Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, bình tĩnh trở lại nhìn Kha Nguyệt nói: “Đám chó săn đang ở gần, có lẽ là muốn tìm tin tức về anh.”
Kha Nguyệt nghe có đám chó săn, gương mặt lập tức nghiêm túc không ít, bước tới bên ban công, quả nhiên thấy đám chó săn tay cầm máy ảnh hỏi mọi người.
Lông mày kẻ đen của Kha Nguyệt tạo nên nếp uốn lượn, cô và Lục Niên chỉ đơn thuần là cùng nhau tập đàn, cô thì bị chụp cũng chẳng sao chỉ là dạng vô danh tiểu tốt nhưng Lục Niên nếu bị chụp cho cái cái mũ là nơi hẹn hò tại nhà riêng chẳng biết báo chí sẽ viết về anh như thế nào nữa .
Với năng lực của đám chó săn, rất nhanh sẽ hỏi ra nơi này, dù sao người gặp cô và Lục Niên không ít, hai người họ quá mức xuất chúng, vô cùng dễ nhận ra, chỉ khoa chân múa tay một chút là có thể dò ra.
“Tốc độ đúng là nhanh.”
VietWriter.vn
Môi Lục Niến cong lên cười nhạt, nhìn đám chó săn dưới lầu ánh mắt hơi rét run.
Trong mắt Kha Nguyệt lóe lên tia kiên định, xoay người chạy vào phòng, thay bộ quần áo vừa cởi ra, chưa tới một tiếng liền cầm túi đi ra ngoài, trên người là áo sơ mi và quần jean.
“Xin lỗi, em phải đi đây.”- Kha Nguyệt hơi lúng túng, người ta là khách, cô đuổi người như vậy là không tốt.
Lục Niên tha thứ xoa cằm, cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế, luống cuống theo Kha Nguyệt ra bên ngoài.
“Lại định tự ra ngoài gặm nhắm vết thương một mình sao?”
Lục Niên hỏi, khiến cho bàn tay đang kéo cửa điện của Kha Nguyệt khựng lại, đôi môi đỏ mọng mím lại, cô không trả lời, bàn tay lưu loát khép cửa lại.
Trên người Kha Nguyệt mặc bộ quần áo cũ kĩ, quần bó ống quần cuộn cao lên, tay cầm túi tay xách giày cao gót có vẻ rất khó khăn.
Vừa định chạy xuống lầu, trong không gian vắng lặng tiếng Lục Niên vang lên:“Nếu em tin tôi, tôi sẽ đưa em đi."
Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Lục Niên, trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng rực rỡ, từ từ nhớ lại, cho dù là quá khứ lẫn hiện tại anh vẫn luôn là người duy nhất đã đưa tay ra, cười nói với cô: “Tôi đưa em đi” .
Vẻ nghiêm túc khiến cô e sợ, anh như đốm lửa thắp sáng khi cô lạc đường, đưa cô tới tương lai sáng ngời. lần này, nhìn anh, cô cũng không kiềm được đặt tay vào lòng bàn tay khô ráo của anh.Anh mỉm cười hài lòng, nắm chặt tay cô, rất nhanh chạy xuống dưới lầu.
Bên trong con ngõ nhỏ, cô có thể thấy anh rất thong thả, rõ ràng số so với anh rất quen thuộc nơi này nhưng lại được anh dẫn đi, lòng cô lại không tự chủ được muốn cùng anh đi.
Ở ngõ cuối, Lục Niên dừng lại, cô im lặng đứng bên
cạnh anh, từ gò má nhìn hai cánh môi hơi cong của anh, ánh mắt nhìn đông nhìn tây tìm kiếm đám chó săn.
Bàn tay cô đột nhiên bị siết chặt, Lục Niên bắt đầu chạy, Kha Nguyệt kinh ngạc không quên chạy đuổi theo anh.
Ánh đèn flash vang lên “cạch cạch”, cả tiếng đuổi theo của đám chó săn. Kha Nguyệt khẩn trương đến ngừng thở, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, khi đám chó săn đến gần trong gang tấc thì người đã bị Lục Niên đẩy vào trong xe.