên trái.
Hoắc Từ vừa mới xoay người, cửa phòng bao cũng bị đẩy ra, từ bên trong một người đàn ông tay cầm điện thoại bước ra.
Chỉ là thấy bóng lưng của Hoắc Từ, người nọ khẽ sửng sốt một chút.
Nhân viên phục vụ tiến lên, khẽ gõ vào cánh cửa hai tiếng, động tĩnh bên trong vô cùng ầm ĩ, âm thanh truyền tới đặc biệt chói tai, tiếng đàn ông gào thét, tiếng phụ nữ rú lên, coi như cách cánh cửa, người bên ngoài cũng có thể đoán được bầu không khí đang sôi trào tới cực điểm.
Người phục vụ khẽ đẩy cửa ra, theo tiếng động của cánh cửa, vũ nữ đang điên cuồng nhảy nhót bên trong cũng dừng lại.
"Ai bảo cô dừng lại, tiếp tục nhảy cho lão tử." Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu lam, trong miệng ngậm một điếu thuốc, không tập trung nói.
Chờ tới khi hắn quay đầu lại, bóng dáng người phụ nữ đang đứng ở cửa liền đập vào mắt hắn.
Đẹp, thật cmn đẹp, cho dù đem tất cả phụ nữ trong căn phòng này so sánh với cô, bọn họ cũng chỉ được xem như là dung chi tục phấn.
() Dung chi tục phấn: chỉ những cô gái chỉ biết làm đẹp, có được chút ít dung mạo nhưng tài hoa không tới đâu, chỉ là một trang thô tục tầm thường.
Không chỉ có hắn chú ý tới cô, mà ngay cả những người khác cũng dừng lại mọi động tác để nhìn cô.
"Hoắc đại mỹ nhân cuối cùng cũng tới rồi, chúng tôi muốn gặp cô thôi mà thật khó như lên trời vậy."
Hoắc Từ nhìn người đàn ông từ trên ghế sô pha đứng dậy, người này cô biết. Hạ Viên Hàng, một phú nhị đại ở Bắc Kinh, tài sản trong nhà lên tới con số, có lòng yêu thích đặc biệt đối với nữ minh tinh chân dài eo nhỏ.
Trước đấy, cô đã từng chụp hình cho một nữ minh tinh, vừa vặn hắn ta cũng có mặt ở studio.
Lần đó, vừa vào cửa hắn đã đặt hết sự chú ý lên người Hoắc Từ, hôm đó cô mặc một chiếc quần jeans cạp cao, để tiện cho việc chụp ảnh cho nên Hoắc Từ bỏ vạt áo sơ mi vào trong lưng quần.
Hắn ta đứng đằng sau nhìn cô chụp ảnh, Hoắc Từ đứng lên, ngồi xuống, nghiêng người, một đôi chân dài thẳng tắp, gắt gao bị quân jeans ôm lấy, cứ như thế bị hắn nhìn chằm chằm.
Không bao lâu sau, hắn ta đã quăng nữ minh tinh kia đi, mỗi ngày bắt đầu tặng hoa cho Hoắc Từ.
Nhưng đối với loại người này, ngay cả một cái liếc mắt, Hoắc Từ cũng lười.
Dĩ nhiên Hạ Viên Hàng cũng không tức giận, hắn chỉ cho rằng đó là thú vui tình thú giữa hai người, dù sao nếu cô dễ dàng bị hạ gục cũng sẽ không còn gì thú vị nữa. Ngờ đâu, hắn còn chưa kịp khai triển mười tám kĩ năng theo đuổi phụ nữ, người đã chạy đi mất.
Chính xác thì Hoắc Từ không phải trốn tránh hắn, hắn nghe nói khoảng thời gian đó cô đang ở nước ngoài công tác.
Hai tháng không có tin tức của cô, hơn nữa bên người lại liên tục có những người phụ nữ khác cho nên Hạ Viên Hàng liền quên mất cô. Ai ngờ, hôm nay lại có kẻ "có mắt không có thái sơn" cư nhiên xông vào đây, hắn còn đang muốn gọi người đánh một trận thì phát hiện, hóa ra là người đại diện của Hoắc Từ. Đột nhiên nhìn những người phụ nữ vô vị bên cạnh, hắn lại nghĩ tới một Hoắc Từ lạnh băng thế là hắn buộc phải bức người tới đây cho bằng được.
Thấy hắn, đáy lòng Hoắc Từ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Những người này là phú nhị đại, dù có chơi thế nào cũng không đến mức nháo ra mạng người.
"Hoắc Từ, hoan nghênh cô đã tới." Hạ Viên Hàng đi tới, kỳ thật dáng người cùng mặt mũi của hắn đều không tồi, ít nhất trong đám phú nhị đại ở đây, hắn ta đều hơn hẳn bọn họ.
Có điều, tên này quá lăng nhăng, tốc độ thay bạn gái của hắn nhanh như tốc độ thay quần áo vậy.
Cô nhìn một vòng, cuối cùng cũng thấy Bạch Vũ cùng Mạnh Phàm ngồi ở hai đầu hai chiếc ghế sô pha, bên cạnh là hai người đàn ông cao to mặc đồ màu đen.
Trên mặt cũng chưa bị thương, xem ra còn chưa có bị đánh.
Hoắc Từ quay đầu, lạnh giọng nói: "Nói đi, như thế nào anh mới chịu thả bọn họ đi."
"Hoắc tiểu thư, cô cũng đừng vội nóng giận, không phải do tôi gây chuyện đâu. Là người đại diện của cô tự tiện xông vào đây, cứng rắn muốn mang bạn gái của anh em tôi đi, cô nói xem ở đây chúng tôi có nhiều đàn ông như vậy, làm sao có thể ngồi im nhìn cậu ta mang người đi?"
Hạ Viên Hàng cúi đầu, nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh của cô.
Lạnh như băng lại mang theo gai góc.
Đủ thú vị.
Hạ Viên Hàng nhìn cô, rất nhanh hắn ta đã cứng.
"Kỳ thật đều là hiểu lầm thôi, Allice cùng bạn tôi đang yêu nhau, không biết người đại diện của cô ở đâu nghe được mấy lời đồn đãi không đúng, đã hiểu lầm quan hệ của hai người bọn họ."
Hạ Viên Hàng chỉ qua bên kia, lúc này Allie đang ngồi bên cạnh một tên nhuộm tóc vàng, tay của hắn còn đặt trên eo cô ấy.
Allie khẽ dẫy một cái, chỉ một cái ngẩng đầu thoáng qua thôi, Hoắc Từ đã phát hiện có điều gì đó không đúng.
Liên quan tới những trò chơi của phú nhị đại, Hoắc Từ cũng không phải chưa từng nghe qua. Trong giới người mẫu, đã có không ít người chơi thứ đồ này, có vài lần chụp ảnh, cô phát hiện tinh thần của bọn họ không phấn chấn, ánh mắt rời rạc. Lúc đấy, người đại diện của bọn họ tiến lên, nói với cô muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó liền mang người rời đi, lúc trở lại tinh thần của người mẫu đã không còn như trước.
Cho nên cô mới không thích tham gia các cuộc tụ họp.
Nếu có tham gia, cô cũng sẽ không uống rượu.
"Tiểu Bạch không phải người dễ xúc động, mấy người đã làm gì, hẳn là sẽ rõ ràng hơn ai hết." Hoắc Từ bình tĩnh nhìn hắn.
"Như thế nào mới chịu thả người? " Hoắc Từ lại hỏi một tiếng.
Hoắc Từ nói chuyện vẫn vô cùng lạnh lùng nhưng Hạ Viên Hàng cũng không để ý.
"Nếu đêm nay, cô em ở lại cùng với Hạ thiếu, bọn anh sẽ thả người ngay lập tức." Là một tên mặc áo màu xanh ngồi ở phía sau, hắn ta vừa mới dứt lời đã dẫn tới vô số tiếng huýt sáo.
"Nhiếp ảnh gia thì có thể kiếm được bao nhiêu, đêm nay cô em ở lại, Hạ thiếu sẽ lập tức tặng em một chiếc Ferrari."
Một loạt những câu không có ý tốt liên tục vang lên, Hoắc Từ cũng không tức giận, cô chỉ coi như là chó sủa bên tai.
Cô nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hạ Viên Hàng: "Bạn của tôi đang ở dưới lầu, trong vòng nửa tiếng tôi còn chưa xuống, cô ấy sẽ lập tức gọi cho cảnh sát, khẳng định trong căn phòng này có không ít đồ vật cần phải kiểm tra đâu."
"ĐM, con kỹ nữ, mày đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."
Rõ ràng đã có người luống cuống, bọn họ tuy có tiền, nhưng cũng không phải một tay che trời. Nếu thực sự có cảnh sát tới đây, một nửa số người ở đây đều chạy không thoát.
Hạ Viên Hàng không hề nghĩ tới, cô thế mà lại không sợ đắc tội với hắn, ra tay vô cùng tàn nhẫn như vậy.
Lúc này có không ít người đứng ngồi không yên, bọn họ cũng nhìn ra được, Hoắc Từ không phải người hiền lành.
Từ khi cô bước vào đã không sợ hãi, cặp mắt kia quá lạnh lùng, cho dù lá gan của tất cả phụ nữ trong căn phòng này cộng lại, chỉ sợ cũng không bằng cô.
"Bị một con đàn bà dọa sợ, mấy người nhìn lại xem. Hôm nay tao không chỉ muốn đánh người mà còn muốn giết người nữa." Tên tóc vàng từ trên sô pha nhảy dựng lên, hắn quơ lấy bình rượu, đập mạnh xuống mặt bàn.
Bình rượu thủy tinh vỡ ra tung tóe, mấy người phụ nữ ăn mặc gợi cảm ngồi ngay cạnh đó, nhốn nháo la to, ôm đầu trốn tới chỗ khác.
Hắn ta cầm miệng bình rượu xông tới bên cạnh Bạch Vũ, mới vừa rồi không phải Hạ Viên Hàng ngăn lại, hắn ta đã đánh Bạch Vũ một trận rồi.
Có điều lần này Hạ Viên Hàng còn chưa lên tiếng, Hoắc Từ đã vọt qua, cô nhấc chân đá thẳng vào cằm tên tóc vàng một cái. Vốn là hắn ta đã lờ đờ say rượu, lại không nghĩ tới Hoắc Từ có thể tay không mà đánh hắn.
Thế là hắn ta lãnh trọn cú đá, ngã lăn xuống ghế sô pha, mảnh thủy tinh rơi trên ghế sô pha vô tình cứa vào tay, hắn ta tru lên một tiếng.
"Đánh cô ta cho lão tử, hôm nay ai đánh cô ta, lão tử liền cho kẻ đó một trăm vạn."
Trong phòng bao đã sớm loạn thành một đoàn.
Hạ Viên Hàng nhìn Hoắc Từ nâng đôi chân thon dài thẳng tắp, ở không trung đá ra một đường cong xinh đẹp.
"Con mẹ nó, đứa nào dám động thủ nữa." Hạ Viên Hàng vừa mới dứt lời, tên tóc vàng đã móc điện thoại, hắn muốn gọi thêm người tới.
Một cánh tay đầy máu của hắn chỉ vào Hạ Viên Hàng: "Hôm nay con mẹ nó, tao một hai phải giết chết cô ta, mặt mũi ai tao cũng không để ý."
Hạ Viên Hàng khẽ nhíu mày, Hoắc Từ đánh ai không đánh, lại đi đánh hắn không biết.
Người này ngay cả hắn cũng phải e dè, hôm nay sở dĩ hắn sắp xếp cục diện này, chính là vì công ty của hắn vừa hay cần sự giúp đỡ của ba người này. Tuy chức vị của ba hắn không to nhưng vị trí lại vô cùng quan trọng, hắn không thể dễ dàng đắc tội được.
Hạ Viên Hàng im lặng, không nói gì, trong lúc hắn đang suy nghĩ làm thế nào mới giải quyết được chuyện này thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
"Cách một cái hành lang thôi, mà chúng tôi cũng nghe thấy rõ động tĩnh ở bên này, thật là náo nhiệt nha."
Người đàn ông đang đứng ở cửa mặc một chiếc áo lông cổ chữ V, bên trong là một chiếc áo sơ mi ca rô màu hồng phấn, yêu nghiệt lại tuấn lãng. Anh ta cũng không phải tới một mình mà bên cạnh còn có hai người khác nữa, chỉ là hai người đó cũng chưa nói lời nào.
Hạ Viên Hàng ngẩng đầu, lập tức cười: "Hóa ra là Hàn thiếu gia. Nếu tôi sớm biết cậu ở bên đó, tôi đã qua kính cậu một ly rồi."
Hạ Viên Hàng cười đến thân thiện, ai cũng nhìn thấy hắn ta đang cố lấy lòng vị Hàn thiếu gia kia.
Hàn Kinh Dương đứng ngoài cửa, đôi mắt đảo quanh một vòng, chướng khí mù mịt.
Chỉ có điều nhìn thấy cô gái đang đứng ở đó, anh ta đã hiểu lí do tại sao người kia lại muốn qua bên này rồi.
Dịch Trạch Thành, ánh mắt cậu thật cmn tốt.
Chờ Hàn Kinh Dương nhấc chân tiến vào, tên tóc vàng khi nãy còn hô to muốn giết Hoắc Từ cũng im lặng, cúi đầu xuống.
Hàn Kinh Dương thấy tay hắn đầy máu, quan tâm hỏi một tiếng: "Tay sao vậy?"
Tên tóc vàng cũng có quen biết với Hàn Kinh Dương, nhà hắn cũng có chút quyền thế nhưng so với vị này, thật đúng là kém xa. Dù sao nhà người ta cũng từ đời ông nội, trên vai gắn sao vàng mà đi lên.
Bên trong Tứ Cửu Thành, đứng đầu chính là một đám người có gốc rễ này.
"Không có việc gì." Tên tóc vàng thấp giọng cười, hắn ta đã tỉnh rượu, đầu óc cũng có chút thanh tỉnh, hắn làm sao mà không biết ngại, mở miệng ra nói bị đàn bà đánh được.
"Đều là người một nhà, không có việc gì, cậu cứ nói đi." Hàn Kinh Dương có vẻ rất hứng thú.
Tên tóc vàng lúc này mới bật thốt lên oán giận, nhìn Hoắc Từ, trong mắt đều là oán hận: "Còn không phải do con kỹ nữ này, hôm nay tôi phải giết chết cô ta."
Hàn Kinh Dương cười ha ha.
Hoắc Từ từ đầu tới cuối đều không quay đầu nhìn Dịch Trạch Thành, cô gây chuyện thì cô sẽ tự mình gánh chịu.
Nhưng người đàn ông nãy giờ vẫn luôn im lặng lại bước lên.
Anh đánh giá trên dưới Hoắc Từ một lượt, trên mặt cô không bị thương, trên người cũng sạch sẽ, xem ra không có chút tổn hại nào.
"Tại sao em lại ở đây?" Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt, khiến người nghe không suy đoán được quan hệ của bọn họ là gì. Chính là câu tiếp theo, anh lại nói: "Không phải em nói ở nhà ngủ?"
Lời này, cmn ái muội.
Thật giống như đối thoại giữa hai vợ chồng.
Ngay cả Hoắc Từ cũng phải sững sờ nhìn anh, chỉ là gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mãi cho đến khi, anh khẽ thở dài một tiếng, duỗi tay cầm lấy tay cô: "Vẫn còn giận anh sao?"
Lời editor: Chuẩn bị tới lúc con dân phải bấn loạn đây....