Kiều Trang vừa đáp chuyến bay từ Úc về Sài Gòn, không kịp nghỉ ngơi liền đi thẳng đến công ty tham dự cuộc họp cuối tháng. Kết thúc cuộc họp lúc giờ chiều, Kiều Trang thở dài một hơi, xoa xoa thái dương đau nhức. Gần đây, nàng và Khánh Vân không có nhiều thời gian bên nhau, cả hai bận rộn công việc lại có những bữa tiệc không thể từ chối.
Kiều Trang khép hờ mắt, không lâu Hoàng Yến đi vào đưa cho nàng một bao giấy. Nàng chậm rãi mở ra, nhìn nội dung trên tờ A sắc mặt càng âm trầm. Lúc này điện thoại báo tin nhắn, nàng nhìn nội dung từ dãy số lạ, khóe môi lạnh lẽo nhướng lên.
Kiều Trang theo địa chỉ đến một nhà hàng ở quận , phục vụ mau chóng dẫn nàng đến phòng riêng. Kiều Trang không do dự bước vào gặp người vừa gửi bưu phẩm cho nàng.
Gia Linh nhàn nhã ăn beefsteak, nghe thấy tiếng giày cao gót mới lời biếng ngẩng đầu, thấy Kiều Trang khóe môi nhướng lên không mang nhiều cảm xúc.
"Cô ngồi đi! Tôi kêu phục vụ mang cho cô một phần beefsteak."
Kiều Trang đặt chiếc giỏ xách lên bàn, ngồi phía đối diện không kiên nhẫn: "Tôi đến đây không phải để dùng bữa với chị."
Gia Linh đem khăn lau nhẹ khóe miệng, hai tay đặt lên bàn, nheo mắt nhìn Kiều Trang, bâng quơ nói.
"Cô cảm thấy thế nào nếu bé Na và Khánh Vân nhận lại nhau?"
Kiều Trang nhìn vẻ xảo quyệt của Gia Linh, cười nhạt: "Trên đời này cái gì cũng có thể làm giả nói chi đến một bản xét nghiệm?"
Gia Linh hứng thú nhìn Kiều Trang: "Cô không tin vậy đến đây làm gì?"
Gương mặt xinh đẹp không giấu được nét trào phúng: "Tôi muốn xem chị sẽ giở trò gì!"
Gia Linh bật cười, không hề tức giận nói: "Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe những chuyện mà cô không biết."
Ánh mắt Gia Linh trở nên thâm thuý, chậm rãi cất lên thanh âm bồi hồi: "Tôi và Khánh Vân chia tay năm em ấy tuổi. Bốn năm sau, tôi trở về tìm đúng lúc em ấy đi công tác ở Long An gặp tai nạn giao thông. Bác sĩ nói Khánh Vân có thể không qua khỏi, tôi sợ em ấy cứ thế ra đi, biến mất khỏi thế gian này. Tôi muốn lưu giữ cái gì đó thuộc về Khánh Vân, ý nghĩ có một đứa con thuộc về tôi và em ấy không ngừng thôi thúc."
"..."
"Tôi tìm bác sĩ phụ sản giỏi nhất tiến hành quá trình lấy trứng trong lúc Khánh Vân hôn mê. Hai tháng sau, tôi đã mang thai thành công nhờ phương pháp thụ tinh nhân tạo. Bé Na chính là con của tôi và Khánh Vân, con bé có đôi mắt giống hệt em ấy. Đến bây giờ, Khánh Vân vẫn tưởng bé Na là con của tôi và chồng trước. Em ấy không hề biết bé Na là con gái của mình."
Kiều Trang càng nghe càng cảm thấy mâu thuẫn, mày đẹp hơi nhíu mày, ngón tay gõ xuống mặt bàn, không gấp gáp hỏi.
"Chị tại sao lại không nói cho Khánh Vân biết bé Na là con của chị ấy?" Kiều Trang cười như không cười:"Để tôi nói thử xem nhé!"
"..." Gia Linh thích thú rửa tai lắng nghe.
"Thứ nhất, trong thời gian mang thai chị vẫn chưa ly hôn chồng, nếu biết bé Na không phải con anh ta, chị sẽ gặp rắc rối, cho nên chị đã không nói với Khánh Vân trong thời gian đó. Điều đó hợp lý! Nhưng điều khiến tôi băn khoăn chính là sau khi ly hôn, chị không hề nói ra thân phận của bé Na với Khánh Vân? Là vì cái gì?"
Gia Linh cong môi cười, nụ cười mờ ám lại làm bộ chân thành, ngay thẳng đáp: "Tôi không muốn dùng bé Na để níu kéo tình cảm của Khánh Vân, tôi định khi chúng tôi chính thức quay lại sẽ nói cho em ấy biết. Nhưng không nghĩ, Khánh Vân chờ đợi cô suốt năm. Bây giờ, tôi cũng không muốn tranh Khánh Vân với cô, tôi chỉ muốn cho mẹ con họ nhận lại nhau."
Kiều Trang tưởng mình đang nghe chuyện hài, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Ngô Gia Linh, chị tốt bụng như thế từ bao giờ? Nếu chị muốn họ nhận lại nhau thì trực tiếp đi nói với Khánh Vân, chị đi nói với tôi là có ý gì? Chị lại chơi cái trò ly gián đúng không?"
Kiều Trang nở nụ cười ác liệt: "Mà nếu bé Na là con ruột của Khánh Vân thì sao? Nếu chị không ngại, tôi có thể nuôi con giúp chị!"
Gia Linh nheo mắt đánh giá, một lúc mới đáp: "Cô rộng lượng như vậy sao?"
Kiều Trang đứng dậy, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, không chút nhân nhượng tuyên bố.
"Ngô Gia Linh chị nghe cho rõ! Bé Na vô tội, tôi có thể không tính toán với nó. Nhưng với chị, nếu chị dám đụng đến Khánh Vân, tôi chắc chắn sẽ không cho chị sống yên."
Kiều Trang lạnh lẽo nhướng môi, sâu sắc uy hiếp nhìn Gia Linh trước khi rời đi.
Gia Linh nhíu mày, uống một ngụm rượu, tặc lưỡi: "Đúng là khó chơi!"
Kiều Trang một mạch hướng bãi đậu xe, nàng không dễ bị Gia Linh kích động, càng không dễ tin chị ta. Không ai biết năm qua nàng đã làm những chuyện gì, cho nên, lời nói vừa rồi không phải uy hiếp. Chỉ cần đừng đụng đến Khánh Vân của nàng, mọi việc sẽ sóng yên biển lặng.
Kiều Trang đi được nửa chừng bỗng nghe tiếng cãi cọ trong nhà hàng, ánh mắt lơ đễnh nhìn, vô tình bắt gặp gương mặt có phần quen thuộc. Kiều Trang đứng lại, ngẫm nghĩ vài giây.
Phía trước, người phụ nữ nhìn váy trắng dính đầy dầu mỡ cùng mùi thức ăn, gương mặt không giấu được tức giận, trừng mắt quát.
"Cô biết chiếc váy này của tôi trị giá bao nhiêu không? đô đấy!"
Cô nhân viên sợ hãi, không ngừng nói: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Người phụ nữ khinh thường, hai tay khoanh lại: "Một câu xin lỗi là xong sao? Cô phải đền lại cho tôi!"
Cô nhân viên đỏ ửng mắt, ngập ngừng:"Nhưng mà...nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy!"
Người phụ nữ "hừ" một tiếng, liếc sang quản lý lạnh lùng yêu cầu: "Cho cô ta nghỉ việc đi. Loại nhân viên bất cẩn như vậy giữ lại làm gì!"
Quản lý bộ dạng khó xử, chưa biết xử lý ra sao bỗng nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.
"Tôi sẽ trả!"
Mọi người hướng mắt về phía sau, bước đến là một người phụ nữ xinh đẹp quý phái, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ giá trị hơn chín số không.
"Cô là ai?" Người phụ nữ lời lẽ lớn tiếng khi nãy trở nên dè chừng.
Kiều Trang không hứng thú đáp: "Tôi là người quen của cô gái này!"
Nàng cầm lấy điện thoại, không kiên nhẫn: "Số tài khoản?"
Người phụ nữ kinh ngạc, đọc tên ngân hàng cùng một dãy số, không bao lâu điện thoại có thông báo. Nhận được số tiền tương ứng, bà ta liếc cô nhân viên mới chịu rời đi.
Mọi chuyện được giải quyết, quản lý thở phào, qua loa nói: "Được rồi, cô tan ca đi. Nhớ lần sau phải cẩn thận!"
Quản lý nói xong rời đi chỉ có cô nhân viên vẫn đứng yên nhìn Kiều Trang không rời mắt.
"Chỉ tiện tay thôi!" Kiều Trang lãnh đạm nói.
Bảo Lam có chút xấu hổ, ngập ngừng: "Tôi...tôi cảm ơn Trang nhiều. Tôi sẽ trả lại số tiền đó cho Trang sau!"
Kiều Trang lắc đầu:"Không cần."
Bảo Lam mím môi, hít sâu một hơi mới nói: "Kiều Trang...chúng ta nói chuyện một lúc có được không?"
Kiều Trang do dự, nhìn đôi mắt mong đợi của Bảo Lam, hai người cũng hơn mười năm chưa gặp, không đành từ chối.
"Chắc Lam cũng chưa ăn gì, vậy ăn tối chung đi."
Kiều Trang không đi đâu xa mà ăn tại đây, nếu không trùng hợp gặp Bảo Lam nàng cũng chẳng muốn ăn gì ngay lúc này.
Bảo Lam ngồi phía đối diện Kiều Trang, nhìn bộ dạng tao nhã cùng khí chất quý phái của nàng trong lòng không tránh khỏi mất mát. Cô thật không ngờ sau mười ba năm, Lê Kiều Trang trước kia lại có thể trở thành một người như hiện tại khiến cô suýt không nhận ra.
Kiều Trang không mấy quan tâm đến ánh mắt tìm tòi của Bảo Lam, nàng ăn mấy miếng, lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, nhìn Bảo Lam hỏi: "Lam ăn đi! Nhìn tôi làm gì?"
Bảo Lam dời đi ánh mắt, không được tự nhiên: "Trang bây giờ khác quá làm tôi không nhận ra."
Kiều Trang không cho ý kiến mỉm cười có lệ. Bảo Lam thấy Kiều Trang không nói cũng không tiếp tục, cô quay lại phần ăn của mình. Ăn xong, Bảo Lam lấy khăn lau miệng, ánh mắt nhìn Kiều Trang chứa đầy tự trách.
"Cho tôi xin lỗi chuyện năm đó! Khi ấy tôi thực sự quá bồng bột, làm tổn thương Trang."
Kiều Trang không để ý, thản nhiên đáp: "Chuyện đã qua lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa!"
Nếu hôm nay không phải vô tình gặp lại Bảo Lam, nàng còn tưởng bản thân đã quên mất bộ dạng của cô ấy. Có lẽ, từ lúc gặp Khánh Vân trong tim nàng chỉ có chị ấy, hoàn toàn không có chỗ chứa người thứ hai.
Bảo Lam nghe Kiều Trang nói vậy có chút ngượng ngùng, gượng gạo mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi!"
Kiều Trang từ tốn rót rượu cho hai người, nhâm nhi một chút mới hỏi: "Lam làm việc ở đây lâu chưa?"
Bảo Lam không biết cầm ly rượu như thế nào cho tao nhã, hơi liếc qua Kiều Trang bắt chước dáng vẻ của nàng, vừa nhâm nhi vừa nói: "Cũng được một tháng rồi."
"Hai bác vẫn khỏe chứ?"
Gương mặt Bảo Lam trầm xuống, buồn bã đáp: "Ba mẹ tôi bị tai nạn xe mất hồi năm ngoái."
Kiều Trang không giấu được bất ngờ cùng đau xót. Trước kia ở quê, ba mẹ Bảo Lam từng giúp đỡ gia đình nàng rất nhiều, còn nhớ năm đó bà ngoại mất cũng nhờ họ phụ giúp mai táng. Kiều Trang chưa bao giờ quên ân tình này, định tìm ngày báo đáp, không ngờ sẽ có kết cục này.
"Tôi thật sự không biết. Xin lỗi!"
Bảo Lam lắc đầu: "Không sao!"
Nói xong câu này hai người rơi vào khoảng lặng.
Kiều Trang không biết phải hỏi Bảo Lam cái gì. Hai người đã rất lâu không gặp, tình cảm khi xưa đã sớm không còn, tình bạn xem như miễn cưỡng duy trì đến lúc này. Nếu không phải nhớ đến cái ân của ba mẹ Bảo Lam thì lúc nãy nàng cũng không muốn ra mặt.
Bảo Lam không chịu được im lặng, cuối cùng lên tiếng: "Lam không hỏi tôi về Thế Minh sao?"
Kiều Trang không mấy quan tâm:"Đó là chuyện riêng của hai người."
Bảo Lam cảm nhận Kiều Trang dửng dưng trong lòng hơi đắng chát, cười nhạt mà nói: "Năm đó tôi thật ngốc, đã chọn sai người."
Cứ thế, Kiều Trang bắt đầu nghe Bảo Lam kể về mối tình dang dở của cô và Thế Minh. Cô ấy từ đầu đến cuối đều không ngừng chỉ trích Thế Minh bạc tình bạc nghĩa, tham phú phụ bần. Kiều Trang không có hứng thú nghe việc này, nàng miễn cưỡng cũng không cho ý kiến.
Bảo Lam kể xong chuyện tình rồi bắt sang công việc, nói ra thật sự rất thảm, tốt nghiệp đại học đi làm mấy năm thì xảy ra biến cố, rốt cuộc trôi nổi phải đi làm phục vụ như hiện tại. Kiều Trang nghe không biết thật giả ra sao, chỉ thấy nước mắt Bảo Lam rơi đầy mặt. Nàng thở dài, rút khăn giấy đưa cho Bảo Lam.
"Nếu Lam cảm thấy công việc hiện tại không ổn thì có thể đến G&D. Tôi sẽ nói trợ lý sắp xếp cho Lam một vị trí phù hợp."
Bảo Lam nghe xong đôi mắt có phần kinh ngạc.
Kiều Trang đưa danh thiếp cho Bảo Lam: "Lam suy nghĩ rồi gọi cho tôi." Nàng nhìn xuống đồng hồ trên tay: "Bây giờ tôi bận rồi, đi trước."
Kiều Trang nói rồi lập tức cầm giỏ xách rời đi. Nàng làm chuyện này xem như báo đáp ân tình cho ba mẹ quá cố của Bảo Lam. Dù sao một chức vụ nhỏ trong G&D cũng không quá quan trọng, nghiệp vụ của Bảo Lam hiện giờ cũng có thể hoàn thành.
Bảo Lam nhìn tấm danh thiếp ngơ ngẩn cả buổi. Cô biết Kiều Trang bây giờ đã khác nhưng chưa bao giờ nghĩ đến người này mười mấy năm sau lại là CEO của một tập đoàn lớn. Nếu biết trước có ngày hôm nay, năm xưa cô sẽ không làm ra hành động ngu ngốc đó.
Đêm nay, Khánh Vân tham dự một buổi tiệc, chị ấy nhắn báo sẽ về trễ, bảo nàng đi ngủ trước. Kiều Trang cả tuần bên Úc không có cơ hội nhìn thấy Khánh Vân bằng xương bằng thịt, nàng nhớ chị ấy không cách nào chợp mắt.
Kiều Trang nằm trên giường, ôm gối đầu của Khánh Vân ngửi lấy mùi hương còn sót lại. Đồng hồ tích tắc từng giây đến khi kim giờ điểm số , nghe phía dưới có tiếng động cơ, nàng vội vàng chạy ra ban công, xác nhận Khánh Vân trở về liền không kịp nghĩ ngợi chạy xuống, vừa thấy cô, Kiều Trang không nhịn được nhào đến ôm lấy.
Khánh Vân có chút bất ngờ, sau đó tâm tư mềm nhũn, đưa tay ôm lại nàng.
Đột nhiên, Kiều Trang đẩy Khánh Vân ra, ánh mắt phát lạnh nhìn dấu vết trên ngực áo cô, không nóng không lạnh nói.
"Chị nên đi tắm!"
Khánh Vân ngửi lấy tay áo của mình: "Mùi rượu rất nồng sao?"
Kiều Trang xoay lưng, dặn dò: "Tắm sạch sẽ một chút!"
Thái độ Kiều Trang thay đổi quá nhanh làm Khánh Vân bất an. Em ấy chẳng phải vừa mới ôm cô nhưng sau đó ánh mắt ấy dường như mất đi độ ấm từng có. Khánh Vân tần ngần một lúc Kiều Trang đã đi mất, cô lên phòng lấy quần áo, hôm nay tắm lâu hơn mọi khi.
Khánh Vân tắm xong, thấy Kiều Trang nằm trên giường, cô cũng leo lên đem nàng ôm vào lòng.
"Đêm nay, chị đã ở cạnh ai?" Kiều Trang xoay lưng về phía cô, hỏi.
Khánh Vân không nghĩ ngợi đáp: "Chị không có."
"Chị gạt em!" Nàng lạnh giọng.
Khánh Vân nhíu mày: "Kiều Trang..."
"Trên ngực áo chị có dấu son môi." Kiều Trang nhắm nghiền mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Khánh Vân ngạc nhiên, sau đó ngồi dậy đem Kiều Trang ôm lên, thấy nàng nhắm mắt, hai má ướt đẫm, càng khẩn trương.
"Đừng tức giận, nghe chị nói có được không?"
Kiều Trang đem đôi mắt đỏ ửng nhìn Khánh Vân, khó khăn hé môi: "Chị nói!"
Khánh Vân nhớ lại, vài giây sau mới giải thích: "Trong bữa tiệc, chị gặp một người bạn cũ, cô ấy uống say nên nhờ chị đỡ ra xe, có lẽ trong lúc vô tình lưu lại dấu son. Chị không có ở riêng cùng ai."
Khánh Vân giữ lấy gương mặt nàng, ánh mắt chân thành: "Kiều Trang...em tin chị!"
Sắc mặt Kiều Trang tuy hòa hoãn nhưng dưới đáy mắt lóe lên một tia cực đoan, thanh âm chiếm hữu đầy sát ý: "Chị là của em! Không cho bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào."
Khánh Vân hơi ngỡ ngàng sau đó gật đầu, săn sóc lau nước mắt cho nàng: "Em đừng khóc! Sau này chị sẽ chú ý."
Kiều Trang chăm chú nhìn Khánh Vân, khóe môi hơi nhếch lên: "Khánh Vân...em chỉ có mình chị!"