Sau sự việc của Kiều Trang, ông Trần đem Trần Đình Quân nhốt trong phòng. Thương thế trên đầu hắn không nặng nhưng nhìn vào sắc mặt tựa như người bệnh nặng, cả người rũ rượi, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, hốc mắt sâu hằn hiện lên từng mảng thâm đen. Ai có thể nhận ra đây là thiếu gia nhà họ Trần?
Loảng xoảng...đó là âm thanh phát ra mấy ngày nay từ trong phòng Trần Đình Quân. Tần suất lên cơn nghiện của hắn càng lúc càng dày đặc. Mới đầu cách hai, ba ngày một lần, nhưng không được đáp ứng hắn liền gấp gáp không chịu được.
Hắn không ngừng kêu gào, chửi bới nhưng không ai được quyền mở ra cánh cửa kia, đó là lệnh của ông Trần đến cả bà Trần cũng không dám làm trái.
Trần Đình Quân la hét đến cả người mệt lả, hắn dựa vào góc tường, trong người như có trăm hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, cái cổ khát khô, ánh mắt trống rỗng vô hồn, tiếng răng kêu ken két, thân thể ẩm ướt mồ hôi, bốc lên cái mùi hôi hám khó tả.
Cạch... tiếng cửa được mở ra theo sau là tiếng cộc...cộc của giày cao gót.
Trần Đình Quân ngẩng đầu, thấy Khánh Vân đôi mắt vô hồn của hắn lập tức tràn đầy tức giận. Hắn lê tấm thân vật vã đứng dậy, trừng trừng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Chị mau thả tôi ra!" Hắn rít lên.
Khánh Vân mặt không biểu cảm, khoanh tay nhìn hắn, ung dung nói: "Đừng gấp! Cậu không muốn bị nhốt ở đây đúng không? Được rồi! Cậu sẽ được đưa đến một nơi rộng rãi hơn, nơi đó có nhiều người cũng giống như cậu vậy."
Trần Đình Quân nhíu mày, cảm thấy nguy hiểm rình rập từ trong lời nói của Khánh Vân:"Chị định đưa tôi đi đâu hả?"
Khánh Vân không né tránh ánh mắt dò xét của Trần Đình Quân, khóe môi hồng nhuận nhướng lên, từ tốn nói ra ba từ: "Trại cai nghiện."
Trần Đình Quân nghe xong gương mặt vốn tái nhợt càng trở nên trắng bệch. Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa làm sao quen ở nơi tồi tàn. Huống chi, ở trong đó bọn họ sẽ làm gì hắn hoàn toàn không biết được. Trần Đình Quân cảm thấy sợ, hắn xồng xộc lao đến lại bị hai tên phía sau Khánh Vân ghì lại.
"Khốn kiếp! Tôi không đi. Tôi muốn gặp ba, ba ở đâu hả?"
Trần Đình Quân nghĩ đến ông Trần, chỉ có ba mới có thể cứu hắn thoát khỏi âm mưu quỷ kế của Trần Khánh Vân. Chị ta là rắn độc, chị ta sẽ cắn chết hắn.
Khánh Vân mỉm cười, nụ cười khiến Trần Đình Quân lạnh cả sống lưng.
"Đây là ý của ba."
Khánh Vân nói rõ từng chữ. Trần Đình Quân nghe xông sắc mặt sa sầm. Hắn dường như phát điên, hắn giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tên lực lưỡng, chỉ tiếc việc không thành lại bị một tên trong đó đấm vào bụng. Trần Đình Quân ôm bụng không sức lực nằm lăn dưới sàn, mở mắt trân trân nhìn Trần Khánh Vân thều thào.
"Tôi không tin!"
Khánh Vân ngồi xuống nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:"Yên tâm! Ở đó tôi sẽ cho người chăm sóc cậu."
Trần Đình Quân nhíu chặt mày, khó khăn bò dậy, trong mắt đầy cảnh giác:"Chị định làm gì? Chị định làm gì với tôi hả?"
Khánh Vân từ tốn đứng dậy, cười như không cười: "Đừng sợ! Khi nào cai xong thì về."
Trần Đình Quân dù ngốc cũng hiểu được lời nói của Trần Khánh Vân có ý tứ gì? Chị ta sẽ không để hắn cai thành công, chị ta sẽ làm gì đó với hắn ở trại cai nghiện, hắn có thể sẽ chết dần chết mòn trong đó. Trần Đình Quân nghiến răng, bổ nhào đến muốn liều chết với Khánh Vân.
"Trần Khánh Vân! Đồ độc ác, tao gϊếŧ mày, tao sẽ gϊếŧ mày."
Hai tên lực lưỡng suýt chút không giữ được Trần Đình Quân, cũng may họ đã không để hắn thoát.
Khánh Vân không quan tâm đến tiếng chửi rủa của hắn, lạnh lùng ra lệnh:"Đưa nó đi!"
"Vâng."
Cô nhìn Trần Đình Quân bị lôi đi, lắc đầu xem thường.
Kiều Trang nhập viện gần ba tuần, vết mổ dưới bụng đã kéo da non nhưng chưa lành hẳn, chỉ cần vận động mạnh sẽ cảm thấy đau. Trong thời gian này, Khánh Vân ban ngày làm việc ban đêm sẽ đến với nàng, nhìn chị ấy đi đi về về cực khổ nàng không đành lòng. Kiều Trang có lần nói Khánh Vân không cần ngày nào cũng đến, nhưng chị ấy không đồng ý, nàng cũng đành thôi.
Kiều Trang xót xa cho Khánh Vân nhưng chỉ có nàng mới hiểu trong thâm tâm muốn gần chị ấy bao nhiêu. Cũng may điều kiện bệnh viện rất tốt, ở đây phòng đơn, khá rộng rãi, bên trong an bày nội thất và tiện nghi. Chỉ là giường bệnh không lớn, cho nên ngày đầu tiên Khánh Vân phải ngủ sopha, sau đó chị ấy nói bệnh viện chuẩn bị thêm một chiếc giường nữa. Thế là giường của nàng và Khánh Vân ở cạnh nhau, vì có chị ấy nên bản thân mới yên lòng nhắm mắt, ác mộng kia cũng không còn xuất hiện thường xuyên.
Những ngày gần đây Kiều Trang quay lại việc vẽ tranh. Nàng nói Khánh Vân về Trần gia lấy cho nàng tập giấy vẽ, bút chì và màu. Mấy cái này là trong lúc dưỡng thai Khánh Vân đã mua khi biết nàng thích vẽ.
Khi xưa còn ở quê, trong xóm có một chị gái tốt nghiệp trường Đại học mỹ thuật, nhưng gặp tai nạn giao thông hai chân không đi lại được nữa, chị ấy mở một lớp dạy vẽ miễn phí cho những đứa trẻ trong xóm. Nàng cũng theo lớp học của chị ấy và bắt đầu tập tành từ đó. Tất nhiên kỹ thuật vẽ của nàng không tốt như những người học bài bản nhưng trí tưởng tượng nàng khá tốt, tranh vẽ ít nhiều sẽ mang cái hồn riêng.
Lúc này nghe thấy có người bước vào Kiều Trang lập tức gấp tập vẽ tranh của mình lại. Nàng có một bí mật và ngay lúc này chưa thể bật mí cho Khánh Vân biết.
Khánh Vân không bất ngờ trước hành động này của Kiều Trang, mấy hôm nay mỗi lần thấy cô, em ấy liền giấu giấu giếm giếm như có bí mật. Khánh Vân tất nhiên tò mò nhưng cô cũng không có gặng hỏi Kiều Trang. Khánh Vân đặt giỏ xách xuống bàn, cô ngồi xuống khoảng trống còn lại trên ghế, như thật như đùa nói.
"Hôm bữa đem tập vẽ tranh cho em chị đã xem rồi."
Kiều Trang không chút suy nghĩ liền phủ định:"Chị sẽ không như vậy."
Khánh Vân không phải là người tự tiện xem đồ của người khác, Kiều Trang hiểu rõ điều đó.
Khánh Vân có chút bất ngờ vì sự chắc chắn của Kiều Trang, cô bé này hiểu cô hơn cô tưởng. Khánh Vân không nhắc đến tập tranh vẽ nửa, nhìn đến sắc mặt hồng hào của nàng, mỉm cười nói.
"Chiều nay em sẽ được xuất viện."
Kiều Trang nghe xong đôi mắt đen láy không giấu được mất mát. Nàng hơi mím môi, ngẩng mặt nhìn Khánh Vân đang ngồi ở bên cạnh, lo lắng hỏi.
"Có phải em sẽ không được ở chung với chị nữa?"
Khánh Vân hơi nhướng mày:"Tại sao em lại nói vậy?"
Kiều Trang ngập ngừng: "Đứa bé mất em không thể trở lại Trần gia." Nàng nhìn thẳng vào Khánh Vân, ánh mắt mất mát thay bằng sự kiên định: "Và em cũng không bao giờ muốn quay trở về đó."
Nàng ngàn lần không muốn nhìn thấy Trần Đình Quân, hắn thật kinh tởm, cùng ký ức ngày hôm đó vẫn cứ lởn vởn trong đầu. Nàng không thể xóa nó ra khỏi tâm trí, nàng chỉ tạm thời không nhớ về nó khi ở cùng Khánh Vân.
Từ khi tai nạn xảy ra, Kiều Trang luôn cảm thấy bất an, nàng không dám tin tưởng một ai ngoài Khánh Vân, nàng bắt đầu ỷ vào chị ấy. Thế nên, nàng càng không dám đối mặt với việc chị ấy có thể rời xa nàng, hai người sớm muộn cũng sẽ tách ra, giống như lúc này, nàng khỏe lại rồi sẽ chẳng còn lý do gì để bên cạnh chị ấy nữa.
Kiều Trang cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng, hốc mắt đỏ ứng nhưng không có lấy một giọt nước mắt nào.
"Có phải...sau này em sẽ không thể lúc nào cũng có thể gặp chị không?"
Khánh Vân rốt cuộc cũng hiểu ra lo lắng trong lòng Kiều Trang. Cô vừa đau lòng lại vừa xót xa, khóe môi nhẹ nhàng nhướng lên, những ngón tay thon vuốt ve mái tóc của nàng, dịu dàng nói.
"Chúng ta sẽ ở cùng nhau, nhưng không phải là ở Trần gia. Chị đã mua một căn chung cư, em và chị sẽ sống ở đó, ngày nào em cũng có thể nhìn thấy chị."
Trong mắt Kiều Trang nổi lên một màn nước mỏng, vừa vui mừng vừa xúc động, sụt sùi hỏi:"Là vì em sao?"
Khánh Vân xoa lấy đôi má ửng hồng của Kiều Trang:"Một phần vì em, một phần vì chị. Nơi đó từ lâu đã không phải là nhà của chị."
Đối với Khánh Vân, Trần gia từ lâu chỉ là nơi tạm bợ không phải nhà. Mà họ cũng không xem nàng là người nhà.
Kiều Trang nghe xong hơi cắn môi, nàng không biết giữa Khánh Vân và Trần gia đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết đấy là vết thương lòng của chị ấy. Kiều Trang bỗng ôm lấy Khánh Vân, ngẩng mặt từ lồng ngực cô, chân thành nói.
"Từ này em sẽ là nhà của chị, có được không?"
Khánh Vân mỉm cười:"Không phải hôm thả diều em đã là người thân của chị rồi sao?"
Kiều Trang chớp chớp mắt, không hiểu vì sao nước mắt rơi xuống. Nàng vừa vui mừng lại không tự chủ được mà đau lòng. Có thể ở cạnh, san sẻ cùng chị ấy đã là tốt lắm rồi, nàng không nên tham lam thêm nữa.
Khánh Vân và Kiều Trang đã chuyển đến khu chung cư mới được một tuần nay. Căn chung cư nằm ở tầng , có view rất đẹp. Tất cả nội thất và cách bày trí đều theo yêu cầu của Khánh Vân, cô không thích sự phô trương, vì vậy nơi đây vừa mang đến cảm giác trang nhã nhưng không thiếu phần sang trọng. Có thể nhìn ra, Khánh Vân đã chuẩn bị cho căn hộ này khá lâu, nếu không phải vì lo lắng Kiều Trang ở Trần gia một mình sẽ chịu nhiều ủy khuất thì cô đã chuyển đến đây từ mấy tháng trước.
Ở đây, mỗi ngày đều sẽ có cô giúp việc đến quét tước phòng ốc và nấu ăn. Kiều Trang chỉ cần thoải mái tịnh dưỡng không cần phải làm gì. Nhưng không hiểu vì sao mấy ngày gần đây, Khánh Vân thấy sắc mặt của Kiều Trang không tốt, đặc biệt dưới mắt mơ hồ hiện lên quầng thâm. Cô hỏi Kiều Trang, em ấy bảo không có việc gì, nhưng câu trả lời đó không làm cô yên lòng.
Khánh Vân biết tính Kiều Trang quật cường, có vấn đề cũng sẽ không tự nguyện nói vì em ấy luôn sợ bản thân làm phiền đến cô. Đêm nay cũng vì chuyện này Khánh Vân trằn trọc đến nửa đêm cũng không tài nào chợp mắt. Bất giác, cô nhớ ra một chuyện liền vội vàng ngồi dậy.
Khánh Vân đẩy cửa phòng của Kiều Trang, bên trong leo lét ánh đèn ngủ, nhưng trên giường lại hoàn toàn không có người. Khánh Vân nhìn xung quanh rồi lại đi đến nhà vệ sinh, tất cả đều không tìm thấy Kiều Trang.
Khánh Vân bắt đầu lo lắng, xoay người định sang nơi khác tìm thì bỗng nghe tiếng sụt sùi phát ra từ tủ quần áo. Khánh Vân hơi cau mày, bước chân đến gần, nắm lấy tay cầm, từ từ mở ra. Không gian thật tối, phải khó khăn lắm Khánh Vân mới nhìn ra người ngồi trong đó là ai.
"Kiều Trang...sao em lại ngồi ở đây?" Khánh Vân ngỡ ngàng hỏi nhưng trong lòng lại mơ hồ có đáp án.
Kiều Trang không trả lời ngay, mái tóc rối tung, đôi con ngươi long lanh nhìn Khánh Vân không giấu được sợ hãi cùng bất an.
"Em..."
Khánh Vân rất muốn nổi giận nhưng không tài nào làm được:"Định giấu chị đến bao giờ?"
"Em..." Kiều Trang ngập ngừng, nàng rất sợ Khánh Vân sẽ tức giận.
Khánh Vân thờ dài, dịu giọng:"Đi ra đây với chị."
Kiều Trang vừa bò ra khỏi tủ quần áo đã bị bàn tay ấm áp của Khánh Vân nắm lấy. Chị ấy kéo nàng đi, nàng không chút phản kháng liền đi theo chị ấy. Kiều Trang có chút không hiểu Khánh Vân đưa nàng đến phòng chị ấy làm gì.
"Nằm lên đó."
Khánh Vân khẽ nói, Kiều Trang hơi trố mắt nhìn Khánh Vân, trái tim bất giác đập nhanh hơn. Nàng rốt cuộc hiểu ra Khánh Vân định làm gì. Kiều Trang y lời Khánh Vân, leo lên giường ngoan ngoãn nằm xuống.
Khánh Vân cảm thấy hài lòng, cô nằm xuống bên cạnh Kiều Trang, vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, thủ thỉ hỏi.
"Còn sợ nữa không?"
Kiều Trang hai má có chút ửng hồng, lắc lắc đầu, ác mộng cùng ám ảnh kinh khủng hành hạ nàng mỗi đêm liền biến mất không chút tăm hơi. Có lẽ, chỉ cần ở bên cạnh Khánh Vân, nàng một chút sợ hãi cũng không còn, chỉ có trái tim không chịu nghe lời không ngừng đập loạn.
"Từ nay, em cứ ngủ chung với chị."
Khánh Vân vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lấy tấm lưng mảnh khảnh của Kiều Trang. Cô làm sao quên mất lúc ở bệnh viện Kiều Trang thường mơ thấy ác mộng, những lúc như vậy cô thường nắm tay trấn an em ấy, lúc sau Kiều Trang mới có thể an ổn ngủ tiếp. Chuyển đến chung cư, Kiều Trang ngủ một mình, nửa đêm mơ thấy ác mộng nhất định khó có thể ngủ tiếp. Tất cả là do cô không đủ chu đáo đã quên mất điều này.
Kiều Trang nghe đến đề nghị của Khánh Vân một mặt vui mừng, một mặt lại lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Khánh Vân do dự.
"Em chỉ sợ...làm phiền đến chị."
Khánh Vân mỉm cười:"Không phiền. Sau này có chuyện gì phải nói với chị, không thôi chị sẽ lo lắng."
Kiều Trang tham lam ngửi thấy mùi hương trên người Khánh Vân, gật đầu đáp ứng. Nàng sẽ không giấu Khánh Vân bất kỳ điều gì ngoài việc nàng yêu thích chị ấy, vô cùng yêu thích.
Khánh Vân vuốt vuốt mái tóc Kiều Trang, đôi mắt cũng nhắm lại thì thầm:"Ngủ đi!"
Kiều Trang cuộn trong lòng Khánh Vân, hơi thở càng lúc càng trầm ổn có nhịp. Đêm đó cũng là đêm nàng ngủ ngon nhất trong một tuần qua.