Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Minh Triệt vừa cười là cả đám liền đổ mồ hôi lạnh, các cậu nhanh chóng đẩy bạn học Đinh lên trước mặt Cố Minh Triệt,
Bạn học Đinh lắp bắp: “Hahahaa đùa một chút thôi mà” đối diện với ánh mắt sắc bén của Cố Minh Triệt bạn học Đinh không thể thốt ra được một câu đầy đủ
May mà nhìn được hai phút cậu đã xoay người bỏ đi, bạn học Đinh thấy cậu đi xa liền tức tốc trừng mắt cả đám đang hóng chuyện ở phía bên kia :“Chúng mày cứ chờ đấy hừ”.
Buổi tối tại Cố gia, Cố Minh Triệt vừa bước vào nhà đã thấy bố Cố sát khí đằng đằng ngồi ở Sofa, mẹ Kha thì vẻ mặt lo lắng “Triệt Triệt, nếu bố có nói gì thì con cứ nhận lỗi đi nhé!”
Chưa kịp hiểu ra việc gì thì bố Kha cất giọng nghiêm khắc :“Lại đây”
Cậu liền đi tới :“Con mới về, việc gì vậy bố”
BỐ Cố liền tức giận quăng điện thoại lên bàn :“Anh còn hỏi tôi có việc gì, tự anh nhìn xem đi, tôi không biết liệu anh có còn coi tôi là bố nữa không?”
Cố Minh Triệt cũng hơi ngờ ngợ về chuyện bố Cố đang nói, quả nhiên vừa cầm điện thoại lên đã nhìn thấy tiêu đề CỐ MINH TRIỆT ĐỘI TRƯỞNG ƯU TÚ CỦA - NGƯỜI ĐI ĐẦU TRONG GIỚI CHẾ TẠO ROBOT CỦA THÀNH PHỐ A
“A.”
Thấy thái độ con trai hờ hững bố Cố chỉ hận rèn sắt không thành thép, ông tức giận nói: “Anh coi người bố này như người vô hình đúng chứ, lời tôi nói anh nghe không lọt câu nào sao?” rồi ông nói lớn.
“Quản gia đầu, lấy gia pháp ra đây, hôm nay tôi phải dạy cho thằng con trời đánh này một bài học.”
Mẹ Cố sắc mặt trắng bệch chạy đến khóc năn nỉ chồng: “Mình ơi, con trai mình còn trẻ vẫn còn nhiều dại dột, nếu có gì thì mình cứ từ từ dạy dỗ con, đừng đánh nó mà mình”
Bố Cố liền gạt tay vợ:“Bà tránh ra, nó đủ lông đủ cánh rồi nên không coi lời tôi ra gì nữa.”
Mẹ Cố thấy chồng cứng rắn, liền xoay ra ôm con: “Triệt Triệt đừng cứng đầu như vậy, con xin lỗi bố rồi hứa sẽ từ bỏ chế tạo robot đi được không con.”
Cố Minh Triệt đỡ mẹ dậy rồi lạnh nhạt đáp :“Cho dù ngày hôm nay bố có đánh chết thì con cũng sẽ không từ bỏ”
Bố Cố tăng xông: “Bà thấy, bà thấy chưa đứa con ngoan của bà đó, quản gia đầu mang gia phát nhanh đến đây”.