Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần chín tuổi của Lý Lệnh Uyển.
Gần đây lão thái thái thật sự rất vui mừng khi thấy Lý Lệnh Uyển ngày càng hiểu chuyện, cho nên bà đã chuẩn bị một món quà rất có giá trị để tặng cho nàng.
Đó là bộ đôi một trâm ngọc bích cùng một bộ y phục thêu hoa hải đường đính kim tuyến màu đỏ rực.
Còn về phần Chu Thị thì không cần phải nói tới, nàng chỉ hận không thể đem hết tất cả những đồ vật tốt nhất mà nàng có để tặng cho Lý Lệnh Uyển mà thôi.
Sau khi Lý Lệnh Uyển tiếp nhận chúng, nàng liền đem những lễ vật mà mình nhận được ghi chép vào quyển sổ, tiếp đến nàng nhanh chóng đặt chúng vào một cái trương gỗ màu đen cẩn thận cất kỷ trong tủ, nàng chỉ để lại một miếng ngọc bội mà Chu Thị đã tặng nàng.
Miếng ngọc bội này được làm từ loại bạch ngọc tốt nhất, bên trên được điêu khắc một đôi cá đang tung tăng bơi lội, xung quanh còn được chạm khắc hoa văn tình tế.
Lý Lệnh Uyển cầm miếng ngọc bội trong tay ngó trái ngó phải, liền có suy nghĩ muốn đem miếng ngọc này tặng cho Lý Duy Nguyên, nếu hắn đeo nó bên hông chắc chắn nhìn rất đẹp.
Thật sự Lý Duy Nguyên càng trưởng thành càng trở nên tuấn tú, chỉ là hắn lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh tanh kia, thay vào đó hắn nên cười nhiều một chút thì mới hợp với độ tuổi thiếu niên tươi sáng của mình, chắc hẳn sẽ lại làm điên đảo biết bao nhiêu trái tim của thiếu nữ.
Vì thế khi Lý Lệnh Uyển nghĩ đến điều đó, làm cho nàng cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cho nên nàng vội vàng kêu Tiểu Phiến đem đến cho mình một sợi dây kim tuyến màu đen, nàng muốn dùng nó để thắt một cái nơ hình con bướm treo phía dưới của miếng ngọc bội để trang trí.
Mấy ngày nay nữ phu tử vừa dạy nàng cùng Lý Lệnh Kiều thêu thùa lại vừa dạy kỷ thuật thắt dây kim tuyến, sau khi học xong nàng muốn trổ tài một chút.
Hơn nữa tặng đồ cho người khác,bản thân mình lại tốn công thắt một cái nơ xinh đẹp như vậy, chẳng phải là biểu hiện rằng mình rất có thành ý đó sao.
Nhưng nàng chỉ thắt được một nửa liền cảm thấy sợi dây kim tuyến màu đen nhìn hơi u ám, nàng lập tức gỡ nó ra, trong đầu lại suy nghĩ không biết nên chọn màu sắc nào mới thích hợp với Lý Duy Nguyên đây.
Tiểu Phiến thấy nàng nhíu mày như thế, cũng không dám hỏi Lý Lệnh Uyển đã xảy ra chuyện gì, vì thế Tiểu Phiến chỉ biết lặng lẽ dâng cho nàng một tách trà.
Nhưng Tiểu Phiến vừa đặt tách trà lên mép bàn Kháng Trác, bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển vỗ lên bàn một cái, liền nói: " Có rồi."
Tiểu Phiến bị hành động này của nàng làm cho giật mình, thiếu chút nữa tách trà trên bàn cũng muốn rơi xuống đất.
Nhưng cũng may Tiểu Phiến nhanh tay giữ lại tách trà, đặt nó ngay ngắn lại trên bàn Kháng trác lần nữa.
" Tiểu thư," sau một lúc bình tĩnh, nàng liền hỏi Lý Lệnh Uyển: " Người vừa nói có cái gì?"
Lý Lệnh Uyển nghe nàng hỏi như thế, chỉ mỉm cười phân phó nàng: " Ngươi hãy đi lấy cho ta sợi dây kim tuyến màu vàng trên khay kim chỉ đến đây."
Gần đây Lý Lệnh Uyển đang cố gắng theo nữ phu tử học thêu thùa, cho nên lúc đi học nàng đều luyện tập hay ngay cả lúc trở về phòng nàng cũng chuyên tâm luyện nó.
Bởi vì nàng cảm thấy nữ phu tử đối xử với mình rất tốt, nếu nàng không chăm chỉ học tập chẳng phải lại phụ lòng nữ phu tử.
Hơn nữa nàng muốn học tốt thêu thùa cũng muốn học tốt luôn cả kỹ thuật thắt dây kim tuyến.
Cho nên khi Tiểu Phiến nghe nàng phân phó, liền lập tức đi đến nơi đặt khay kim chỉ, lấy ra một sợi dây kim tuyến màu vàng cầm đến chỗ nàng.
Lý Lệnh Uyển nhận lấy sợi dây màu vàng trong tay Tiểu Phiến, sau đó nàng dùng một cây móc để kết hình con bướm.
Chờ sau khi nàng làm kết đến nút cuối cùng, thì nảng liền vui mừng cầm nó lên ngắm nghía.
Con bướm được kết bằng chỉ màu vàng so với màu đen vừa rồi đẹp hơn rất nhiều, ngắm nhìn thật kỹ nó còn có chút phát sáng, ẩn chứa một vẻ sang trọng lại xinh đẹp còn vô cùng quý giá nha.
Lý Lệnh Uyển liền tỏ vẻ mặt như Tiết Bảo Thoa, đúng là dùng sợi dây kim tuyến màu vàng này quả nhiên hữu dụng, nó còn giúp nàng giải quyết được một vấn đề nan giải.
Bởi vì vừa rồi nàng không biết nên chọn màu sắc nào cho phù hợp với Lý Duy Nguyên.
( Tiết Bảo Thoa một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng.)
Càng ngắm nhìn nàng cảm thấy nó vẫn thiếu thiếu cái gì đó, cho nên nàng liền tìm một hạt châu san hô màu đỏ xuyên vào phái dưới con bướm.
Xong xuôi mọi việc nàng liền xỏ vào miếng ngọc bội. Cuối cùng nàng ngắm nhìn thật kỹ nó một lần nữa, nàng cảm thấy hài lòng đến nổi gật đầu, nàng vội bước xuống giường, nhanh chân đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Lúc này Lý Duy Nguyên đang ngồi đọc sách trên thư án. Mỗi lần Lý Lệnh Uyển đến đây tìm hắn, lúc nào nàng cũng nhìn thấy bộ dạng chuyên tâm đọc sách này của hắn.
Tiếp đến Lý Lệnh Uyển liền chạy tới đứng trước thư án, nàng cầm chặt miếng ngọc bội trong tay đưa đến trước mặt Lý Duy Nguyên, cười nói: " Ca ca, huynh nhìn xem."
Nghe giọng nói của nàng,Lý Duy Nguyên liền ngẩng đầu nhìn miếng ngọc trong tay nàng, đúng là một miếng ngọc bội tốt, lại còn được trạm trổ vô cùng tính tế.
Nhưng bất quá miếng ngọc này cũng không sánh bằng bàn tay trắng noãn xinh đẹp đang giơ trước mắt hắn.
Kỳ thật Lý Lệnh Uyển có một đôi tay rất đẹp, vừa trắng lại vừa mịn màng. " Cái gì đây?" Hắn ngẩng đầu nhìn vào mặt nàng mà hỏi.
Trên gương mặt Lý Lệnh Uyển đang nở một nụ cười xán lạn, nàng liền nói: " Ca ca, miếng ngọc bội này muội tặng cho huynh."
Dừng một chút nàng lại nói tiếp: " Đây là quà mừng sinh thần muội tặng cho huynh."
Bởi vì nàng không biết sinh thần của Lý Duy Nguyên là vào đầu tháng này, cho nên qua hai sau nàng mới tình cờ biết được.
Vì vậy lúc ấy nàng cảm thấy thật buồn phiền muốn chết, sao nàng có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ.
Nhưng khi đó nàng cũng không suy nghĩ ra được món quà nào thích hợp để tặng cho hắn. Đến khi nàng được Chu Thị tặng cho mình một tráp châu báu, bên trong nàng lại tìm thấy miếng ngọc hội này, nàng cảm thấy nó rất thích hợp với hắn, cứ coi như nàng dùng nó mượn hoa kính phật đi.
Lý Duy Nguyên không đưa tay nhận lấy, vẻ mặt hắn không có cảm xúc gì, lại nhàn nhạt nói với nàng: " Miếng ngọc bội này quý giá như vậy, muội vẫn nên giữ lại mà dùng đi."
Trên trán nàng đầy mồ hôi, ngươi nói rằng miếng ngọc bội này quý giá, còn kêu ta giữ lại mà tự mình dùng hay sao?
Như thế ta nên làm như lời ngươi nói giữ lại nó mà dùng có đúng không?
Mặc dù nội tâm nàng đang thầm chửi hắn, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương, hỏi hắn: " Ca ca, huynh tại sao lại không chịu nhận miếng ngọc bội này vậy? Chẳng lẽ huynh còn đang trách muội, vì muội lỡ quên mất ngày sinh thần của huynh sao?
Ca ca đại nhân, muội biết sai rồi. Huynh có thấy cái nơ hình con bướm treo trên miếng ngọc bội này không, đó là do chính tay muội vất vả kết thành đấy, huynh xem muội cực khổ như vậy chỉ vì muốn đem chúng tặng cho huynh, đừng giận muội nữa, huynh nhận lấy đi có được không?"
Sau đó Lý Duy Nguyên thoáng nhìn qua Lý Lệnh Uyển một cái. Hôm nay tóc nàng vấn chính là một đôi nha búi tóc, mà nàng cũng không cài trang sức gì lên đó, bất quá hai bên búi tóc được buộc hai viên châu màu hồng nhạt mà thôi.
Hơn nữa nàng lại còn mặc váy áo màu hồng nhạt, nhìn bộ dạng đáng thương lúc này của nàng, thật khiến cho người khác cảm thấy nàng vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tuy rằng Lý Duy Nguyên biết nàng chỉ là cố tình thể hiện bộ dạng ấy cho hắn xem mà thôi, nhưng trong lòng hắn khi nhìn thấy nàng như vậy, hắn lại cảm thấy mềm lòng.
Thế nên hắn liền đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội trong tay nàng, ngay sau đó hắn móc ra từ trong tay áo một vật đưa lại cho nàng. Lý Lệnh Uyển nhìn thấy hắn lấy ra một cây mộc trâm.
Lúc ban đầu nàng nhìn không ra trên đầu cây trâm được chạm khắc cái hình dạng gì, sau khi nhìn kỹ thì mới biết nó là hai phiến lá, bên trên chúng là một đoá hoa nở rộ.
" Tặng muội đó. Quà sinh thần." Lý Duy Nguyên lần đầu tiên tặng quà cho người khác, cho nên hắn có một chút không tự nhiên. Chắc do hắn có chút ngại ngùng, cho nên lỗ tai của hắn ửng hồng hồng.
Lý Lệnh Uyển thoáng nhìn qua lỗ tai của hắn, nhưng nàng không muốn vạch trần là hắn đang mắc cỡ, nên sau đó nàng cười khanh khách nói: " Cảm ơn ca ca."
Nàng đem cây trâm gỗ trong tay ngắm nhìn tỉ mỉ, sau đó tán thưởng nói: " Ca ca, đây là do huynh làm sao? Nhìn đóa hoa đào này được huynh điêu khắc thật đẹp."
Nghe xong Lý Duy Nguyê liền đen mặt, thật sự hắn không phải điêu khắc hoa đào mà là hoa hải đường kia mà.
Hoa đào đối với hắn mà nói nó chỉ là một loại hoa tâm thường, nhưng còn hoa hải đường thì khác, nó tạo cho người ta cảm giác chúng rất kiều mị, mà ở trong lòng hắn Lý Lệnh Uyển chính là một đóa hoa kiều mị xinh đẹp động lòng người giống như hoa hải đường vậy.
Nhưng bởi vì không có ai dạy cho hắn cách điêu khắc như thế nào, cho nên cây trầm gỗ này là do chính bản thân hắn mày mò nhiều ngày mới làm ra được.
Hơn nữa sau khi làm hỏng vô số cây trâm, thì cuối cùng mới hoàn thành được một cây trâm mà hắn cảm thấy ưng ý nhất.
Lý Duy Nguyên cảm giác bản thân mình làm chuyện dư thừa, tại sao lại tặng cho Lý Lệnh Uyển một món quà không có giá trị như vậy.
Nghĩ đến việc này, Lý Duy Nguyên không ngăn được tự trách trong lòng.
Sau đó hằn liền nghiêm túc nhìn Lý Lệnh Uyển mà nói: " Uyển Uyển, sinh thần sau này của muội, huynh nhất định sẽ tặng cho muội những đồ vật tốt nhất quý giá nhất trên đời này."
Uyển Uyển nàng cứ yên tâm, một ngày nào đó nếu ta trở thành người có quyền có thế, chỉ cần nàng thích thứ gì, ta sẽ bằng mọi cách lấy những thứ đó cho nàng.
Lý Lệnh Uyển không biết trong lòng hắn đang thầm hạ quyết tâm như vậy, cho nên giờ phút này nàng chỉ đang ngắm nhìn cây mộc trâm trong tay mình, cười nói: " Muội cảm thấy món quà này của huynh thật sự rất ý nghĩa."
Nàng giơ tay đưa cây mộc trâm về phía hắn, lại nghiêng đầu xuống, cười tươi nói với hắn: " Ca ca, huynh giúp muội cài cây mộc trâm này vào búi tóc nhé."
Lý Duy Nguyên ừ một tiếng, sau đó tiếp nhận cây trâm trong tay nàng, hắn hơi vươn người lên, lấy cây trâm cài lên búi tóc nàng.
Tiếp đến Lý Lệnh Uyển lại giơ tay chỉnh lại cây mộc trâm trên búi tóc mình,nàng cười tươi chẳng biết xấu hổ lại yêu cầu hắn: " Ca ca, về sau mỗi năm sinh thần của muội, huynh có thể làm cho muội một cây mộc trâm như vậy nữa có được không?
Ừmm, muội nghĩ rằng năm nay huynh tặng muội cây trâm khắc hoa đào, sang năm huynh lại khắc cho muội hoa ngọc lan, năm sau nữa thì là hoa mai, năm tới nữa là hoa sen, tóm lại huynh cứ khắc hết những loại hoa trong thiên hạ này cho muội có được hay không?"
" Muội đúng là tham thật đấy." Lý Duy Nguyên thoáng nhìn nàng.
Nhưng trong ánh mắt hắn không hề có ý tứ trách cứ, lại ẩn chứa vài phần hài lòng, " Thiên hạ này có trăm loại hoa đúng không? Nếu như lời muội nói, chẳng phải đến lúc ta bạc đầu mỗi năm vẫn phải khắc trâm cho muội sao?"
Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, nếu thật sự đúng như lời ngươi vừa nói kia thật sự tốt quá, như vậy chứng tỏ ta cũng sống bình an đến lúc ấy.
" Đúng vậy." Nàng cười gật đầu, " Ca ca huynh nói được thì phải làm được điều đó, có phải không?"
Lý Duy Nguyên do dự chưa trả lời câu hỏi đó của nàng. Nhưng nàng cứ hỏi đi hỏi lại như thế, hắn mới gật đầu bất đắc dĩ nói: " Thật hết nói với muội mà. Được rồi, ta đây sẽ cố gắng làm như điều muội mong muốn."
Hiện tại hắn cảm thấy thật vui vẻ, cho nên vẻ mặt cũng trở nên hoà nhã, lời nói ra cũng cực kỳ ôn nhu.
Lúc này Cẩn Ngôn dâng trà vào đây, hắn liền nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Duy Nguyên, khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Trong ấn tượng của hắn, đại thiếu gia luôn tạo cho người khác cảm giác rất khó gần, vẻ mặt lúc nào cũng thâm trầm, nhưng chỉ khi đại thiếu gia gặp Tam tiểu thư, thì cả con người đại thiếu gia trở nên ôn hoà hơn rất nhiều.
Sau đó trong lòng Cẩn Ngôn thầm cảm tạ trời đất, quả nhiên Tam tiểu thư chính là phúc tinh nha.
Từ sau khi Tam tiểu thư cùng đại thiếu gia thân thiết, con người đại thiếu gia trở nên có sức sống hơn hẳn.
Còn chưa nói đến việc, cái tiểu viện nhỏ này của bọn họ cũng do một tay Tam tiểu thư trang hoàn lại mọi thứ, nhìn những hoa cỏ cây cối tràn đầy sinh khí, làm cho tâm tình con người ta cũng tốt lên.
Từ bây giờ Cẩn Ngôn đối với Lý Lệnh Uyển càng ngày càng kính nể, hắn đem tách trà trong tay đặt trên bàn.
Lý Lệnh Uyển thoáng nhìn thấy hắn, nàng liền đi đến chỗ hắn, cười nói: " Cẩn Ngôn, lâu ngày không gặp, ta cảm thấy hình như ngươi cao hơn trước nhiều nha."
Tuy Cẩn Ngôn lớn hơn Lý Duy Nguyên một tuổi, hắn cũng đang ở độ tuổi đang phát triển, chỉ cách mấy ngày không gặp liền cảm thấy hắn cao lên không ít.
Cẩn Ngôn nghe Lý Lệnh Uyển nói chuyện với mình, theo bản năng hắn muốn mở miệng trả lời, những bỗng nhiên hắn nhìn thấy ánh mắt đầy đe doạ của Lý Duy Nguyên.
Chợt hắn nhớ lại lời dặn của Lý Duy Nguyên với mình, cấm hắn tuyệt đối sau này không được nói chuyện với Tam tiểu thư nữa.
Lúc ấy sắc mặt Lý Duy Nguyên cực kì lạnh lẽo, nói ra những lời đó vô cùng sắt bén, làm sao Cẩn Ngôn quên được?
Làm sao mà hắn dám quên đây? Vì thế hắn không dám trả lời Lý Lệnh Uyển, hắn chỉ biết cúi đầu, đặt trà lên bàn, liền nhanh chóng rời đi.
Nàng nhìn bộ dạng này của hắn thật là kì lạ, vì thế nàng liền quay đầu hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, Cẩn Ngôn làm sao vậy?"
" Không có việc gì đâu, chỉ là hắn thẹn thùng thôi, từ đó tới giờ hắn không có thói quen nói chuyện cũng nữ tử." Lý Duy Nguyên thu hồi ánh mắt đe dọa lại.
Sau đó hắn nhìn Lý Lệnh Uyển với ánh mắt đầy cưng chiều, " Sau này muội cũng nên ít nói chuyện với hắn đi, bằng không hắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên."
Lý Lệnh Uyển có chút nửa tin nửa ngờ. Rõ ràng trước đó Cẩn Ngôn nói chuyện cùng nàng rất vui vẻ mà, tại sao bây giờ lại cảm thấy thẹn thùng, lại không chịu nói chuyện với nàng?
Nhưng Lý Duy Nguyên lại tiếp tục nói: " Uyển Uyển lời ca ca nói muội có nghe rõ không?"
Những lời nói này của hắn thật là bá đạo, dường như hắn không muốn nàng làm trái lời hắn thì phải.
Lý Lệnh Uyển thâm tâm có chút khó chịu, những vẫn phải ngoan ngoan đồng ý với hắn: "Được ạ."
Lý Duy Nguyên gật đầu, giơ tay xoa đầu nàng, tán thưởng nói: " Như vậy mới ngoan."
Lý Lệnh Uyển.....
Từ bao giờ nàng lại trở thành thú cưng của Lý Duy Nguyên vậy? Lại còn phải một mực nghe lời nghe lời hắn đến như thế?
Nghĩ đến thú cưng, Lý Lệnh Uyển liền hỏi Lý Duy Nguyên: " Ca ca, vừa rồi muội có đến hành lang thăm con chim vàng anh, nhưng sao chỉ thấy cái lồng trống không vậy? Con chim vàng anh đâu rồi?"
Lý Duy Nguyên chợt nắm chặt quyển sách trong tay, chuyện về con chim ấy tất nhiên hắn sẽ không nói cho nàng biết.
Nhưng bất thình lình Lý Lệnh Uyển lại hỏi hắn như vậy, trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng.
Hắn thậm chí không dám nhìn nàng, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn quyển sách, còn dùng ngón tay trỏ lật qua trang sách mới, trả lời như không có chuyện gì xảy ra: " Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Buổi sáng hôm qua ta đã thấy lồng chim trống không rồi, cửa lồng cũng bị mở ra."
" Thật như vậy sao," Lý Lệnh Uyển suy nghĩ một chút liền nói: " Chẳng lẽ con chim vàng anh tự mình mở cửa lồng, bay đi."
Nàng thật sự rất thích con chim này, khi biết nó bay đi mất nàng cảm thấy có chút buồn.
Nhưng ngay sau đó nàng đã nghĩ thông suốt, nàng cứ nhốt con chim vàng anh trong lồng sắt, chắc là nó cảm thấy không thoải mái,nên nó mới muốn thoát ra ngoài để được bay lượn tự do, nên nàng không còn buồn về chuyên đó nữa.
Tiếp đến nàng liền nói suy nghĩ này cho Lý Duy Nguyên nghe, nàng thật lòng vui mừng cho con chim ấy có thể được tự do sải cánh trên bầu trời, vì nghĩ như thế nàng liền cười vui vẻ.
Nghe nàng nói xong Lý Duy Nguyên chỉ ừ một tiếng, lại nói tiếp: " Nếu nó đã bay mất, sau này muội đừng nuôi bất kỳ con chim nào nữa. Muội chỉ biết nhốt nó ở trong lồng sắt, nó sẽ cảm thấy không được tự do."
Không nuôi bọn chúng nữa, tất nhiên nàng sẽ dành nhiều thời gian ở bên cạnh hắn quan tâm hắn hơn.
Lý Lệnh Uyển không biết được trong đầu hắn có ý định muốn chiếm hữu nàng cho riêng mình như vậy, cho nên nàng nghe xong liền gật đầu cười nói: " Huynh nói đúng, muội về sau sẽ không nuôi chim chóc nữa."
Đối với câu trả lời này của nàng, Lý Duy Nguyên cảm thấy rất vừa ý, vì vậy theo thói quen hắn lại xoa đầu nàng, khen nàng: " Giỏi lắm."
Cái người muội muội này của hắn thật dễ dụ nha. Thật sự nàng rất tin tưởng hắn, cho nên dù hắn nói bất kỳ điều gì nàng cũng đều tin là sư thật, nàng cũng chẳng hề có chút nghi ngờ nào. Vì vậy hắn cảm thấy rất hài lòng. Hắn ta thật sự rất hài lòng Lý Lệnh Uyển....
Tại sao nàng lại cảm thấy Lý Duy Nguyên đang xem nàng giống như là thú cưng vậy nhỉ?
Mang theo ý nghĩ về bản thân đã trở thành thú cưng của Lý Duy Nguyên trong đầu, Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến quay về Di Hoà Viện.
Chờ sau khi nàng đi đến giường gỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Hoạ Bình liền vén rèm bước vào.
Gần đây Lý Lệnh Uyển vẫn luôn tránh xa Hoạ Bình, nàng chỉ thân cận cùng Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc.
Nhưng hiện tại Hoạ Bình đã biết điều hơn một chút, nàng cũng biết an phận thủ thường không gây họa gì cho Lý Lệnh Uyển, đối với việc này Lý Lệnh Uyển cũng rất vừa ý.
Lúc này trong tay Hoạ Bình đang cầm một cái khay mạ vàng, bên trên còn phủ một tấm vải màu đỏ.
Nàng hành lễ với Lý Lệnh Uyển, sau đó nhẹ giọng nói: " Vừa rồi tiểu thư mới vừa rời khỏi viện, liền có nha hoàn của Nhị thái thái đem đồ vật này đến tặng cho tiểu thư, Nhị thái thái còn nói ngay mai là sinh thần của tiểu thư, cho nên đây là quà mừng của thái thái đưa cho ngài."
Tiền Thị đưa tới sao? Chẳng phải trong phủ ai cũng biết Nhị thái thái Tiền Thị là người rất keo kiệt mà, trước nay chỉ có vào mà không có ra, tại sao nàng ta lại đưa quà mừng cho mình?
Trong lòng Lý Lệnh Uyển có chút tò mò. Vì thế nàng liền kêu Hoạ Bình đặt chúng lên bàn Kháng Trác.
Hoa Bình nghe phân phó liền đặt chúng cẩn thận lên bàn, sau đó nàng lui ra sau vài bước, nàng đứng yên một chỗ, lúc này nàng nhìn Lý Lệnh Uyển không chớp mắt.
Lý Lệnh Uyển đưa tay mở tấm khăn đỏ trên khay lên. Sau đó nàng nhìn trong khay chính là một con bạch đế làm bằng sứ Thanh Hoa được đặt trong khay, xung quanh còn đặt ngay ngắn năm quả đào.
Trong khay còn có một tờ giấy do Tiền Thị viết.Bởi vì muốn làm quà tặng cho chất nữ, cho nên bá mẫu mới tặng cho ngươi năm quả đào, ý nghĩa của chúng là đào dùng để mừng thọ, có đào thì sẽ có nhiều phúc.
Hơn nữa năm quả đào này rất to, vừa trắng lại vừa hồng, nhìn rất có tiên khí, càng nhìn đến chúng lại càng muốn ăn.
Lý Lệnh Uyển lập tức muốn dùng tay cầm một quả đào trong khay lên. Nhưng nàng chợt dừng tay lại, trong đầu nàng bỗng nhiên nhớ đến những lời dặn dò của Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên bảo nàng từ nay không cho phép nàng đụng đến quả đào nữa, nghe lời ca ca, tóm lại ca ca sẽ không làm hại muội.
Tuy rằng nàng không hiểu tại sao Lý Duy Nguyên lại nói như vậy, nhưng trực giác mách bảo cho nàng biết, Lý Duy Nguyên sẽ không bao giờ hại nàng, cho nên nàng cần phải tin tưởng hắn.
Vậy rốt cuộc những quả đào trước mắt này có nên ăn hay không ăn đây?
Cứ như vậy Lý Lệnh Uyển nhìn khay đào này một hồi lâu, cuối cùng nàng đau khổ rút tay về, quay đầu phân phó Tiểu Phiến: " Đem khay đào này tạm thời cất đi."
Tiểu Phiến vâng một tiếng, nàng liền đem những quả đào để trên bàn cất vào trong hộp.
Sau khi Hoạ Bình nhìn thấy những hành động này của Lý Lệnh Uyển, nàng có chút thất vọng, nàng liền rũ mắt xuống không quan sát nữa.
Trong lòng Hoạ Bình thầm nghĩ, tại sao tiểu thư lại không ăn những quả đào đó chứ?
Nhưng vừa này rõ ràng nhìn biểu hiện của tiểu thư là rất muốn ăn chúng mà, tại sao đột nhiên lại không ăn?
Trong lòng Họa Bình thầm nghi ngờ, ngay sau đó nàng lại nghĩ, cũng chẳng sao hết, hiện tại không phải những quả đào đó vẫn đặt trong phòng hay sao?
Không chừng đợi người khác đi khỏi tiểu thư sẽ lén ăn chúng mà thôi.
Hoạ Bình lại chờ đền ngày hôm sau, canh lúc Lý Lệnh Uyển đi ra ngoài, nàng lại lén vào phòng, thật cẩn thận gỡ tấm khăn đang phủ trên khay ra, nàng nhìn thấy bên trong mất đi hai trái đào.
Đồ vật của thiểu thư ai dám cả gan ăn chúng đây? Tất nhiên chỉ có thể là tiểu thư đã ăn chúng mà thôi.
Hơn nữa vừa rồi khi tiểu thư rời khỏi phòng, trên cơ thể tiểu lại không bị nổi mẩn đỏ như lần trước.
Lúc này Hoạ Bình lập tức nở một nụ cười hài lòng. Nàng vội vàng nhanh chân đi báo tin này cho mẫu thân của mình biết.
Sinh thần lần này của Lý Lệnh Uyển,ngoài việc nàng nhận được rất nhiều quà tặng, hơn nữa nàng còn được ăn nhiều thức ăn ngon. Nào là mì trường thọ, bánh bao thọ, còn có nhiều đều là đồ quý giá khác.
Mà kỳ thật nàng không muốn ăn nhiều thức ăn cùng một lúc như vậy đâu, nhưng chính là nàng không còn cách nào khác nha.
Mới vừa rồi, nàng đi đến chỗ lão thái thái chơi, thì lập tức lão thái thái sai người làm mì trường thọ, bắt nàng ăn chúng, còn phải ăn không chừa lại bất cứ thứ gì trong chén.
Sau đó nàng đến thăm Chu Thị, thì Chu Thị lại đưa hai cái bánh bao thọ bắt nàng ăn hết.
Chu Thị bảo rằng phải ăn hết cả hai mới đại cát đại lợi, cho nên nàng lại phải bấm bụng ăn tiếp.
Hơn nữa sau khi ăn xong nàng liền cảm thấy khó chịu, cho nên nàng liền quay về Di Hoà Viện đóng cửa nghỉ ngơi.
Nếu bây giờ nàng đi lại ra ngoài,lỡ đâu gặp người khác, bọn họ lại bắt nàng ăn nhiều thức ăn kì quái nữa thì sao, nhưng nàng lại không thể cự tuyệt, vậy chẳng phải nàng sẽ bị bội thực mà chết à.
Vì vậy nàng quyết định quay về phòng nghỉ ngơi. Bất quá lúc trời sắp tối, lại có người đến gõ cửa viện.
Tiểu nha hoàn liền nhanh chân chạy ra mở cửa, thì nhìn thấy bên ngoài cửa viện là Song Hồng đi cùng hai bà tử.
Song Hồng vốn là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão thái thái, ở Lý phủ này ai dám vô lễ với nàng?
Vì thế tiểu nha hoàn liền cung kính hành lễ với Song Hồng, sau đó nàng lui sang một bên mời Song Hồng vào viện.
Lúc này Lý Lệnh Uyển đang ôm cái bụng đáng thương của mình nằm ngủ trên giường. Hôm nay ăn nhiều thức ăn thế này, làm dạ dày nàng thật khó chịu.
Sau khi biết Song Hồng đến đây, thì Tiểu Phiến liền nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng, nhỏ giọng hỏi Song Hồng: " Song Hồng tỷ tỷ, tiểu thư của nô tỳ đang ngủ. Người có chuyện gì quan trọng muốn nói cùng tiểu thư sao?"
Ngụ ý của Tiểu Phiến chính là nếu Song Hồng không có chuyện quan trọng gì, thì đừng nên đánh thức tiểu thư của nàng dậy, nói với nàng cũng được.
Song Hồng nhìn thoáng qua trên giường, nàng thấy Lý Lệnh Uyển đang ngủ say, hiện tại bên ngoài mặt trời cũng đã lặn.
Trong lúc ngủ hai má của Lý Lệnh Uyển phúng phính, nhìn thật ngây thơ đáng yêu làm sao.
Nhưng vẻ mặt Song Hồng rất nghiêm trọng, giọng nói cũng cực kỳ nghiệm túc: " Tiểu Phiến, mau đánh thức tiểu thư của nhà ngươi dậy. Lão thái thái có chuyện quan trọng muốn gặp nàng, lão thái thái kêu nàng ngay lập tức phải đi đến chỗ của lão thái thái."
Tiểu Phiến nghe lời nói này xong trong lòng chợt hốt hoảng.
Gần đây lão thái thái cực kỳ yêu thích Lý Lệnh Uyển, mỗi lần Song Hồng gặp tiểu thư đều mặt mày hớn hở, chẳng phải luôn kêu một tiếng Tam tiểu thư sao?
Nhưng bây giờ tại sao nàng lại nghiêm túc như vậy? Tiểu Phiến nhìn thấy phía sau Song Hồng còn có hai bà tử, vẻ mặt bọn họ cũng vô cùng nghiêm trọng, Tiểu Phiến không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tiểu Phiến vội lên tiếng đáp ứng, sau đó đi đến trước giường, nhẹ giọng kêu: " Tiểu thư dậy? Tiểu thư dậy đi."
Sau khi kêu vài tiếng, cuối cùng Lý Lệnh Uyển cũng tỉnh dậy. Mỗi lần thức dậy nàng có thói quen duỗi cái eo của mình, giọng nói lười biếng hỏi Tiểu Phiến: " Tiểu Phiến à, hiện tại giờ này đã là giờ nào rồi?"
Tiểu Phiến nghe xong không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại Tiểu Phiến cẩn thận nói: " Tiểu thư, Song Hồng tỷ tỷ đến đây, nói rằng lão thái thái có việc quan trong muốn gặp ngài, bảo ngài nhanh đi qua đó."
Sau đó Lý Lệnh Uyển liền quay đầu nhìn về phía Song Hồng.
Bên ngoài trời đã sụp tối, trong phòng lại chẳng thắp đèn, vì thế tất cả mọi vật trong phòng đều tối đen như mực.
Cho nên nàng cũng chẳng nhìn rõ được vẻ mặt nghiêm túc của Song Hồng cùng hai bà tử kia, nhưng mà bọn họ nhìn lại nàng bằng ánh mắt đậy sợ hãi.
Lý Lệnh Uyển trong đầu suy nghĩ, bọn họ nhìn nàng bằng ánh mắt như thế là có ý gì? Tại sao bọn họ lại nhìn nàng như quái vật vậy?
——————————-///———///———————
Người ta nghi ngờ cô bị quỷ nhập đấy cô hai à!! cơ mà sao tui ghét cái con Hoạ Bình thế kia cầu anh Nguyên mau mau cho con này đi lãnh phiếu cơm lẹ lẹ đi!! Mỗi lần edit tới cái tên của nó là bực mình hà
Chương sau có biến căng nhen các cậu