- Anh...làm gì thế?
- Phương Ly...hay là chúng ta...
Giang Tuấn nói đến đó rồi ngắt quãng, đưa tay còn lại vào túi áo như định lấy ra thứ gì.
Xung quanh trố mắt lên nhìn, trong đầu ai nấy đều bật ra duy nhất một từ khóa
“Nhẫn cầu hôn”
Hiểu An thấy suy đoán của mình không sai vào đâu được.
Tình cảnh lúc này vô cùng thích hợp như vậy mà, hành động mà anh ấy đang làm, cộng thêm Phương Ly vừa rồi còn vô tình nhắc đến hai trong ba chữ đó nữa.
Nhưng...nếu anh Giang Tuấn cầu hôn, Phương Ly sẽ đồng ý chứ?
Rốt cuộc cậu ấy sẽ lựa chọn như thế nào?
Ai nấy đều căng thẳng đến không dám thở mạnh, trong đầu tự hỏi câu đó.
Giang Tuấn lục hết túi áo, rồi lại đến túi quần, sau đó lấy ra một vật thể hình chữ nhật, giơ lên cao hướng về phía Phương Ly rồi hồ hởi cất tiếng
- Hay là chúng ta chụp vài bức đi, lâu rồi chúng ta không có chụp hình chung!
Cả bọn đứng xem:”...”
Xem ra...ai nấy đều đã suy nghĩ quá nhiều rồi!
Nhưng bọn họ đều có chung linh cảm, một ngày như vậy, ngày mà Giang Tuấn cầu hôn Phương Ly, sẽ không còn xa...
...........................
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt đi thoắt lại mai đã là ngày Phương Ly được biểu diễn trên Quảng trường Hy Vọng. Hôm nay lúc kết thúc cảnh quay, bước chân ra khỏi phim trường thì bầu trời bên ngoài đã bị một màn đêm chiếm trọn.
Vốn dĩ bình thường cô sẽ đi xe riêng gia đình mình để về nhà, nhưng mới vừa nãy Giang Tuấn cứ dặn đi dặn lại cô quay phim xong cứ đứng yên chờ anh đến đón. Bộ dạng thần thần bí bí, không biết là lại đang tính giở trò gì.
Rất đúng giờ, chiếc xe màu đỏ sang trọng đồng thời vừa tới.
Giang Tuấn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, trên người nguyên một bộ vest đen lãnh đạm mở cửa xuống xe, đến trước mặt cô, sau đó khom người bày tỏ thái độ vô cùng cung kính như một tài xế chuyên nghiệp
- Phương tiểu thư, mời lên xe!
- Anh thôi đùa với em đi! Nhưng mà anh phải nói là đi đâu thì em mới đi!
Giang Tuấn không trả lời cô, gương mặt hiện lên ý cười, sau đó đẩy cô vào trong xe tiện thể nói
- Bí mật...đến nơi rồi em sẽ biết!
Có tưởng tượng thế nào Phương Ly cũng không thể ngờ rằng nơi anh dẫn cô tới là một nơi vô cùng quen thuộc trong kí ức của cô.
Trung học An Hoa...
Nhưng tại sao lại đến đây? Nếu như muốn về thăm trường cũ thì có thể chọn ban ngày mà?
- Này, anh lại muốn giở trò gì thế? Giờ này tối rồi, hay là về đi, sáng mai em rảnh rồi chúng ta cùng quay lại sau. - Cô mãnh liệt thoái lui
- Đã cất công đến rồi thì cứ vào thôi. Em đừng quên mình là người nổi tiếng, ban ngày mà đến sẽ có biết bao nhiêu người vây lấy đòi xin chữ kí của em, chụp hình với em, lúc đó em có còn rảnh rỗi tham quan nữa không?
- Ừ, anh nói cũng...đúng... - Phương Ly ngẫm nghĩ rồi gật nhẹ đầu
Không chần chừ thêm, anh kéo tay cô đi vào. Trước cổng trường dĩ nhiên có bảo vệ canh gác nhưng vừa nhìn thấy cả hai, người bảo vệ ấy liền mỉm cười vẫy tay chào, điệu bộ vô cùng chào đón, giống như đã biết trước hôm nay cô cùng anh sẽ đến vậy.
Thật kì lạ! Cô cứ có linh cảm điều gì không ổn lắm!
Nhưng giây phút sau cảm giác đó liền biến mất, Phương Ly tập trung cảm nhận vẻ đẹp của khung cảnh ngôi trường.
Gió mát nhè nhẹ ào đến từng cơn, cảnh sắc về đêm tươi đẹp với những khóm hoa đủ màu đủ sắc lập lòe dưới ánh đèn, dường như sau bao tháng năm mọi thứ nơi đây đều chưa hề thay đổi.
Cô cứ đi theo anh, bỗng chốc lại đến một nơi mà bản thân có kỉ niệm rất sâu sắc.
Sân khấu lớn của Trung Học An Hoa.
Đây là nơi mà cô lần đầu tiên đứng trước mặt khán giả chính là toàn thể học sinh trong trường, lần đầu tiên biểu diễn khả năng diễn xuất của mình, cũng lần đầu tiên đạt được giải thưởng lớn.
Thật hoài niệm...
Trong khi cô chưa kịp phản ứng gì đã bị Giang Tuấn tiếp tục kéo tay lên sân khấu.
Trên này rộng vô cùng chỉ có điều lại thiếu ánh sáng khiến cô bất giác thấy sợ...ma...
Một cơn gió bất chợt thổi qua làm cô càng thêm lạnh sóng lưng
- Tự nhiên anh kéo em lên đây để làm gì? Cũng khuya lắm rồi, chúng ta về thôi!
- Em nhắm mắt lại đi, đến khi nào anh bảo mở mắt thì hẵn mở!
- Để...để làm gì? - Phương Ly hơi rụt người lại
- Làm đi mà, chỉ một lần này thôi rồi anh đưa em về. Yên tâm, anh không có lợi dụng em hay làm chuyện xấu gì với em đâu! Anh thề trên danh dự của mình!
Thật ra cái đó thì cô chưa từng nghĩ tới...
- Chỉ một lần này thì thôi rồi chúng ta về nhé! - Cô hạ giọng đồng ý
- Ừ! Chắc mà...
Hết cách Phương Ly đành nghe theo anh là nhắm mắt lại. Lúc đó cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh muốn tặng quà sinh nhật sớm cho mình mà thôi...
Bởi vì ngày mai là sinh nhật của cô...
- Bây giờ anh đếm 1, 2, 3 em hẳn mở mắt ra nhé!
- Anh mau nhanh đi! - Đó là điều Phương Ly mong muốn nhất bây giờ
- 1,2,3, em mở mắt ra đi!
Đột nhiên bên tai vang đến một tiếng động nhỏ, sau đó xung quanh như có cái gì lóe lên, Phương Ly từ từ mở mắt ra.
Sau đó cô đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn khắp xung quanh.
Thật không dám tin, sân khấu lúc này không còn tối tăm nữa mà trở nên rực sáng lung linh như trong kí đẹp nhất của cô về nó.
Âm nhạc du dương lãng mạn nổi lên, bất chợt nhìn xuống dưới chân Phương Ly mới phát hiện bản thân đang đứng trong một hình trái tim được tạo thành bởi rất nhiều bóng đèn màu hồng.
Cô sững sốt, tê cứng cả người, quả tim trong lồng ngực cũng đập liên hồi khi linh cảm được điều sắp sửa xảy đến...
Giang Tuấn...anh ấy...
- Phương Ly, em có còn nhớ không? Lúc trước ở tại nơi này, anh đã cầu hôn em, và em đã nhận lời anh. - Anh cất tiếng, trầm ấm dạt dào hoài niệm
- Sao, ý anh là...
Đầu óc Phương Ly rối rắm không thông, sau cùng mới hiểu lời anh nói.
Nhưng khi ấy chỉ là diễn kịch thôi mà...
Thấy nét mặt bối rối của cô, anh biết cô đang nghĩ gì
- Cho dù đó chỉ là diễn kịch, thì anh vẫn mong kì tích năm ấy sẽ được lặp lại ở giây phút này...
Vừa dứt lời, Giang Tuấn liền quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo khoác một cái hộp nhung nhỏ hình vuông tinh tế. Khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rực sáng lấp lánh.
Ngay cả một đứa con nít cũng biết là anh đang định làm gì...
Nhìn sâu vào mắt cô, giọng nói chân thành tha thiết của anh vang lên trong không gian tĩnh mịch
- Thật ra ban đầu anh đã định sẽ cầu hôn em trên Quảng trường Hy Vọng, nhưng khi đó xung quanh sẽ có rất nhiều người chứng kiến, anh không muốn em cảm thấy khó xử hay nghĩ rằng anh đang dùng đám đông ép em nhận lời. Cho nên anh mới chọn hôm nay. Phương Ly, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, anh không dám mong cầu tình yêu của em, anh chỉ muốn được yêu em, chăm sóc em đến hết cuộc đời này, cho em hạnh phúc, cho em nụ cười, cho em một gia đình ấm áp trọn vẹn, làm một người bạn đời bên em lúc nắng lúc mưa, lúc ốm đau cũng như bệnh tật, cùng em thực hiện ước mơ khác của cuộc đời mình.
Phương Ly dùng tay che miệng mình lại, nước mắt đã đầy hốc mắt, không kìm được mà chảy ra.
- Anh...
- Phương Ly, hãy cho anh một cơ hội, gả cho anh có được không?
...................................................
Buổi tối đêm nay, ở giữa trung tâm thành phố, Quảng trường Hy Vọng thắp đèn sáng rực tựa như ban ngày để đón chào sự kiện âm nhạc trọng đại nhất của làng giải trí. Đặc biệt, năm nay là kỉ niệm lần thứ hai mươi nên việc tổ chức càng trở nên rầm rộ hơn, quy tụ hàng loạt các ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước cùng những màn biểu diễn đặc sắc, không khí vô cùng long trọng và náo nhiệt.
Có người từng nói, được xuất hiện trên sân khấu của quảng trường Hy Vọng là giải thưởng danh giá nhất mà bất kì ca sĩ nào cũng muốn được một lần chạm tới trong đời. Bởi vì đây không chỉ là sự ghi nhận những cống hiến họ đã bỏ ra, mà còn là nơi tôn vinh những tài năng thật sự, những viên ngọc quý trong làng âm nhạc.
Còn nhớ năm đầu tiên khi xuất đạo trong vai trò là ca sĩ, Phương Ly đã nhận được giải thưởng“Bài hát được yêu thích nhất” với ca khúc “Anh Là Cả Thế Giới Của Em”, vừa tung ra đã gây nên cơn sốt cực lớn vì giai điệu và ca từ gây rung động lòng người, cộng thêm chất giọng trời phú của cô nên không lấy làm bất ngờ khi nó chỉ mất ba ngày để vụt lên vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng âm nhạc uy tín nhất cả nước, đồng thời trụ vững trong suốt thời gian dài.
Thậm chí sau gần ba năm, ca khúc đến giờ vẫn vào lọt vào top mười, đây thật sự là điều rất ít người làm được.
Tài năng và sự nỗ lực không ngừng rốt cuộc cũng được đền đáp. Vào cuối năm ngoái, Phương Ly đã vượt qua rất nhiều đối thủ nặng kí khác cùng được đề cử để nhận giải “Ca sĩ xuất sắc của năm”.
Sự thành công đó đồng nghĩa với việc cô hoàn toàn xứng đáng dành được một vé danh dự để xuất hiện, trình diễn trong buổi tối đêm nay, cũng như tỏa sáng dưới ánh hào quang rực rỡ của quảng trường Hy Vọng.
Vốn dĩ thời gian bắt đầu đêm hội âm nhạc này là tám giờ tối, thế nhưng còn chưa đến sáu giờ, có rất nhiều fan hâm mộ muốn được nhìn thấy ngôi sao mà mình yêu thích ở khoảng cách gần cho nên từ sớm đã đến chờ chật cứng.
Dĩ nhiên không thể thiếu đám phóng viên nhà báo, vì muốn ghi lại rõ nét khoảnh khắc đi thảm đỏ của những minh tinh ca sĩ nổi tiếng nên cũng nhanh chân đến giành vị trí tốt. Cả rừng micro, máy ảnh và máy quay phim chen chúc nhau.
Có thể nói, khoảnh khắc này, người đông như thể cả thế giới đều tập trung về đây hết vậy.
Sau sự xuất hiện của một vài minh tinh đến khá sớm thì khoảng bảy giờ ba mươi phút, giữa dòng người đông đúc, chiếc xe màu đen sang trọng từ từ đi đến rồi dừng lại phía trước thảm đỏ trải dài.
Tài xế trang phục vô cùng chỉnh tề vòng qua bên trái mở cửa.
Một bóng dáng thon gọn và muôn phần xinh đẹp từ từ bước xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt Phương Ly chính là sân khấu lung linh rực rỡ đến mức tựa như không có thật ở phía đằng xa kia, cảm xúc trong cô bỗng vỡ òa, suýt nữa không kìm chế được mà bật khóc.
Con đường này...
Từng bước chân lên thảm đỏ của Quảng trường Hy Vọng này...
Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã từng ao ước rất nhiều, rất nhiều lần...
Thật không ngờ có một ngày nó lại trở thành sự thật...
Tất cả giống như là trong giấc mơ vậy...
Không, không phải là mơ...
Cô làm được rồi, cô cuối cùng đã làm được rồi...
Khi trông thấy Phương Ly, một nhân vật rất được mong chờ của buổi tối hôm nay xuất hiện, máy ảnh trong tay các phóng viên nhà báo liền thi nhau nhấp nháy không ngừng.
Những fan hâm mộ đứng ở khu vực xung quanh thì chen lấn hò hét ầm ĩ, luôn miệng gọi to tên cô, cuồng nhiệt như muốn nhào lên phá vỡ vòng phong tỏa của nhân viên an ninh, vô số tấm bảng huỳnh quang rực sáng tên cô cũng được giơ cao.
Phương Ly đáp lại sự hâm mộ đó, cô nhìn về phía mọi người, nhẹ nhàng thân thiện vẫy tay chào, nụ cười xinh tươi trên gương mặt thật rõ nét.
Sau đó, cô còn hơi khom người bắt tay với những khán giả ở hàng đầu đồng thời kí tặng cho một vài người may mắn.
Hôm nay cô mặc lên người chiếc váy màu xanh nước biển đậm bên trên có đính những hạt pha lê thủy tinh trong suốt tựa như những vì tinh tú trên dãy ngân hà tất cả đều hội tụ về. Lúc cô di chuyển, chiếc váy càng thêm lấp lánh dưới bầu trời đêm, cộng thêm vẻ đẹp cùng đôi mắt trong veo rực sáng của cô như tỏa ra một ma lực đầy sức hấp dẫn khiến những người có mặt dù là nam hay nữ đều phải ngơ ngẩng ngắm nhìn và không nỡ rời ánh mắt.
Đúng tám giờ tối, đêm hội âm nhạc lớn nhất trong năm chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình lần lượt xướng tên những ca sĩ nổi tiếng cùng tiếng mục biểu diễn của họ.
Ánh đèn sân khấu theo đó mà liên tục chớp tắt và biến đổi không ngừng, tiếng nhạc cũng vậy.
Phía bên dưới khán đài, khán giả lúc thì sôi động vỗ tay không ngớt khí thế vô cùng rầm rộ, lúc lại trầm lắng hòa mình cũng những giai điệu và ca từ du dương.
Không phải chờ đợi quá lâu, tiết mục thứ năm đã đến phiên Phương Ly biểu diễn.
Phần trình diễn của cô thật sự rất thành công với ca khúc đã tạo nên tên tuổi của cô ngày hôm nay
“Anh Là Cả Thế Giới Của Em”.
Tiếng hát của cô trong trẻo thu hút, đồng thời cũng đầy sâu sắc lắng động, đặc biệt từng câu từng chữ đều thổn thức giống như tiếng lòng của cô, tình yêu và cảm xúc chân thật nhất của cô vậy.
Khán giả bên dưới mải mê dõi theo, mãi mê đắm chìm, hòa mình vào điệu nhạc, thậm chí có người còn bật khóc.
Sau khi câu hát cuối cùng kết thúc, những tràng vỗ tay như sóng dậy vang lên, ánh đèn sáng lung linh chiếu trên gương mặt xinh đẹp của Phương Ly rất lâu, rất lâu, chiếu lên khóe mi và đôi gò má đang lấp lánh những giọt nước mắt của cô.
Đã ba năm rồi, nhưng cứ hễ mỗi lần cất lên giai điệu của bài hát này, trái tim cô cũng đều không kìm được xúc động, nước mắt cũng vì thế mà chảy ra!
Bởi vì...
“Phương Ly đừng khóc!”
“Chị hát tuyệt lắm!”
“Mãi mãi yêu mến và ủng hộ Phương Ly!”
“Chúc mừng sinh nhật!”
Đột nhiên phía dưới sân khấu vang đến những âm thanh gào thét ủng hộ động viên cô, còn nói lời chúc mừng sinh nhật đến cô, chúc cô những điều tốt đẹp nhất.
Phương Ly đôi mắt ươn ướt chớp chớp, xúc động đến nghẹn ngào, cô cúi đầu lần nữa đáp lại tấm chân tình của khán giả
- Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người rất nhiều! Xin cảm ơn...
Theo như thông lệ từ trước đến nay, ca sĩ nào lần đầu tiên biểu diễn ở Quảng trường Hy Vọng sẽ có ít phút để giao lưu với khán giả, chia sẻ về cảm xúc của bản thân cũng như con đường đưa mình đặt chân đến đây.
Phương Ly gửi lời cảm ơn đến những người đã trao cho mình vinh dự được được đứng ở đây, những người bạn, người thân đã luôn bên cạnh động viên khích lệ, đồng hành với cô trong suốt chặng đường vừa qua, trên hết là những khán giả không ngừng ủng hộ, dành tình cảm to lớn cho cô.
Rồi cô dừng lại một chút, đôi mắt ươn ướt
- Tôi cũng rất muốn cảm ơn người mẹ quá cố đang ở trên thiên đường của mình, nếu như không có bà thì sẽ không có một Phương Ly của ngày hôm nay. Bà là người đã ươm mầm trong tôi niềm tin, ước mơ và hy vọng ngay từ lúc tôi còn rất nhỏ, dạy dỗ tôi, chăm sóc tôi bằng tất cả tình yêu thương to lớn nhất, cho tôi hiểu rằng không có ước mơ nào là viễn vông hay quá xa vời, chỉ cần bản thân mỗi ngày đều nỗ lực cố gắng, thì nhất định đến một lúc nào đó sẽ chạm tay tới được những điều tốt đẹp.
Phương Ly vừa dứt lời, dưới khán đài lại vang lên một tràng vỗ tay thật lớn.
Cố gắng nén những cảm xúc cuộn trào trong lòng ngực, cô lại tiếp tục.
- Đồng thời, tôi cũng muốn cảm ơn một người nữa.
Lặng yên vài giây, đôi mắt cô đầy hoài niệm đớn đau
“Mười năm trước ở tại nơi này, đã từng có người nắm chặt tay tôi nói với tôi rằng, một ngày nào đó, anh ấy sẽ giúp tôi thực hiện ước mơ đặt chân Quảng Trường Hy Vọng.
Sau đó, chúng tôi vì hiểu lầm mà xa cách nhau rất lâu rất lâu, tôi cứ ngỡ lời hứa năm đó đã bị chôn vùi theo cát bụi thời gian. Nhưng hóa ra, anh ấy một giây một phút cũng chưa từng quên tôi, chưa từng quên lời ước hẹn đó. Và hôm nay, lý do tôi có thể đứng ở đây, ngoại trừ sự ủng hộ của tất cả mọi người ra, thì chính là nhờ bài hát mà anh ấy vì tôi mà sáng tác, cũng là những gì quý vị đang có mặt vừa mới được nghe.
Tựa gốc của bài hát này là “Em Là Cả Thế Giới Của Anh”, là tình yêu anh ấy dành cho tôi, nhưng khi tôi sửa lại nhan đề và cất tiếng ca, thì từng câu từng chữ cất lên đều là nỗi nhung nhớ mà tôi dành cho anh ấy.
Tôi không biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu, có thể là ở trên thiên đường hay giữa biển người bao la rộng lớn ngoài kia, ở một nơi mà tôi không cách nào nhìn thấy được. Nhưng tôi vẫn muốn nói một điều, đó là tôi sẽ không bao giờ quên được anh ấy. Dù là một ngày, một tháng, một năm, thậm chí cả cuộc đời này, tôi cũng sẽ luôn mong nhớ và chờ đợi anh ấy, đợi đến ngày anh ấy quay về thực hiện lời hứa với tôi. Đó là...”
- Anh thề trên sinh mạng của mình, sẽ mãi mãi yêu thương bảo vệ em cả đời, không bao giờ để em rời xa anh.
Bỗng dưng, từ phía dưới sân khấu vang đến một giọng nói êm dịu nhưng lại có ma lực làm chấn động con tim tất cả những con người đang có mặt, khiến cho không gian và thời gian phút chốc như đông cứng lại.
Ai nấy đều sửng sốt ngoái lại nhìn, sau đó trên gương mặt thể hiện sự kinh ngạc tột độ.
Cả người Phương Ly rung chuyển, chiếc micro đang cầm trên tay cũng rơi xuống nền gạch tạo ra tiếng động lớn.
Bởi vì cô nhận ra được giọng nói vô cùng quen thuộc này.
Giọng nói xuất hiện trong mỗi một giấc mơ của cô, giọng nói đã thức tỉnh cô từ bóng đêm tăm tối quay trở lại cuộc sống tươi đẹp, cho cô sức mạnh để đi đến được ngày hôm nay.
Phút chốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ cùng dáng người ung dung lãnh đạm đó, Phương Ly sửng sốt, cả người tê cứng, mắt cũng không nỡ chớp.
Giờ phút này đây cô vẫn nghĩ sự xuất hiện của người đó chỉ là ảo giác, là vì cô quá hạnh phúc khi thực hiện được ước mơ đặt chân lên Quảng trường Hy Vọng mà tưởng tượng ra bóng hình mình tha thiết mong đợi được nhìn thấy nhất.
Thật ra, người đó mới chính là hy vọng của cô.
Ánh sáng phát ra từ người đó còn đẹp hơn toàn bộ ánh sáng trên thế gian này cộng lại.
Giữa vô số ống kính máy quay, giữa vô số ánh đèn flash rực rỡ, từng bước, từng bước, người đó rốt cuộc đã đứng ngay trước mặt cô, gần đến mức khiến Phương Ly hoảng hốt.
Bởi vì trong thời khắc này cô thực sự có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được anh bằng xương bằng thịt đang xuất hiện trước mắt cô, chứ không phải là chỉ chớp mắt sẽ tan biến như trong rất nhiều giấc mơ suốt ba năm qua của cô nữa.
Dường như trời xanh trên cao cũng thấu hiểu rằng, cả đời này, người có thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho cô chỉ duy nhất một người, nên mới mang đến phép màu dưới ánh sáng rực rỡ của Quảng trường Hy Vọng...
- Anh...
Phương Ly có rất nhiều lời muốn nói với anh, nói rằng chưa lúc nào cô thôi nhớ đến anh, nói rằng trong suốt ba năm qua không có anh bên cạnh cô đã trưởng thành, kiên cường và thực hiện những gì đã hứa với anh như thế nào.
Cô còn muốn hỏi anh thời gian qua rốt cuộc anh đã ở đâu, vì sao đến bây giờ mới xuất hiện, có biết anh đã làm bao nhiêu người phải lo lắng, phải khóc vì anh không?
Nhưng tất cả ở hiện tại chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào.
Lâm Hạo lặng lẽ đưa tay chạm vào má cô, một sự tiếp xúc dịu dàng đến tan chảy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, lời nói của anh chầm chậm chảy vào trái tim đang run lên vì xúc động của cô
- Anh xin lỗi vì đã để em phải chờ đợi lâu như vậy. Từ nay về sau, đến hết cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ rời xa em cũng không để em phải khóc nữa. Nếu có rơi nước mắt, thì cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc nhất.
Nghe đến đó, cảm xúc trong lòng tuôn trào, Phương Ly ôm chặt lấy anh mà òa khóc.
Đúng như Lâm Hạo nói, nước mắt của cô bây giờ chính là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc không thể nói được thành lời.
Trong vòng tay anh, dường như mọi nỗi đau cô đã từng đi qua đều tan biến vào hư không, chỉ còn lại sự ấm áp trân trọng mà một đời anh muốn dành cho cô.
Hai cánh tay anh cũng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, càng ôm càng chặt, như không muốn rời xa cô thêm một giây một phút nào nữa.
Trải qua biết bao nhiêu năm tháng, thế sự xoay vần, trời cao biển rộng, đến cuối cùng, duyên phận cũng không thể chia cắt cả hai, hay chính là tình yêu cuối cùng sẽ chiến thắng tất cả.
Dưới sân khấu vang đến từng tràng pháo tay như sóng dậy, sau đó là tiếng hò hét cổ vũ như núi biển lay động
- Hôn đi! Hôn đi!
Lâm Hạo thật chậm buông cô ra, nhìn vào mắt cô như muốn nói gì.
Rồi không hẹn mà cả hai cùng nở nụ cười, ánh hào quang hạnh phúc tràn đầy trong đôi mắt không gì đong đầy nổi.
Anh từ từ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cô cũng nhắm mắt lại kiễng chân lên, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, dịu dàng đáp trả lại.
Đêm đó, tất cả những người có mặt ở Quảng trường Hy Vọng đều chứng được kiến giây phút đoàn tụ đầy cảm động của hai con người yêu thương nhau tha thiết, chứng kiến họ trao nhau nụ hôn bất tận.
Sau tất cả, anh và cô cuối cùng cũng được trọn vẹn bên nhau, cùng nhau thực hiện ước nguyện trọn đời
“Lâm Hạo Phương Ly, mãi không chia ly”
HOÀN CHÍNH VĂN
Đồng Nai ~ 09.03.2021
Vậy là truyện đã chính thức khép lại rồi nhé, không biết nói gì hơn là cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn chờ đợi và ủng hộ đến tận bây giờ.
Hết truyện chính nhưng vẫn còn ngoại truyện nhé.
Bạn nào muốn đọc ngoại truyện thì kết bạn facebook với mình nhé, mình nghỉ ngơi khoảng một tuần rồi sẽ đăng tải ngoại truyện. Cũng còn nhiều thứ có thể viết ^^! Các bạn có ý tưởng gì cho ngoại truyện cứ thoải mái inbox cho mình nhé!
Cảm ơn những bạn đã cho mình những ý kiến quý báu trong suốt quá trình mình viết nên truyện này. Một thời gian dài sống trong cảm xúc vui buồn của các nhân vật, đồng thời được làm quen trò chuyện cùng mọi người, nghe những lời chia sẻ đầy chân thành là kỉ niệm rất đẹp đối với mình. Thật sự có lúc mình không muốn dừng lại chút nào ^^, nhưng truyện nào rồi cũng phải kết thôi.
Cũng không biết là mọi người có hài lòng vì cái kết không, nhưng với mình đây là cái kết hợp lý nhất để khép lại toàn bộ câu truyện.
Tác phẩm đầu tay nên hẳn là vẫn còn nhiều thiếu sót cùng khuyết điểm nên rất mong tiếp tục nhận được sự chia sẻ và đóng góp ý kiến của các bạn, đặc biệt là cảm nhận của các bạn sau khi đọc xong câu chuyện này. Đó là niềm vui rất lớn cho mình cũng như động lực để tiếp tục với tác phẩm khác.
Xin chào và hẹn gặp lại các bạn!