Em Gái Của Gian Thần

chương 29: cố gắng bù đắp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Họa Bình dựa theo yêu cầu của Lý Lệnh Uyển, đem những món đồ hôm nay mà nàng thu nhận được ghi chép rõ ràng vào quyển sách thứ nhất.

Sau đó Lý Lệnh Uyển nói với Hoạ Bình rằng, nàng cảm thấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sớm, cho nên nàng liền kêu Hoạ Bình đi ra ngoài, nàng chỉ giữ Tiểu Ngọc ở lại hầu hạ mình thôi.

Họa Bình không còn cách nào khác đành phải cáo lui, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.

Hiện tại trong lòng Hoạ Bình hiểu được dụng ý vừa rồi của Lý Lệnh Uyển khi đưa cho mình hai quyền sách đó.

Sau này nàng ta không thể tuỳ tiện lấy những đồ vật trong tay Lý Lệnh Uyển nữa, cho nên trong lòng cảm thấy buồn bực không vui. Vì thế nàng ta không muốn quay trở về phòng, cho nên quyết định đi dạo hoa viên để giải sầu.

Bất quá vừa đi đến hành lang gần hoa viên, Hoạ Bình liền gặp phải mẫu thân của mình.

Mẫu thân của Hoạ Bình là người làm việc trong Thế An Đường của lão thái thái, người khác gặp bà ta còn phải gọi một tiếng Ngô ma ma.

Mặc dù lão thái thái đã lớn tuổi, nhưng hằng ngày chỉ thích nói chuyện với các tiểu nha hoàn bên cạnh mình, không hề để tâm đến các vú già cùng các bà tử cao tuổi, cho nên bình thường Ngô ma ma cũng ít khi gặp mặt lão thái thái. Bà ta chỉ làm một ít việc vặt ở Thế An Đường mà thôi.

Nhưng dù sao Ngô ma ma đã làm việc ở Lý phủ thời gian khá lâu, hơn nữa trong nhà lại có người làm quản lý thu hoạch trong điền trang của Lý phủ, cho nên ở Lý phủ này bà ta cũng có chút ít thể diện, các nha hoàn nhìn thấy bà ta cũng đều phải có vài phần kính nể.

Khi Hoạ Bình nhìn thấy mẫu thân của mình, nàng ta liền quan sát xung quanh khi thấy không có ai liền nhanh kéo mẫu thân của mình đến một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.

Mấy ngày nay Hoạ Bình thường xuyên xin Lý Lệnh Uyển cho mình trở về nhà, trong khoảng thời gian nghỉ ở nhà nàng ta thường kể về chuyện của Lý Lệnh Uyển cho mẫu thân mình nghe, nàng ta đối với Lý Lệnh Uyển vô cùng oán giận. Hiện tại cũng như vậy.

Lúc này nàng tường tận kể lại chuyện vừa rồi Lý Lệnh Uyển đưa cho mình hai quyển sách, còn bảo nàng ta phải ghi chép như thế nào ra sao, sau đó liền oán giận nói: " Chẳng biết từ khi nào tiểu thư lại bắt đầu trở nên khôn khéo như vậy? Nếu tiểu thư cứ như thế sợ rằng sau này ta đừng dám mơ tưởng lấy được chút đồ gì trong tay tiểu thư."

Tiếp theo đó Hoạ Bình lại oán giận Tiểu Phiến cùng Tiểu Ngọc: " Tiểu thư trước kia thân thiết với ta nhất, chưa bao giờ để mắt đến hai nàng ta. Nhưng hiện tại không hiểu vì sao tiểu thư cứ xa lánh ta, ngược lại còn thân thiết với bọn họ? Nhất định là hai cái đứa nha đầu đó tranh thủ lúc ta không có mặt ở đây đã nói xấu ta với tiểu thư, cho nên tiểu thư mới đối xử với ta như vậy. Chờ lát nữa ta trở về sẽ trừng trị bọn chúng một phen."

Ngô ma ma nghe nàng ta nói vậy cũng giật mình. Nhớ lúc xưacó đôi khi Họa Bình bất ngờ trở về nhà thường nói trước mặt bà ta rằng Lý Lệnh Uyển là đứa trẻ dễ lừa gạt, nàng ta còn nói với giọng điệu châm biếm: " Quả thật tiểu thư đúng là đứa một nhỏ ngu ngốc rất dễ lừa gạt. Đến cả chính mình có trang sức gì cũng không biết rõ, chỉ cần ta lấy đi một hai món mà tiểu thư cũng không phát hiện.

Có lần ta vô ý cài cây trâm hình con bướm của tiểu thư, khi tiểu thư nhìn thấy chỉ hỏi ta rằng tại sao cây trâm này lại nhìn quen mắt như vậy? Ta tuỳ tiện dùng một câu nói cũng có thể lừa được tiểu thư, thậm chí tiểu thư cũng chẳng hề nghi ngờ gì cả."

Nhưng mấy ngày gần đây, từ trong miệng nữ nhi lại bảo rằng tại sao đột nhiên Lý Lệnh Uyển lại trở nên khôn khéo hơn trước rất nhiều?

Hơn nữa còn nghĩ ra cách đem tất cả đồ đạc trong Di Hoà Viện ghi chép rõ ràng? Cho nên sau này nàng ta khó lòng lấy trộm những đồ vật từ trong tay Lý Lệnh Uyển.

Dù sao Ngô ma ma cũng đã sống tới từng tuổi này cũng đã trải qua nhiều việc, cho nên bà ta vẫn biết cách giải quyết vấn đề hơn.

So với Hoạ Bình chỉ biết ngồi oán giận, bà ta sẽ tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Vì thế bà ta liền hỏi: " Tại sao trước kia không thấy tam tiểu thư xa lánh ngươi mà thân cận với hai tiểu nha hoàn kia, nhưng hiện tại lại như thế?

Hơn nữa những việc làm hôm nay của nàng, có lẽ bởi vì nàng đã nghi ngờ những việc trước kia ngươi gây ra, cho nên nàng mới tìm cách phòng bị ngươi như vậy. Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ lại xem, bắt đầu từ khi nào nàng xa lánh ngươi, trở nên phòng bị với ngươi như vậy?"

Họa Bình nghe xong liền yên lặng suy nghĩ. Sau một lúc, nàng ta có chút manh mối nói: " Chắc hẳn là từ sau việc tiểu thư bị ngã trúng đầu, từ khi tiểu thư tỉnh lạ liền đối xử với ta như vậy."

Ngô ma ma trầm tư nói: " Gần đây ta cũng nghe những người khác nói như thế, bọn họ nói tam tiểu thư hiểu chuyện lên không ít. Tính tình cũng tốt hơn, đối với nha hoàn cũng hiền lành hơn, còn gật đầu mỉm cười với các nàng, không còn giống như trước kia kiêu căng ương ngạnh, giống như đã thay đổi thành một con người khác."

"Đúng đó." Bà ta vừa nói xong Hoạ Bình lập tức phụ hoạ, " Gần đây ta cũng cảm thấy tiểu thư giống như thay đổi thành một con người khác. Làm chuyện gì, đi đâu không phải mang theo Tiểu Phiến thì cũng là Tiểu Ngọc, hoàn toàn không muốn dẫn ta theo. Đúng là tính tình nàng thay đổi không ít, mấy ngày nay nha hoàn trong Di Hoà Viện cũng không có một ai bị nàng la mắng."

Họa Bình im lặng suy nghĩ một chút liền nói tiếp: " Mẫu thân, nghe người nói như vậy, cũng cảm thấy nàng trước kia và bây giờ dường như không giống cùng một người."

Cả hai sau khi nói xong đều trầm mặc. Lúc trước Lý Lệnh Uyển ở trong vườn mai bị ngã trúng đầu, khi ấy Ngô ma ma cũng có chạy đến xem.

Bà ta nhìn thấy đầu Lý Lệnh Uyển toàn là máu, sắc mặt cũng trắng bệch thở không ra hơi.

Sau khi đưa nàng trở về phòng liền mời đại phu đến xem, nhưng ông ta cũng chỉ lắc đầu nói khó cứu sống được nữa.

Lúc ấy lão thái thái cũng cho rằng Lý Lệnh Uyển sẽ không qua khỏi, bà cũng đã sai người chuẩn bị hậu sự.

Nhưng không hiểu tại sao chỉ sau một đêm liền nàng tỉnh lại, hơn nữa còn nhìn giống như sinh long hoạt hổ, bộ dạng còn giống như không có việc gì xảy ra?

Khi đó mọi người đều nói Tam tiểu thư phúc lớn mạng lớn, đã bước nửa chân đến quỷ môn quan nhưng Diêm Vương không thu nhận đem nàng trả lại.

Nhưng hiện tại Ngô ma ma cùng Hoạ Bình cẩn thận nhớ lại những lời nói đó thì cảm thấy sợ hãi. Cho dù thời tiết bên ngoài đang nắng chói chang, nhưng lại có gió lớn gió thổi qua người bọn họ thật lạnh thấu xương, cả cơ thể đều trở nên lạnh lẽo. Cũng không biết là do trời lạnh hay do trong lòng sợ hãi nữa.

Họa Bình lrun rẩy ôm hai tay của mình, cố gắng cười nói: " Mẫu thân, tại sao ta cảm thấy trong lòng có điều gì đó lo sợ?"

Ngô ma ma cũng cảm thấy như vậy. Dù sao bà ta là người từng trải đã từng nghe qua nhiều việc quỷ quái trên đời này.

Hơn nữa lão thái thái lại hết lòng tin vào thần phật và ma quỷ, cho nên Ngô ma ma làm việc bên cạnh lão thái thái cũng bị ảnh hưởng phần nào.

Bà ta cố gắng bình tĩnh, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh nhìn thấy không có ai khác, bà ta liền kề tai nói nhỏ với Hoạ Bình: " Theo ta nghĩ có thể tam tiểu thư sau khi té ngã đã bị ma quỷ nhập vào người. Ngươi nhớ kỹ lại xem ngày ấy nàng rất yếu, có thể lúc ấy dương khí không còn khó tránh khỏi việc bị ma quỷ nhập vào người, cho nên nàng mới trở thành như vậy...."

Ngô ma ma chưa kịp nói xong thì đã bị ngắt ngang bởi tiếng thét chói tai của Hoạ Bình, nàng ta sợ khiếp vía nên không muốn nghe tiếp.

Họa Bình nhanh lấy hai tay ôm chặt thân thể, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch, giọng nói run run: " Mẫu thân, người đừng làm ta sợ. Ý người nói mỗi ngày ta nhìn thấy không phải tiểu thư mà là một..một...."

Mà cái chữ quỷ này nàng ta không dám nói ra. Dù lời đã lên tới miệng cuối cùng cũng phải cố nuốt xuống.

Kỳ thật trong lòng Ngô ma ma cũng sợ khiếp vía, nhưng bà ta cố trấn tĩnh quát lớn Hoạ Bình: "Sợ cái gì mà sợ chuyện này cũng đã qua hai tháng, bây giờ nàng có làm gì hại đến ngươi chưa?"

Tuy là nói như vậy nhưng Hoạ Bình vẫn sợ hãi như cũ. Làm sao không sợ hãi được chứ? Nàng ta phải ngày ngày đối mặt với Lý Lệnh Uyển.

Chỉ cần tưởng tượng những việc kia thôi, có lẽ người nàng ta gặp không phải Lý Lệnh Uyển mà là một con quỷ đang sống trong người Lý Lệnh Uyển. Họa Bình nghĩ vậy mà đã muốn tè ra quần.

Nàng sợ hãi, hỏi mẫu thân của mình: " Mẫu thân, bây giờ ta phải làm gì?"

Bỗng nhiên Hoạ Bình suy nghĩ ra một ý tưởng liền túm chặt cánh tay Ngô ma na nói: " Hay là ta đi nói chuyện này cho lão thái thái biết, để lão thái thái thỉnh một đạo sĩ có pháp lực cao thâm đến đuổi con quỷ trên người nàng ấy đi."

Ngô ma ma liền trừng mắt nhìn Họa Bình: " Rốt cuộc ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra sao? Việc này chỉ là hai mẫu tử chúng ta tự mình suy đoán mà thôi, nếu tam tiểu thư không bị như vậy thì thế nào? Đến trước mặt lão thái thái hồ ngôn loạn ngữ, không sợ bị lão thái thái trách phạt sao? Đến lúc đó ta với người đều bị đuổi khỏi Lý phủ này mất."

" Nhất định tam tiểu thư bị quỷ ám rồi." Họa Bình vội vàng nói: " Ta ở bên cạnh tiểu thư đã nhiều năm, tính tình của nàng như thế nào mà ta không biết? Chắc chắn có thứ gì đó không sạch sẽ đang bám trên người nàng, cho nên mời trở thành như vậy. Người mau đi nói chuyện này với lão thái thái đi. Nếu lão thái thái không tin thì ta có thể đứng ra làm chứng."

Nhưng Ngô ma ma vẫn không đồng ý. Tất nhiên làm sao bà ta có thể đồng ý, nói cho cùng Lý Lệnh Uyển là vẫn cháu gái ruột thịt của lão thái thái mà bọn họ chỉ là hạ nhân.

Nếu việc này chưa thể xác định chính xác không thể đi đến trước mặt lão thái thái nói lung tung.

Họa Bình thấy mẫu thân không nói gì, nàng ta trưng một khuôn y như đưa đám hỏi: " Bây giờ ta nên làm gì? Ta còn phải mỗi ngày ở bên cạnh hầu hạ nàng ấy. Nếu nàng ấy chính là ma quỷ thật thì sao, lỡ ngày nào đó làm hại ta thì biết phải như thế nào? Mẫu thân, ta không muốn ở lại Di Hoà Viện này nữa, người nghĩ cách cho ta đến nơi khác đi."

Ngô ma ma liền an ủi nàng ta: " Ngươi đừng vội cũng đừng sợ nữa. Ai có thể biết được rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Có lẽ do chúng ta suy nghĩ quá nhiều lại nghi thần bán thánh mà thôi.

Ngươi trở về trước đi nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng để tam tiểu thư phát hiện chuyện này. Phải cẩn thận quan sát xem mỗi ngày nàng ấy có làm việc gì kỳ lạ hay không, nếu quả thật có chúng ta liền đi nói với lão thái thái thỉnh đạo sĩ đến.

Đến lúc đó con quỷ trên người tam tiểu thư bị đuổi đi chúng ta cũng coi như cứu nàng ấy một mạng lại còn lập công, cho nên lão thái thái trong lòng sẽ cảm kích chúng ta, có thể sau này còn coi trọng chúng ta hơn.

Còn nữa sau khi tam tiểu thư trở lại bình thường, việc này còn giúp ngươi càng được nàng ấy tin tưởng, biết đâu nàng sẽ nghe lời ngươi hơn thì sao, chẳng phải lúc đó cả Di Hoà Viện đều do ngươi cai quản sao?"

Họa Bình cảm thấy lời nói của mẫu thân rất đúng nhưng nàng ta vẫn sợ hãi, run rẫy nói: "Mẫu thân nhưng mà ta vẫn sợ."

Ngô ma ma dùng ánh mắt hận rèn sắt không thể thành thép nhìn nàng ta. Bà ta thở dài một hơi, sau đó lấy trong tay áo một miếng ngọc Quan Âm đeo lên cổ Hoạ Bình, còn trấn an nàng ta: " Đây là miếng ngọc Quan Âm lần trước ta đi bái Phật nhờ người khai quang nó, cho nên những cái gì không sạch sẽ không thể tới gần nó. Ngươi đeo cái này vào người có Quan Thế Âm phù hộ ngươi, ngươi còn sợ cái gì?"

Ngừng một chút bà ta lại dặn dò: "Nhớ kỹ lời của ta, trở về phải quan sát tam tiểu thư có làm việc gì hay đi đến nơi nào kỳ lạ hay không. Nếu nàng có đi đến nơi nào kỳ lạ liền báo ngay cho ta biết. Lúc ấy chúng ta lập tức đi đến nói với lão thái thái, nếu việc thành công sau này hai mẫu tử chúng ta sẽ được lão thái thái ban thưởng không ít đâu."

Họa Bình không còn cách nào khác, đành phải mang tâm trạng lo sợ trở về. Nàng ta vừa đi vừa vuốt miếng ngọc đeo trên cổ mình, trong lòng thầm cầu khẩn Quan Thế Âm ngài nhất định phải phù hộ cho ta nha.

Bây giờ Lý lệnh Uyển không hề biết được bản thân mình đã bị hai mẫu tử Hoạ Bình suy đoán nàng bị ma quỷ ám vào người.

Nhưng thực sự cũng không có chứng minh được việc gì, nàng chính xác chỉ là một người xuyên vào thay thế nguyên thân này mà thôi.

Cũng vì tính tình của nàng cùng nguyên thân khác nhau quá lớn nên dễ bị người khác nghi ngờ, hơn nữa mỗi ngày nàng chỉ nghĩ cách làm thế nào mới có thể thân thiết hơn với Lý Duy Nguyên, cho nên nàng cũng xem nhẹ những chuyện khác,nhưng đáng tiếc chân tướng ngày càng bị lộ đã có người chú ý đến nàng.

Lúc này đây nàng đang đứng trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên, nhíu mày suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể trang hoàn lại cái toà tiểu viện này.

Đầu tháng giêng các thân bằng quyến thuộc của Lý phủ sẽ đến đây chúc tết, sau đó bọ họ cùng nhau hàn huyên uống rượu.

Lý Lệnh Uyển đối với việc này không có hứng thú, một mực tìm lý do nói bản thân không khỏe để từ chối đi đến đó. Mỗi ngày không có chuyện gì làm nàng thường đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên chơi hoặc là đi thăm Chu Thị.

Tuy rằng nàng chính là người viết rằng Lý Duy Nguyên có một cuộc sống tuổi thơ cùng trưởng thành đầy bất hạnh, nhưng nàng cũng chỉ là viết trong truyện như vậy thôi.

Chính vào cái đêm trừ tịch nàng nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên người Lý Duy Nguyên, nàng vô cùng cảm thấy có lỗi với hắn, cho nên hiện tại dù nàng vẫn có ý định tiếp cận lấy lòng hắn nhưng nàng thực sự muốn làm mọi việc bù đắp cho hắn.

Từ sau đêm trừ tịch đó, Lý Duy Nguyên không còn để cho Lý Lệnh Uyển đứng chờ ngoài cửa nữa.

Tóm lại bất luận là khi nào chỉ cần nàng đến đây, cửa tiểu viện của hắn luôn mở rộng chào đón nàng.

Hôm nay là ngày mười bốn tháng giêng, qua ngày mai sẽ là tết Nguyên Tiêu, sau ngày này thì cũng đã hết Tết.

Cho nên mấy ngày trước lão thái thái có sai người mời một gánh hát nhỏ đến phủ hát tuồng, lại đưa thiếp mời thỉnh Quảng Bình hầu cùng Hoài Ninh bá gia đến xem, lão thái thái cũng dẫn mốt số gia quyến đến đấy xem diễn.

Lý Lệnh Uyển lười đi đến những nơi náo nhiệt, cho nên sáng sớm nàng liền phân phó Tiểu Phiến đi đến nói với lão thái thái rằng nàng cảm thấy trong người không khỏe, nên không thể đến xem diễn.

Lão thái thái cũng sợ nàng đến sẽ gây hoạ như lần trước. Nhớ lúc xưa tính tình Lý Lệnh Uyển thật sự quá kiêu căng ngang ngược, tuy rằng mấy ngày nay đã hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn một chút, nhưng ai biết được có khi nàng ăn no rửng mỡ lại muốn gây chuyện nữa thì sao?

Hơn nữa trước đây còn đẩy ngã Hoài Ninh bá gia tiểu thư, khiến hai bên nháo nhào một phen. Mà hôm nay vị tiểu thư này cũng đi cùng mẫu thân mình đến đây, lúc đó bọ họ gặp nhau lại xảy ra thêm chuyện gì thì sao?

Vì thế lão thái thái cũng tuỳ theo ý của Lý Lệnh Uyển, bà chỉ dẫn theo mấy người con dâu cùng ít tôn bối đến đó xã giao dù gì nơi này cũng không thích hợp cho nữ quyến.

Cuối cùng thì lão thái thái cũng đã đồng ý, bà chỉ dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt, nghe vậy nàng thật sự rất vui mừng.

Đầu tháng giếng ngồi mãi trong phòng cũng không có việc gì làm, Lý Lệnh Uyển cảm thấy nhàm chán.

Nàng liền nghĩ có lẽ lão thái thái cũng sẽ không dẫn Lý Duy Nguyên đi đến đó xã giao, cho nên chắc chắn hắn đang một mình cô đơn ở tiểu viện quạnh quẽ tĩnh mịch ấy, chi bằng nàng đi đến đó cùng hắn trò chuyện, có thể hắn sẽ có thiện cảm với mình hơn, việc này thực sự rất tốt.

Vì thế này phân phó Tiểu Ngọc ở lại trong coi tiểu viện, nàng mang theo Tiểu Phiến tung tăng đi đến nơi ở của Lý Duy Nguyên.

Khi nàng đến đấy, quả nhiên nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang ngồi yên tĩnh trong sân mà đọc sách.

Hôm nay nắng tốt, phong cảnh cũng thật đẹp, cho nên hắn liền lấy một cái ghế tre đặt ở sân vừa đọc sách vừa hóng nắng.

Sau đó Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến bước vào tiến về phía hắn, nàng cười nói: " Ca ca, cả ngày chỉ biết đọc sách sẽ không tốt cho mắt, huynh nên chú ý một chút."

Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng. Tiểu cô nương hôm nay mặc trên người bộ áo màu hồng nhạt kim tuyến xuyến viền áo, váy dài vàng nhạt cực kỳ xinh đẹp quý phái, cũng cực kỳ tao nhã lịch sự, ánh nắng chiếu lên người nàng càng tôn thêm sự diễm lệ của nàng.

Vừa rồi Lý Duy Nguyên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn liền bảo Cẩn Ngôn xem bên ngoài là ai. Cẩn Ngôn nhanh chóng chạy vào báo lại là tam tiểu thư đến hắn còn không tin.

Hắn biết hôm nay trong phủ có gánh hát đến diễn tuồng, lại mời rất nhiều nữ quyến của các gia đình khác đến cực kỳ náo nhiệt.

Hắn cho rằng Lý Lệnh Uyển cũng sẽ tới đó xem náo nhiệt, nàng trước kia là người thích nhất những sự kiện này. Nhưng không nghĩ tới nàng lại đi đến nơi này của hắn.

Vì thế Lý Duy Nguyên liền hỏi nàng: " Tại sao ngươi không đi xem diễn tuồng?"

Lý Lệnh Uyển cười tươi trả lời: " Muội nghe nói hôm nay tổ mẫu mời rất nhiều người đến, muội lại không thích náo nhiệt. Hơn nữa trong lòng muội cũng nhớ ca ca, muội nghĩ huynh một mình ở đây sẽ nhàm chán, cho nên muội muốn đi đến đây thăm ca ca. Vừa hay cũng tìm một nơi yên tĩnh mà trốn."

Tuy rằng hắn biết nàng nói trong lòng nhớ mình có tám chín phần là giả, nhưng hắn nghe xong vẫn cảm thấy nội tâm ấm áp.

Bất quá hắn cũng cảm nhận được có điểm kỳ quái, nàng trước kia là người thích đi đến những nơi náo nhiệt nhất, nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy?

Trước và sau cứ như hai người khác nhau. Cho nên hắn quan sát Lý Lệnh Uyển bằng ánh mắt tìm tòi dò xét.

Lý Lệnh Uyển lại cười nói: " Ca ca, huynh làm gì mà nhìn muội như vậy? Có chuyện gì sao?"

" Không có gì." Lý Duy Nguyên trả lời xong liền tiếp tục đọc sách.

Dò xét nàng nhiều như vậy để làm gì? Nếu không phải nàng trước kia với bây giờ hoàn toàn khác nhau thì mấy ngày nay nàng sẽ không tiếp cận hắn như vậy.

Hơn nữa nội tâm nói cho hắn biết bản thân rất thích Lý Lệnh Uyển hiện tại, đối với Lý Lệnh Uyển trước kia vô cùng chán ghét, thậm chí là hận.

Lý Lệnh Uyển thấy hắn không để ý đến lời nàng khuyên cứ mãi chăm chú đọc sách sẽ không tốt cho mắt, nàng bĩu môi tuỳ hắn vậy, trong lúc hắn mãi mê đọc sách nàng liền quan sát khắp nơi trong tiểu viện của hắn.

Tiểu viện của Lý Duy Nguyên có ba gian phòng, hai bên cũng có sương phòng. Bất quá phòng chính giữa lại nhìn vô cùng cũ kỹ và rách nát, hai bên sương phòng thì càng không cần phải nói tới. Lý Lệnh Uyển nhìn lên mái nhà cũng có ít mái ngói bị rơi xuống.

Nhìn chung Lý Duy Nguyên là con người thích sạch sẽ vì thế các nơi trong tiểu viện được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, đến một hạt bụi cũng không có.

Nhưng dù như vậy nơi này nhìn thật hoang sơ, cũng không tạo cho người ta cảm giác thoải mái.

Bởi vì trong viện không trồng bất cứ hoa cỏ cây cối gì, chỉ có cái cây gần phòng chính nhưng lại không biết nó là loại cây gì, cành cây đều trụi lủi cũng chẳng biết còn sống hay đã chết.

Lý Lệnh Uyển liền quay đầu hỏi Lý Duy Nguyên: "Ca ca, cái cây gần phòng chính là loại cây gì vậy? Còn sống hay không?"

"Cây đào. Còn sống." Lý Duy Nguyên đầu cũng không ngẩng lên, thanh âm lạnh nhạt trả lời nàng.

Lý Lệnh Uyển đổ mồ hôi. Thật đúng là trả lời ngắn gọn xúc tích, hắn rất phù hợp với những vai tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình.

Trong lòng nàng chửi thầm hắn một chút, nàng lại tiếp tục quan sát tiểu viện của Lý Duy Nguyên.

Ở giữa có một lối đi phủ đá xanh, trên mặt còn phủ ít đá cuội nhìn gồ ghề lòi lõm, nếu đi đường không cẩn thận sẽ rất dễ té ngã. Lại còn trên tường trái phải đều tróc vôi ra không ít, nhìn loang lỗ cùng cũ kỹ.

Lý Lệnh Uyển nghĩ rằng nếu cứ để tiểu viện như vậy là không được. Bình thường Lý Duy Nguyên đều sinh hoạt cả ngày trong tiểu viện này, nhìn xung quanh đều là cảnh tượng hoang sơ và rách nát, khi hắn ở thời gian dài chỉ sợ trong lòng làm sao mà không sinh ra tâm lý biến thái vặn vẹo cho được.

Hơn nữa trong lòng Lý Duy Nguyên sẽ cảm thấy tổn thương. Cho nên nàng phải nghĩ cách cải thiện lại nơi này.

Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, nàng vỗ tay một cái có cách rồi. Nàng phải cải thiện lại tiểu viện này bằng cách trồng nhiều hoa cỏ cây cối ở đây, tốt nhất là nuôi dưỡng thêm một vài động vật nhỏ.

Trồng hoa sẽ giúp Lý Duy Nguyên tinh thần thoải mái, nuôi thêm động vật lại làm cho Lý Duy Nguyên tâm tình biết yêu thương hơn, như vậy từ từ con người hắn sẽ thay đổi tích cực hơn.

Nàng lén liếc mắt nhìn Lý Duy Nguyên vẫn đang chăm chú đọc sách ở đó, trong đầu nàng đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên nuôi dưỡng động vật nhỏ nào.

Chó con mèo con gì đấy chỉ sợ là không được, Lý Duy Nguyên chắc cũng không có kiên nhẫn mà chăm sóc cho chúng.

Hơn nữa tính tình hắn cũng không tốt, là người rất âm trầm nhất định hắn không thích những động vật nhỏ này.

Suy nghĩ rối rắm nửa ngày, nàng quyết định sẽ nuôi một đàn cá vàng. Bọn chúng sẽ không ầm ĩ mà làm phiền đến cái con người thích yên tĩnh như Lý Duy Nguyên.

Sau đó nàng sẽ nuôi thêm một con chim vàng anh nữa, như vậy hoa thơm chim hót chẳng phải sẽ làm tinh thần con người ta sẽ thoải mái hơn sao.

Nghĩ đến hai chữ hương hoa, Lý Lệnh Uyển lại bắt đầu xem xét nên trồng loại hoa nào mới thích hợp với tiểu viện này của hắn.

Hoa nở bốn mùa cây cối xanh tươi, mỗi ngày hắn nhìn thấy lại làm tâm tình tốt đẹp hơn, như thế biết đâu sau này trong lòng hắn không đến nổi suy nghĩ đến những điều tàn nhẫn độc ác kia.

Lý Lệnh Uyển càng nghĩ càng cao hứng, cảm giác không phải chỉ có Lý Duy Nguyên trở thành con người tươi sáng hơn, mà còn có tương lai sau này của nàng sẽ ngày càng sáng lạng.

Có lẽ tương lai của nàng cùng Lý Duy Nguyên đã gắn kết chặt chẽ với nhau, hắn tốt thì nàng mới có thể tốt được.

Vì thế nàng vui vẻ vội vàng chạy đến bên cạnh Lý Duy Nguyên, thể hiện ra một khuôn mặt tươi cười, ngọt ngào hỏi hắn: " Ca ca, muội có thể trồng hoa, nuôi cá vàng trong tiểu viện của huynh có được không?"

Lý Duy Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng. Vào xuân thời tiết ấm áp, ánh nắng chan hoà nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt phấn nộn của nàng, nụ cười của nàng xinh đẹp như đóa hoa hải đường nở rộ. Đôi mắt to tròn nhìn hắn chứa đầy mong chờ.

Nhìn Lý Lệnh Uyển như thế hắn chẳng đành lòng cự tuyệt nàng. Vì vậy hắn gật đầu: " Được."

Sau khi nghe hắn đồng ý, Lý Lệnh Uyển lại càng thêm hào hứng. Nàng liền ngọt ngào nói với hắn một tiếng đa tạ ca ca.

Sau đó nàng cùng Tiểu Phiến đi khắp nơi trong tiểu viện, trong miệng lẩm bẩm nói muốn ở chỗ này trồng một dãy hoa từ đây tới kia, mùa xuân hoa nở khắp nơi đều tràn ngập màu sắc, hay lại nói muốn đặt ở chỗ này bốn chậu hoa.

Tiếp đến nàng lại nói đến việc đặt cái lu ở đâu nuôi cá vàng, trên mặt nước còn có thể bỏ vào hoa thuỷ liên. Mỗi lần nhìn thấy cá cũng có thể ngắm hoa, trong lòng cũng sẽ thấy vui vẻ thoải mái hơn.

Nàng còn muốn phá mấy chỗ thủng trên tường, sau đó lại gieo hạt giống bìm bìm nơi chân tường, chân tường phía bên trái trồng thêm mấy cây sắn dây khi chúng lớn lên những nhánh cây leo lên tường, như vậy nhìn trên tường sẽ có một màu xanh của cây cối cùng hoa đua nở.

Lý Duy Nguyên nghe xong, bất giác trên môi nở nụ cười mà lúc ấy Lý Lệnh Uyển không nhìn thấy.

Nơi tiểu viện tĩnh mịch này cũng giống như con người âm u cùng lạnh lẽo của hắn vậy, nhưng từ khi nàng đến nơi đây mọi vật dường như lại có sức sống sinh khí hơn.

Cũng như khi nghe Lý Lệnh Uyển nói muốn bố trí lại tiểu viện của mình, hắn chẳng hề cảm thấy có chút tức giận nào, ngược lại hắn còn mong chờ nàng sẽ biến cái tiểu viện này thành cái dạng gì.

Hắn khẽ mỉm cười lại tiếp tục đọc sách. Trong tai vẫn là âm thanh ríu rít của Lý Lệnh Uyển, nhưng hắn không cảm thấy ồn ào, mà lại cảm nhận được trong lòng một mảnh bình yên.

Sau khi nàng suy nghĩ xong phải bố trí tiểu viện của Lý Duy Nguyên thế nào, nàng ngồi một lúc rồi chuẩn bị trở về.

Hôm qua cả buổi tối nàng ngủ không ngon, hiện tại phải về ngủ bù mới được. Hơn nữa với cái tính nôn nóng của nàng, một khi đã muốn bố trí lại tiểu viện này sẽ phải lập tức triển khai.

Cho nên nàng cần quay trở về tính toán tiền thật kỹ lưỡng, nên nhờ nhị ca của Tiểu Phiến đi ra ngoài mua những thứ gì đem đến cho nàng. Lý Duy Nguyên nghe nàng muốn trở về, hắn đứng dậy nói: " Để ta tiễn ngươi."

Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói thế trong lòng lại kinh ngạc cùng cao hứng. Kinh ngạc chính là Lý Duy Nguyên muốn tiễn nàng quay về Di Hoà Viện. Cao hứng là có phải Lý Duy Nguyên càng ngày càng thích cái người muội muội này không?

Hay nói cách khác, sau này hắn không thể nào xuống tay tàn nhẫn với người muội muội này, vì thế nàng sẽ không phải trải qua kết cuộc bi thảm như nguyên thân, mà có thể sống sót thật tốt.

Lý Lệnh Uyển vui vẻ đến cười híp cả mắt. Nghe Lý Duy Nguyên muốn tiễn mình về làm sao nàng có thể từ chối.

—————///——-///————

Chàng trai lạnh lùng đã biết nở nụ cười rồi các cậu ạ Bé Uyển à em đã đặt chân vào trái tim của Nguyên ca là không có cửa đi ra được đâu nhé

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio