Em Gái Của Gian Thần

chương 81: hội ngộ bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Lệnh Uyển đứng lên đi tới đi lui trên khoang thuyền, trong lòng thầm nghĩ, tuyệt đối không thể để Lý Lệnh Yến có cơ hội gặp mặt Tạ Uẩn.

Bởi vì trong truyện gốc, tình cờ một hôm Lý Lệnh Yến được Lý Tu Bách dẫn vào cung tham gia yến hội, nàng ta ngẫu nhiên gặp được Tứ hoàng tử Tạ Uẩn. Sau lần đó, Tạ Uẩn lại nhất kiến chung tình với nàng ta.

Với một nữ tử có khí chất cao quý tao nhã, cùng cử chỉ đoan trang như vậy, chỉ cần nàng ta cúi đầu cười khẽ, cũng đủ làm cho Ta Uẩn nhung nhớ không thôi.

Nếu để hai người đó gặp mặt nhau, tình tiết sau này sẽ phát sinh giống y như trong truyện cốt mà thôi. Chờ sau khi Tạ Uẩn lên ngôi Hoàng đế, tất nhiên Lý Lệnh Yến sẽ trở thành Hoàng Hậu.

Nhưng một khi Lý Lệnh Yến trở thành Hoàng Hậu...

Nghĩ đền việc đó, Lý Lệnh Uyển chợt nắm chặt tay, thầm nghĩ. Chẳng phải tình cảnh sau này của nàng và mẫu thân sẽ rất thê thảm sao?

Hơn nữa lần trước Lý Duy Nguyên đã nói những điều gì đó với lão thái thái, cho nên bà mới sai người thay đổi tất cả nha hoàn thân cận của Lý Lệnh Yến. Với trí thông mình của nàng ta, làm sao không đoán ra được do một tay Lý Duy Nguyên giở trò?

Có phải hiện giờ trong lòng nàng ta vô cùng oán hận Lý Duy Nguyên? Nếu tương lai nàng ta trở thành Hoàng Hậu làm sao sẽ dễ dàng bỏ qua cho Lý Duy Nguyên đây.

Không được, cho dù như thế nào, tuyệt đối nàng không thể để Lý Lệnh Yến có cơ hội gặp mặt Tạ Uẩn.

Trong đình viện gánh hát vẫn còn đang diễn tuồng, dáng người lả lướt uyển chuyển, tiếng hát vang vọng núi sông, dường như ngân vang lên cả mây xanh.

Đám người của lão thái thái vẫn tập trung xem tuồng, mỗi lần đến những phân đoạn cao trào bọn họ lại vỗ tay khen hay.

Lý Lệnh Uyển âm thầm quan sát Lý Lệnh Yến, nàng ta đang ung dung đi đến đầu thuyền, dáng vẻ vô cùng nhu thuận ngoan ngoãn, sau đó nàng ta ngồi xuống xem hát.

Lý Lệnh Uyển lại quay đầu nhìn về phía con thuyền của Tạ Uẩn, thuyền của hắn cách thuyền nàng một khoảng khá xa. Hơn nữa tất cả thuyền trên hồ đều đã dừng lại một chỗ, với khoảng cách xa như vậy hắn ta sẽ không dễ dàng nhìn thấy rõ những người trên chiếc thuyền này đâu.

Lúc này tâm tình nàng mới thả lỏng một chút. Hôm nay đông người như vậy, đám người của lão thái thái cũng dẫn theo nhiều nha hoàn và vú già. Hơn nữa xung quanh đây còn có nhiều nữ tử trẻ tuổi, chẳng phải bây giờ bọn họ đang đứng cạnh nhau xem hát sao?

Trên mặt hồ lại có nhiều chiếc thuyền neo đậu, thậm chí số người đứng trên bờ càng ngày càng đông, làm sao có thể nhìn thấy ai là ai?

Khả năng Lý Lệnh Yến gặp mặt Tạ Uẩn không cao. Chỉ cần đêm nay, làm cho hai người đó không thể gặp mặt nhau thì sau này bọn họ cũng không còn cơ hội nữa đâu.

Bởi vì Lý Lệnh Uyển biết rõ việc Lý Duy Nguyên âm thầm thay đổi tất cả các nha hoàn thân cận của Lý Lệnh Yến, điều này cũng đồng nghĩa với việc chặt đứt đi cánh tay của nàng ta.

Hơn nữa với cách suy nghĩ thấu đáo của Lý Duy Nguyên, có lẽ hiện giờ những nha hoàn bên cạnh nàng ta, chẳng phải đều là người của Lý Duy Nguyên sao?

E rằng Lý Lệnh Yến muốn làm chuyện gì xấu cũng không thể thực hiện dễ dàng. Nhất cử nhất động của nàng ta đều bị Lý Duy Nguyên không chế.

Thậm chí ngay cả Kiêm Gia Uyển cùng toàn bộ Lý phủ này chính là nơi giam lỏng nàng ta. Cho nên làm sao nàng ta có cơ hội nào rời khỏi đây được nữa?

Chỉ cần nàng ta không bước ra khỏi Lý phủ, cơ hội gặp mặt Tạ Uẩn cũng không còn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Lệnh Uyển đã bình tĩnh lại. Chẳng qua khi nàng vừa muốn quay đầu nhìn nơi khác, thì nàng lại tình cờ nhìn thấy ánh mắt của Thuần Vu Kỳ nhìn mình.

Thuyền của Thuần Vu Kỳ cùng thuyền của Tạ Uẩn không cách xa nhau lắm. Trong lúc thuyền dừng lại, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn về phía Lý Lệnh Uyển, trùng hợp lúc này hắn đang nhìn về phía nàng, thì nàng cũng nhìn về phía hắn.

Gió đêm tháng tám có chút lạnh lẽo, nàng mặc áo lụa đỏ, váy dài màu hồng nhạt, càng tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng. Hơn nữa nàng chỉ yên lặng đứng ở nơi đó, thật là xinh đẹp động lòng người.

Thuần Vu Kỳ ngăn không được cảm giác rung động trong lòng mình. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhớ đến hình ảnh vừa rồi trên bờ hồ, nàng cùng Lương Phong Vũ trò chuyện vui vẻ.

Khi ấy Lương Phong Vũ tươi cười vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, còn nàng thì lại e thẹn cúi đầu không lên tiếng, đôi tay cứ mãi vân vê tay áo của mình.

Dù sao bọn họ đã có hôn ước, vì vậy trong lúc bọn họ đứng bên nhau, có phải mọi người đều chỉ âm thầm tán thưởng đôi trai tài gái sắc này không?

Nghĩ đến điều đó, dường như có một con dao đâm thật sâu nơi trái tim, hắn cảm thấy vô cùng chua xót. Sau đó ánh mắt chợt u ám, hắn vội chuyển tầm mắt đến phía gánh hát, không muốn nhìn nàng.

Nàng cũng không có ý định để ý Thuần Vu Kỳ nữa. Đối với nàng mà nói, ấn tượng của nàng đối với hắn có chút mơ hồ.

Hơn nữa ngay từ đầu chính nàng đã giả thuyết, hắn cùng Lý Duy Nguyên là kẻ thù, cuối cùng Lý Duy Nguyên sẽ chết trong tay hắn.

Cho nên trong lòng nàng cũng có chút địch ý với Thuần Vu Kỳ, vì vậy mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại có chút cảnh giác.

Trong đình kép hát vẫn đang diễn, mọi người xung quanh vỗ tay khen ngợi không ngừng. Một lúc sau, ánh trăng tròn càng sáng hơn chiếu sáng khắp nơi nơi.

Đột nhiên lúc này có một loạt âm thanh vang lên, theo sau lại có một luồng ánh sáng bắn lên bầu trời đêm, trên không trung xuất hiện những đốm pháo hoa tựa như những đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Bây giờ chính là thời điểm bắn pháo hoa, sau khi loạt pháo hoa đầu tiên được bắn lên, mọi người xung quanh reo hô không ngừng, những tiếng vỗ tay kéo mãi không dứt, trên bầu trời đêm pháo hoa vô cùng sặc sỡ.

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Vô luận là những người đứng trên bờ, hay những người ngắm pháo hoa trên thuyền, tất cả đều ngước nhìn những bông pháo hoa trên bầu trời đêm.

Lúc này Lý Lệnh Kiều vội kéo Lý Lệnh Uyển đến gần đầu thuyền nhìn ngắm pháo hoa, nàng ta đưa tay chỉ vào những bông pháo hoa trên bầu trời, hưng phấn nói với Lý Lệnh Uyển: " Thế nào, muội nói có đúng không? Chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng sống động này một lần thì cả đời khó quên mà."

Trắng tròn chiếu sáng, trời đêm pháo hoa rực rỡ nở rộ tô, xung quanh còn có những chiếc đèn lồng xinh xắn.

Ánh trăng cùng ánh nến chiếu lên mặt hồ, nhìn thấy cảnh tượng sinh động như vậy, quả thật là suốt đời khó quên.

Giờ phút này, mọi người chỉ chăm chú nhìn ngắm pháo hoa, Lý Lệnh Uyển chỉ ngắm một lúc liền nhìn thấy phía xa xa có mười chiếc thuyền nhỏ đang lướt nhanh đến đây.

Hồ Tây Trì nối liền với những con sông bên ngoài kinh thành, chẳng lẽ mười chiếc thuyền đó từ bên ngoài đến đây sao? Nhưng vì sao tốc độ lại...

Bỗng nhiên trong lòng Lý Lệnh Uyển có một cảm giác bất an. Nàng vội vàng kéo Lý Lệnh Kiều lui về sau.

Chỉ là lúc này nàng chợt va phải một người, nàng quay đầu nhìn lại, người nàng đụng trúng chính là Lý Lệnh Yến.

Không hiểu từ khi nào Lý Lệnh Yến đã đi đến đây, nàng đang ngẩng đầu nhìn ngắm pháo hoa, chợt Lý Lệnh Uyển va vào nàng, làm cho nàng cảm thấy không được vui, đôi mày chau lại, ánh mắt nhìn đến Lý Lệnh Uyển có chút lạnh lùng.

Lý Lệnh Uyển gật đầu cười xin lỗi Lý Lệnh Yến, sau đó nàng tiếp tục muốn kéo Lý Lệnh Kiều vào trong khoang thuyền.

Nhưng hiện tại chỗ nàng đứng, ngoài Lý Lệnh Yến ra, phía sau còn có Lý Duy Lương cùng đám người Từ Thị, Chu Thị. Xung quanh nàng toàn là người, cho nên muốn đi vào trong cũng có chút khó khăn.

Đột nhiên trong đám người phát ra một tiếng la kinh hãi, Lý Lệnh Uyển vội quay đầu nhìn về phía đó thì lại nhìn thấy mười chiếc thuyền nhỏ đã kề sát bên mạng thuyền.

Trên thuyền nhỏ cùng lúc xuất hiện những hắc y nhân che mặt, trên tay bọn họ còn cầm đao kiếm.

Đám người bọn họ liền rút kiếm, leo thật nhanh lên con thuyền của Tạ Uẩn.

Trong một khắc lại nghe thấy tiếng đao kiếm vang lên, cửa sổ trên khoang thuyền bị phá nát. Đám người hắc y nhân dùng tên, hàng loạt mũi tên bắn ra, sau đó những tiếng đao kiếm va chạm nhau tiếp tục vang lên.

Tất nhiên những người trên thuyền của Tạ Uẩn cũng biết võ công, cho nên bọn họ đang giao chiến với đám người hắc y nhân kia. Những tiếng leng keng của binh khí va chạm nhau không dứt.

Biến cố phát sinh trong chớp mắt, khiến cho mọi người đứng xung quanh bờ hồ, hay cả những người đứng trên thuyền đều bị hoảng hốt, sau khi lấy lại tình thần, lập tức có những tiếng thét chói tai vang lên.

Trên bờ mọi người chạy tán loạn, chẳng biết trong lúc hỗn loạn ai đã xô đẩy ai làm cho người khác té ngã, nhưng không có một ai tiến đến đỡ dậy, người này dẫm đạp người kia để chạy thoát thân. Khắp nơi đều hỗn loạn.

Thậm chí những chiếc thuyền trên hồ cũng đua nhau chèo đi, muốn nhanh chóng cập bờ, vì vậy những chiếc thuyền chèo đi rất nhanh.

Thuyền lớn cố gắng chèo vào bờ, làm cho những chiếc thuyền nhỏ bị va chạm, lập tức có người bị rơi xuống nước.

Hiện tại trên thuyền của Lý Lệnh Uyển, đám người Lý gia cũng bắt đầu luống cuống, mọi người nhanh chân chạy vào trong khoang thuyền.

Lý Lệnh Uyển cũng không ngoại lệ, bỗng nhiên lúc này không biết có ai đó ở phía sau hung hăng đẩy nàng một cái, nàng cảm thấy cả cơ thể mình chao đảo té về phía mạng thuyền.

Trong lòng nàng có chút hoảng loạn, nhưng nàng chưa kịp lên tiếng kêu cứu thì đã rơi xuống nước, nàng không biết bơi nước tràn ngập trong miệng mình.

Nàng cảm thấy sợ hãi, lại cố gắng bám lấy thứ gì đó nhưng bất thành, nước hồ cứ tràn vào miệng nàng. Giờ phút này nàng chỉ còn biết vô lực vùng vẫy.

Từ từ nàng chìm dần xuống nước không thể nào nào thở được nữa. Đến cuối cùng nàng cảm giác cả người rất khó chịu, càng ngày càng không hô hấp được.

Ta không muốn chết!! Trong lòng nàng thầm nghĩ, nàng không muốn chết trong dòng nước lạnh lẽo này đâu.

Hơn nữa chết như vậy không đẹp chút nào. Không biết chờ sau khi Lý Duy Nguyên từ Giang Tô trở về, nghe tin nàng đã chết, thì tâm trạng hắn sẽ ra sao?

Hắn có đau lòng không? Rốt cuộc hắn có thật sự thích nàng hay không?

Ý thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng nàng chỉ thoáng nhìn thấy hình ảnh một số người bị rơi xuống nước. Nơi ngực phải có chút cảm giác đau đớn, dường như có thứ gì đó đâm vào đó vậy. Nhưng giờ phút này, làm sao nàng có sức chú ý đến điều này?

Nàng mơ hồ nhìn thấy có người đang bơi về phía mình, chưa kịp nhìn rõ người đó là ai thì nàng đã hôn mê bất tỉnh.

Tình cảnh hỗn loạn đột ngột phát sinh, Tiểu Thanh và Tiểu Phiến muốn lập tức chạy đến bên cạnh Lý Lệnh Uyển.

Dù sao Tiểu Thanh là người có võ công, cho nên lúc mọi người trên thuyền vẫn còn nhốn nháo nàng ta đã nhẹ nhàng lách người khỏi đám người đó, trong lúc nàng ta sắp đến gần Lý Lệnh Uyển, bỗng nhiên nàng ta nhìn thấy Lý Lệnh Yến ra tay đẩy Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước.

Trong lòng Tiểu Thanh chợt kinh hãi vội vàng chạy đến muốn đỡ lấy Lý Lệnh Uyển. Nhưng lại chậm một bước, Lý Lệnh Uyển đã rơi xuống nước mà nàng ta chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn.

Thuyền gia đã vội vàng chèo nhanh vào bờ, chiếc thuyền càng lúc càng cách xa nơi Lý Lệnh Uyển rơi xuống.

Tiểu Thanh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Lý Duy Nguyên. Buổi chiều hôm ấy, trong thiện phòng cửa tiệm trang sức, nàng ta quỳ gối trước mặt hắn, cung kính kêu chủ thượng. Sau đó hắn từ từ xoay người lại nhìn nàng ta.

Trên người hắn mặc áo gấm màu lục, gương mặt tuấn tú tựa như thần tiên. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lạnh lùng cùng sắc bén.

Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy hắn lạnh nhạt phân phó: " Từ hôm nay trở đi, ngươi một tấc cũng không được rời khỏi tiểu thư của mình. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,"

Nói đến đây, ngữ khí của hắn chợt trầm xuống, làm cho người nghe cảm thấy lạnh cả người: " Vậy thì ngươi cũng không cần sống tiếp trên đời này làm gì nữa."

Nhưng hiện tại, Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước trước mắt nàng ta. Nghĩ đến đây nàng ta hung tợn nhìn về phía Lý Lệnh Yến.

Trong lòng Lý Lệnh Yến chợt kinh sợ, bởi vì trong lúc mọi người đang loay hoay chạy vào trong khoang thuyền, không ai chú ý bên này. Hơn nữa đúng lúc Lý Lệnh Uyển lại đứng gần nàng, vì thế nàng đã có một suy nghĩ độc ác.

Dựa vào cái gì mà trong mắt mọi người chỉ đều có Lý Lệnh Uyển?

Vì sao Lý Lệnh Uyển lại là đích nữ tôn quý, còn nàng chỉ là thứ nữ thấp hèn?

Rõ ràng tất cả những điều đó đều thuộc về nàng kia mà. Vì thế nàng không hề có chút do dự liền đưa tay đẩy Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước.

Nhìn thấy Lý Lệnh Uyển rơi xuống nước, trong lòng nàng bỗng cảm thấy cực kỳ vui sướng. Lúc này lại hỗn loạn như vậy, chắc sẽ không có ai hay biết việc này đâu. Đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ rằng do Lý Lệnh Uyển quá sợ hãi nên không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước mà thôi.

Nhưng khi nàng vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiểu Thanh.

Trong lòng chợt run sợ, tay chân cũng lạnh lẽo. Bất quá sau đó nàng lại nghĩ, đây cũng chỉ là một nha hoàn hầu hạ bên người của Lý Lệnh Uyển thôi, bản thân nàng có gì phải sợ nàng ta?

Chờ lát nữa, nếu tiểu nha hoàn này dám đến trước mặt lão thái thái tố cáo thì nàng cũng có rất nhiều lý do phản bác lại.

Lý Lệnh Yến không thể ngờ tới, lúc này Tiểu Thanh đã nhanh chân bước đến chỗ nàng, không nói lời nào liền đưa tay đẩy nàng ta rơi xuống nước.

Cả cơ thể Lý Lệnh Yến loạng choạng sợ hãi kêu một tiếng. Nhưng sau đó nàng đã rơi xuống nước mất rồi.

Cái tiểu nha hoàn kia cũng dám cả gan đẩy nàng xuống nước sao! Trong lòng Lý Lệnh Yến giận đến phát run. Nhưng hiện tại không phải lúc tức giận, nàng vẫn nên bơi thật nhanh lên thuyền thôi.

Vốn dĩ nàng biết bơi chỉ là đột nhiên có người đẩy rơi xuống nước như vậy, nước hồ ban đêm rất lạnh, nàng còn bị doạ một phen.

Cho nên chân phải nàng bị chuột rút không thể bơi được nữa, vì vậy nàng chỉ biết giãy giụa cơ thể để không chìm xuống nước.

Bất quá chuyện này cũng là một chuyện tốt. Bởi vì nhìn thấy nàng giãy giụa trong nước như vậy, Tiểu Thanh cho rằng nàng không biết bơi.

Thế nên Tiểu Thanh không hề chú ý đến Lý Lệnh Yến nữa, trong lòng Tiểu Thanh còn cầu mong Lý Lệnh Yến mau chết sớm đi. Sau đó Tiểu Thanh liền nhảy xuống nước tìm Lý Lệnh Uyển.

Hiện giờ nội tâm của Tiểu Thanh cũng trở nên lạnh lẽo, nếu như Lý Lệnh Uyển xảy ra chuyện gì, chắc chắn Lý Duy Nguyên sẽ không tha cho nàng đâu.

Lý Lệnh Yến cũng lo lắng Tiểu Thanh sẽ bơi đến đây gây phiền phức cho mình. Đừng nhìn tiểu nha hoàn thân hình gầy yếu này mà xem thường, vừa rồi khi Tiểu Thanh đẩy nàng rơi xuống nước, dùng lực quá mạnh làm cho lồng ngực nàng đến bây giờ vẫn còn đau.

Cho nên Lý Lệnh Yến không dám lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát Tiểu Thanh đang bơi về phía hỗn loạn khi nãy.

Trong lòng nàng lại có một suy nghĩ độc ác, tốt nhất cái tiểu nha hoàn đó cứ bị tên đâm chết đi, có như vậy nàng mới cảm thấy hả giận.

Lúc này chân đã hết chuột rút, vì thế nàng vội vàng bơi vào bờ. Trên chiếc thuyền lớn kia vẫn còn giao chiến không ngừng. Cũng may đám người đó chỉ giao đấu trong một phạm vi nhất định, bên ngoài thì sóng yên biển lặng.

Con thuyền lớn của Lý gia đã cập vào bờ, liền phát hiện hai vị tiểu thư đã mất tích. Lão thái thái được đám người Từ Thị dẫn khỏi Tây Trì, chỉ còn một mình Chu Thị đứng bên bờ hồ khóc mãi không thôi, vừa khóc vừa kêu to: " Uyển Uyển, con đâu rồi?"

Giờ phút này Lý Lệnh Yến cũng không còn tâm trạng quan tâm điều gì chỉ biết cố gắng bơi vào bờ. Hồ Tây Trì này rất lớn, xung quanh toàn là thuyền lớn, nàng lại cách bờ hồ quá xa. Sức lực nàng yếu dần liền đưa mắt quan sát khắp nơi.

Tuy rằng nàng biết rõ thuyền của Lý gia đang ở phía kia nhưng nó lại cách quá xa, chỉ sợ khi nàng chưa kịp bơi đến đó đã kiệt sức mà chết.

Vì thế nàng đành phải tìm nơi nào gần mình nhất bơi vào. Chờ sau khi nàng bơi vào bờ, cả cơ thể đều mệt mỏi rã rời, ngay cả sức đứng lên cũng không còn. Vì vậy nàng chỉ biết ngồi trên bờ nghỉ ngơi một lúc.

Bỗng nhiên nàng nghe có người nói chuyện: " Công tử, bên kia có một vị cô nương."

Theo sau là một giọng nói thanh nhuận vang lên: " Ngươi mau quá đó xem thế nào."

Tiếp đến là một loạt tiếng bước chân vang lên, nàng nghe thấy người đó kêu mình: " Cô nương, cô nương."

Lý Lệnh Yến chợt giật mình, đột nhiên đứng lên quay đầu nhìn lại. Nàng nhìn thấy phía xa xa có một vị công tử đang đứng đó.

Vị công tử có dáng vẻ tuấn lãng ôn nhu, còn có một đôi mắt trong trẻo tựa như thủy tinh, nhìn cực kỳ dịu dàng. Nhưng y phục Trúc Diệp Thanh trên người quá tầm thường, có lẽ cũng không phải là con cái nhà quyền thế.

Người ấy cũng đang quan sát nhìn Lý Lệnh Yến, thiếu nữ xinh đẹp nho nhã, y phục trên người thì ướt đẫm, gắt gao dính chặt lên người hiện ra cơ thể quyến rủ của nàng.

Cho nên vị công tử ấy không tiện đến chỗ nàng, chỉ cởi áo choàng trên người phân phó hạ nhân bên cạnh: " Đưa áo choàng này cho vị cô nương kia đi."

Sau đó người đó lại ôn nhu hỏi nàng: " Xin hỏi cô nương cao danh quý tánh là gì? Sinh sống nơi nào? Tại hạ sẽ kêu người đưa cô nương trở về."

Lúc này hạ nhân của người đó cũng nhanh tay đưa áo choàng đến cho nàng, nhưng nàng lại nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ.

Theo sao nàng liếc mắt nhìn người đó cũng không đưa tay nhận lấy áo choàng.

Người đưa áo choàng đến cho nàng chỉ là kẻ hầu, hơn nữa chất liệu cái áo này lại thuộc dạng tầm thường, cũng đồng nghĩa vị công tử kia chỉ là công tử của một gia đình bình thường, không phải gia đình danh môn gì.

Quả thật là đáng tiếc, người có tướng mạo xuất chúng như vậy thế mà chỉ là người thân phận tầm thường. Hơn nữa hiện nay toàn thân nàng ta lại ướt đẫm thế này...

Lý Lệnh Yến sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa tay tiếp nhận áo choàng đó khoát lên người.

Bất quá nàng cũng không hề lên tiếng cảm ơn, càng không muốn nói tên họ mình ra cho vị công tử đó biết.

Những trang sức trên tóc nàng đã bị rơi xuống nước hết rồi, chỉ còn duy nhất một vòng tay bằng phỉ thuý trên cổ tay.

Sau đó nàng liền đưa tay tháo chiếc vòng tay đó ra đặt nó vào tay hạ nhân, vẻ mặt ngạo mạn nói: " Coi như ta mua cái áo choàng này của ngươi."

Theo sau nàng liền xoay ngươi đi về phía đám người của Lý gia. Tên hạ nhân cúi đầu nhìn vòng tay trong tay mình, trên mặt hắn ta vô cùng ngạc nhiên.

Một lúc sau hắn ta liền đi đến chỗ chủ tử của mình, cung kính nói: " Điện hạ, chiếc vòng tay này..."

Khi nghe gã hạ nhân kêu mình là điện hạ. Lúc này Tứ hoàng tử Tạ Uẩn cũng đưa mắt nhìn đến chiếc vòng tay.

Chiếc vòng làm từ bảo thạch trong suốt, cũng nhìn ra được giá trị của nó không thấp, quả thực có thể mua được rất nhiều cái áo choàng quý giá. Chỉ là cái vị cô nương này...

Tạ Uẩn lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Lệnh Yến. Sau đó hắn nhìn thấy có một nha hoàn vội vàng đến đỡ lấy nàng, theo sau nàng nhanh tay vứt bỏ áo choàng của hắn vào hồ giống như một thứ rác rưởi. Cuối cùng hai người bọn họ liền rời đi.

Tạ Uẩn chỉ lắc đầu cúi nhìn chiếc vòng tay,

nhàn nhạt lên tiếng: " Thưởng cho ngươi."

Gã hạ nhân giật mình, nhưng sau đó hắn ta lập tức quỳ gối xuống nói lời cảm tạ: " Đa tạ điện hạ đã ban thưởng."

Tạ Uẩn phất tay ý bảo hắn ta đứng lên, tiếp đến lại phân phó: " Ngươi dẫn theo ám vệ nhanh chóng đi tìm kiếm tung tích của Nhị hoàng tử. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Gã hạ nhân cúi đầu, cung kính đáp ứng: " Vâng."

Sau đó hắn ta liền đứng dậy, hô một tiếng, đột nhiên có những bóng người lặng lẽ xuất hiện.

" Đám người các ngươi hãy hộ tống điện hạ hồi cung," ngữ khí gã hạ nhân vững vàng lại tiếp tục phân phó: " Những người còn lại đi theo ta tìm kiếm tung tích của Nhị hoàng tử."

Lúc này hắn ta lại quỳ gối trước mặt Tạ Uẩn, nói: " Thỉnh điện hạ nhanh chóng hồi cung." Tạ Uẩn nghe xong liền gật đầu.

Sau đó Tạ Uẩn nhìn đám ám vệ dần dần biến mất, sắc mặt hắn có chút suy tư. Những hắc y nhân đêm nay, chắc chắn đến đây là vì hắn và Nhị hoàng tử.

Không biết là ai đã sai khiến bọn họ? Hơn nữa làm sao người đó lại biết được tối đêm nay hắn cùng Nhị hoàng tử giả dạng dân thường đến Tây Trì ngắm cảnh, thậm chí còn có thể lựa chọn thời điểm chuẩn xác mai phục như vậy...

Rốt cuộc người đó là ai? Lại dám cả gan ám sát đương kim hoàng tử, thật sự lá gan cũng không nhỏ chút nào.

—————————-//——//————————

Tác giả có lời muốn nói:

- Nguyên ca: Cái tội danh này ta có gánh nổi không đây?

Editor: hời ơi Lý Lệnh Yến chanh sả quá nhưng lại không ngờ tời người nàng ta gặp chính là Tạ Uẩn, nếu biết rõ không biết nàng ta sẽ hối hận như thế nào ta!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio