Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

chương 116-121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kha Tùng không biết đối tượng kết hôn của cô là Lục Niên,

“Lo lắng sao?” Lục Niên giống như nhìn thấu tâm trạng ẩn sau mắt

cô, giọng nói ân cần thăm hỏi, tay không xách hộp quà, nâng tay cô từ từ bước qua cửa, vòng qua khúc quanh đi tới phòng khách,

Kha Nguyệt nhìn Lục Niên, nhìn anh cười thản nhiên một tiếng: “Không có, chỉ là cảm thấy thật thần kỳ”

Lục Niên cũng không hỏi nhiều, thoáng suy nghĩ gì đó liếc nhìn căn biệt thự cao sang, nắm tay cô đi tới phòng khách.

Kha Tùng đang ngồi trên ghế salon xem báo, còn mẹ Kha đang ăn trái cây, hai người vừa nghe tiếng chuông cửa thì đều quay đầu nhìn những tâm trạng lại khác xa nhau.

Kha Nguyệt cũng chỉ nhìn qua mẹ Kha nháy mắt, để hộp quà đặt sang bên kéo Lục Niên đến trước mặt Kha Tùng, lễ phép kêu:“Cha.”

Bàn tay lật tờ báo khẽ khựng lại, ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Kha Tùng nhìn Kha Nguyệt rồi dừng lại trên người Lục Niên, thỉnh thoảng nhăn đầu lông mày như đang suy nghĩ gì đó.

"Cha."

Khi giọng nói ôn nhuận như ngọc của Lục Niên cất lên trong căn phòng khách không chỉ có Kha Nguyệt sửng sốt mà cả Kha Tùng cũng kinh ngạc, vội ho một tiếng, lật tờ báo, che dấu đi nỗi sợ hãi Lục Niên gây ra cho ông.

“Xột xoạt”, tiếng tờ báo bị lật một cách vội vàng, Kha Tùng cũng không hề đáp lại tiếng “cha”, đối với sự kết hợp của Kha Nguyệt và Lục Niên thái độ của ông cũng không rõ ràng.

Kha Nguyệt có chút lúng túng, giật nhẹ ống tay áo Lục Niên, anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì chỉ cười nhạt, đôi môi đỏ mọng trơn bóng đầy vẻ thất vọng, bàn tay tính rút về lại bị Lục Niên giữ lại, sau đó ngồi xuống trên ghế salon

Dù sao cha cũng là nhất, Kha Nguyệt liền làm nũng giữ lấy cánh tay cầm tớ báo của Kha Tùng, cô mỉm cười đoạt lấy tờ báo nói: “Cha, cha đang coi gì vậy? Là quản lý khách sạn sao?”

Nhìn Kha Nguyệt ngây thơ lật lật tờ báo, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người, nụ cười thuần khiết khiến vẻ mặt sa sầm của Kha Hải giãn ra trong chốc lát. Ông khẽ thở dài, cầm lấy tờ báo từ trong tay Kha Nguyệt, hiền từ nói:“Con từ nước ngoài về khi nào? Sao không gọi điện báo cho cha một tiếng”

Kha Nguyệt cũng nhận ra giọng nói của Kha Tùng trở nên ôn hòa, không hề nguội lạnh như lúc bắt đầu, liền dịu dàng mỉm cười, nghiêng người kéo tay Lục Niên, sau đó nhìn sang anh, sung sướng cười nói với Kha Tùng: “Hai ngày trước, nhưng vẫn có Lục Niên sang New York chăm sóc con, vì vậy cha không cần phải lo đầu”

Kha Tùng có chút suy nghĩ xấu nhìn về Lục Niên, chỉ thấy ánh mắt anh rất tự nhiên, khóe môi tạo độ cong nhỏ, lúc nào cũng cúi đầu nhìn về phía con gái ông, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng lại đầy dịu dàng.

Sau đó ông nhìn sang đứa con gái đang ngồi bên cạnh, vẻ chán chường cô đơn của nhiều năm trước đã biến mất, ông nhìn lại đôi mắt Lục Niên, dịu dàng nhưng có chút nhút nhát, nhưng tất cả đều không qua khỏi ánh mắt tinh nhuệ của người làm kinh doanh như ông.

Trước kia ông cũng muốn tác hợp Kha Nguyệt và Lục Niên, kết quả như gió trúc múc nước, công dã tràng. Do Lục Niên cứ khăng khăng đầu quân ở Kha gia bằng được nên khiến quan hệ giữa hai nhà Kha và Lục cũng xuống dốc không phanh, ngay cả quan hệ chi giao cũng không có.Hiện nay, Lục gia và Kha Gia lại tạo dựng quan hệ, trưởng nam Lục gia coi trọng con gái nhà mình, một người đàn ông ngay cả việc tuổi tác đều không nể tình mà giờ lại vào Kha lại vì một đứa con gái cam nguyện ăn nói khép nép đứng trước mặt ông, Kha Tùng cũng không nói ra được sự do dự và nỗi cảm thán.

Nếu như đồng ý hôn sự của hai đứa, thì ông cũng không biết nên vui vẻ hay lo lắng đây vì dù xong quan hệ của hai nhà Kha và Lục cũng không tốt lắm nha ...

Kha Nguyệt len lén liếc nhìn Kha Tùng, thấy ông trầm tư cau mày, quan sát Lục Niên vẻ mặt thiên biến vạn hóa có nghi ngờ có do dự, nhưng không thấy vẻ vui mừng khi gặp con rể.

Chẳng lẽ, Kha Gia cũng cùng thái độ với Lục gia, không chịu chấp nhận Lục Niên làm con rể?

Bàn tay Kha Nguyệt đặt trên ghế nhẹ nhàng nắm thành quyền, liếc nhìn vẻ mặt vẫn đậm phong khinh () của Lục Niên, có tính mở miệng nói gì đó với Kha Tùng thì ông lại nói trước

“Chỉ hướng của con không ở nơi này, huống chí tâm nguyện lớn nhất lúc này là có lấy sợ sinh con, xây dựng một gia đình, về công việc còn rất nhiều thời gian, không sợ không có cơ hội.”

Gương mặt nho nhã tuấn mỹ của Lục Niên nở nụ cười yếu ớt, khiêm tốn trả lời, tiến thoái có chừng mực, không kiêu căng không cổ hủ, lại hợp với tâm ý Kha Tùng.

“Phải, con đường làm chính trị khó tránh khỏi những lúc thăng trầm, quan trọng là tâm tính, nếu tâm đoan chính, những việc khó khăn trong sự nghiệp tự nhiên sẽ được hóa giải dễ dàng, trước đây con cũng từng có thời gian ở Kha thị chắc chắn sẽ hiểu rõ.. chúng ta đều không cùng một chí hướng” .

Kha Nguyệt biết những lời này của Kha Tùng nói ra đều vì cô, không muốn Lục Niên vì quyến thế địa vị trong tương lai mà bạc đãi cô, làm một người cha, Kha Hải dù không thập toàn thập mỹ nhưng cũng hoàn thành hết trách nhiệm.

Với quyền thế và địa vị của Lục gia muốn cưới được một người con dâu môn đăng hộ đối không thành vấn đề. Nhưng Lục Niên lại chọn cô, dù cô cũng là thiên kim nhà giàu, nhưng công việc của cô hiện tại sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của Lục Niên.

Dù trong tương lai sẽ có kẻ thù dùng cái này ngăn cản con đường chính trị của Lục Niên, Lục gia không thể không phòng, cho nên họ mới không đồng ý để cô và Lục Niên đến với nhau.

“Lục Niên, chuyện với Kha gia trước đây, dù cậu trong lòng có toan tính gì nhưng nếu đã quyết định kết hôn với Tiểu Nguyệt, như vậy người làm cha như tôi cũng phải khuyên cậu một câu, hôn nhân không phải trò đùa, nếu không thật lòng không bằng chấm dứt ở đây”

Kha Tùng nghiêm túc nhìn vào mắt Kha Nguyệt, không khỏi thẳng lưng đồng thời ông cũng tò mò thái độ của Lục Niên, hôn nhân của hai người, Lục Niên có bao nhiêu phần nghiêm túc?

Nhưng anh chỉ im lặng ngồi đó, gương mặt tuấn nhã vẫn nở nụ cười, đôi mắt đem thâm thúy như như vậMai khán hoa khiến cô không thể nhìn thấy đáy.

Một người đàn ông như Lục Niên có thể trở thành một phần cuộc sống của cô sao?

Trước cái nháy mắt của Kha Nguyệt, bên tai là giọng nói thành khẩn chắc nịch của Lục Niên:“Con đối với Tiểu Nguyệt thật sự nghiêm túc không thua gì cha đối với Kha thị”

Lục Niên cười mỉm khiến cho người ta thấy được thành ý, lấy Kha thị ra so sánh như bắt lấy đúng xương sườn của cha! Kha Thị đối với Kha Tùng tựa như linh hồn, một người không có linh hồn thì chỉ như cương thi biết đi, như vậy Kha Nguyệt đối với Lục Niên mà nói quan trọng như thế sao?

Trên sân thượng, anh nắm chặt tay cô không buông, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại kiên quyết muốn chiếm lấy trái tim cô, cũng như sự kiên định của cô trong suốt mười lăm năm. Khi Cố Minh Triệt bỏ đi, mới biết bản thân đã yêu quá mức, cũng bỏ lỡ những năm đẹp nhất của cuộc đời, thậm chí còn vì anh ta thoát từ bỏ mọi kế hoạch bản thân.

Lúc này, người đang ở cùng cô, dám đối mặt với sự chất vấn của cha cô tên là Lục Niên.

Người đàn ông đột ngột xông vào cuộc sống của cô khiến nó dừng lại, sự bình tĩnh của anh khiến cha hài lòng, tính cách thanh lịch cao nhã khiến cho cha cô không thể soi mói, cứ thế cướp lấy cô từ trên tay cha mang đi. Cô đã mang danh là VỢ Lục Niên, như vậy bất ly bất khí, gần nhau đến già.

Kha Tùng nặng nề gật đầu, không còn do dự, nhưng hơi lo lắng nhìn dáng vẻ thất thần của Kha Nguyệt, nghiêm túc nói với Lục Niên:

“Lục Niên, cậu là người của Lục gia, Kha gia lại ở thế dưới, nhưng Tiểu Nguyệt là vô tội, đối với chuyện của cậu và gia đình cậu hoàn toàn không biết gì cả, nếu đã muốn lấy Tiểu Nguyệt, tôi hy vọng cậu có thể ở trước mặt trưởng bối Lục gia tỏ rõ thái độ, tôi không

muốn để con gái mình và Lục gia chịu tội.”

Kha Nguyệt giữ lấy tay Kha Tùng, cảm động nói: “Cha. Nếu con đã đồng ý lấy Lục Niên thì mọi chuyện không thể thành trách nhiệm của Lục Niên, làm vợ như con cũng nên làm chút gì cho hôn nhân của mình. Trước kia con đã trốn tránh nhiều lần, cũng sai rất nhiều nhưng bây giờ không muốn ngay cả Lục Niên cũng bỏ mất”

Kha Nguyệt có thể cảm nhận ánh mắt Lục Niên nhìn cô, loại nhiệt độ này khiến hai má cô nóng lên, lại chỉ có thể tỏ ra không biết, không hề nhìn anh một lần.

Kha Tùng vui mừng VỖ VỖ mu bàn tay Kha Nguyệt: “Ăn cơm tối rồi hãy về” -

Kha Nguyệt vui sướng nhìn Lục Niên, Kha Tùng đã đồng ý hôn sự của hai người, xem ra chỉ còn cửa Lục gia.

Dì Mai bày đồ ăn lên bàn, tuy đồ ăn không phải cao lương mỹ vị nhưng nhìn sơ qua cũng rất ngon.

Kha Tùng đứng lên, Lục Niên cũng từ salon đứng dậy, khiêm nhường lễ độ khiến cho Kha Tùng hài lòng xoa cằm, ông đưa Kha Nguyệt tới phòng ăn.

Kha Nguyệt thừa dịp Kha Tùng không chú ý len lén quay đầu lại, nháy mắt cười đắc ý nhìn Lục Niên đang đi phía sau. Ánh mắt Lục Niên ôn hòa nhìn cô một lát rồi phí cười, khóe môi hơi giãn ra tạo thành độ cong hoàn mỹ.

“Chủ Tịch, có cần mời phu nhân xuống ăn không?”

Kha Hải ngồi xuống vị trí chủ tọa, cầm đũa, thong thả nói:“Không cần, bà ấy chắc cũng không đói”

Kha Nguyệt cùng Lục Niên liếc nhau hiểu ý cười, hai

người ngồi xuống bên trái Kha Tùng.

“Tiểu Nguyệt, đây là món trứng với cà chua con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút”.

Kha Tùng đem nữa dĩa gắp vào chén cô, giữa hàng lông mày đầy vẻ hiền từ, Kha Nguyệt dạ nhẹ một tiếng, tuyệt đối không lãng phí ăn hết.

“Lục Niên những thức ăn này không biết có hợp khẩu vị con không!”- Kha Tùng thích Lục Niên là điều không thể nghi ngờ, nếu bỏ qua thái độ nói chuyện lạnh lùng thì đã nhiệt tình không ít.

Khi Kha Tùng kẹp một miếng cá đặt vào chén Lục Niên thì một đôi đũa liền lập tức đè xuống miếng thịt, ông không hiểu nhìn lại, thì Kha Nguyệt đã cười tủm tỉm gắp miếng cá ông chuẩn bị cho Lục Niên bỏ vào chén mình.

Nói xong, đưa tay ra khắp miếng cá trong dĩa bỏ vào chén Lục Niên:“Anh ăn đi”.

Anh thích sạch sẽ cô không biết vì sao, nhưng lại nhớ rất rõ giống như đã khắc sâu vào tim, thỉnh thoảng sẽ sực nhớ, Có lẽ lần đầu khuấy động sẽ giúp cho mối quan hệ cha vợ con rể tốt hơn.Lục Niên cầm lấy đũa, đôi mắt đen trong suốt nheo lại khẽ lưu chuyển nhìn Kha Nguyệt, đôi mắt thâm thúy. Khi Kha Tùng đang là nhẹ Kha Nguyệt thì anh chậm rãi mở miệng ăn sạch miếng cá. .

Kha Nguyệt chỉ lo ứng phó trước sự giáo huấn của Kha Tùng, không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang cúi đầu nhai miếng thịt, bờ môi cong lên đầy hạnh phúc.

Lúc này nhà họ Cố cũng đến ngồi trên bàn ăn, hai gia đình vẫn thường xuyên qua lại, bố mẹ Cố không ngớ miệng khen Lục Niên làm Kha Nguyệt đỏ mặt

“Cha mẹ thì ra hai người ở đây, con và Triệt tối nay sẽ ăn cơm ở nhà!”

Cửa trước miệng, Tử Nhiễm mặc bộ đầm tím dắt Cố Minh Triệt, nụ cười vui vẻ trên mặt vừa nhìn thấy đôi nam nữ trên bàn thì liền đông cứng.

Vừa nhìn thấy Kha Nguyệt, tâm tình Tử Nhiễm liền khó chịu, Kha Nguyệt cũng không phải không có cảm giác này? Khi hai người không thích nhau lại cùng đứng chung một căn nhà kết quả duy nhất chính là mắt to trừng mắt nhỏ.

Mấy ngày trước, Kha Nguyệt nhìn thấy Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt ấn ân ái ái đứng chung với nhau, cô lại tứ cố vô thân, một mình đối mặt, nỗi phiền muộn tức giận trong lòng không chỗ để trút.

Hôm nay, bên cạnh có Lục Niên, dưới bàn ăn, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng siết lấy bàn tay hơi lạnh của cô, giúp cô có thêm dũng khí đối mặt mà trước kia bản thân trở nên hèn mọn.

Một ý niệm thoáng qua đầu, Kha Nguyệt không nhìn đôi mắt trừng to xinh đẹp của Tử Nhiễm, cô quay sang Lục Niên, anh cũng chỉ kéo nhẹ khóe môi, tác phong phong độ tựa như đại công tử, vẻ nổi bật phi phàm mấy ai có thể so sánh?

Lục Niên có phải anh cũng đã tính trước hôm nay sẽ gặp Tử Nhiễm, thậm chí là... Cố Minh Triệt?

Tử Nhiễm suy nghĩ nhìn cách ăn mặc trang trọng

của Lục Niên, tuy đơn giản mà sang trọng, so với bất kì thiếu gia con nhà giàu nào thì cũng xuất chúng hơn hẳn. Anh không phải người thích ganh đua, hôm nay lại mặc như thế, dụng ý trong đó không cần nói cũng biết.

Lục Niên, đã đem cô đi đánh cược cuộc hôn nhân giữa hai người, thậm chí cả tình yêu sau này!

Kha Nguyệt bị hai chữ “tình yêu” liên tục chớp tắt trong đầu làm cho xấu hổ. Nhìn về phía đôi mắt đen và nụ cười nhạt của Lục Niên hai gò má cô ửng đỏ, bối rối chớp mắt, nhưng không cách nào che dấu đi sự quyến rũ và thẹn thùng.

Hai người liếc mắt đưa tình, ba người còn lại nhìn thấy như phản ứng không giống nhau.

Tử Nhiễm theo ánh mắt của Kha Nguyệt nhìn sang người ngồi bên cạnh, thấy Kha Nguyệt dịu dàng nhìn Lục Niên, hai mắt Tử Nhiễm đột nhiên co lại, đôi môi vì quá sững sốt mà bật mở nhưng nói không nên lời, ngay sau đó vẻ giễu cợt lạnh lùng liền thay vào.

Cố Minh Triệt đứng sau lưng Tử Nhiễm, lúc nhìn thấy Kha Nguyệt vẻ lạnh lùng trong mắt khẽ gợn sóng, nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự lạnh lẽo như băng, nhất là khi nhìn thấy bàn tay Lục Niên để dưới bàn nắm chặt tay Kha Nguyệt, hàng lông mày anh tuấn cau lại, đôi mắt thờ ơ nhíu nhẹ, giữa hai hàng lông mày tỏa ra một chút lãnh khốc.

Kha Tùng lại cảm thấy không ổn, nhưng cũng bắn khoăn không ít. Mối quan hệ giữa bốn người này rất phức tạp, nếu tụ lại trong cùng một nơi chỉ lát nữa không khí sẽ lạnh như băng, đông cứng tới mức khiến người ta không thể thở.

Làm cha như ông chỉ có thể hòa giải mâu thuẫn của con gái, cho nên khi thấy Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt điều đầu tiên nói là: “Đã tới rồi thì mau vào ăn cơm đi.”

Tử Nhiễm nhẹ xùy một tiếng, chiếc cằm thon thả hất lên, liếc xéo Kha Nguyệt và Lục Niên đang ngồi bên bàn, để chiếc túi trong tay xuống gọi dì Mai ra, kéo Cố Minh Triệt đi vào phòng ăn.“Con chào chú Kha, sao hôm nay bố mẹ lại sang nhà chú dì Kha vậy?”

Tử Nhiễm nhìn hai người ngồi trên bàn ăn có chút bất mãn trầm trọng chất cấn, oán hận nhìn bố Cố vẫn thản nhiên gắp thức ăn, bỏ lại một mình Cố Minh Triệt.

Trên bàn ăn, hai mắt Kha Nguyệt hờ hững giống như Kha Tùng tiếp tục ăn cơm của mình. Nhưng đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương kia cứ chiếu thẳng vào mặt khiến tay đang cầm đũa của cô trở nên căng thẳng, tưởng chừng như có thể bẻ gãy nó.

„com “Ăn từ từ thôi, coi chừng khó tiêu.”

Lục Niên không lạnh lùng như Cố Minh Triệt, anh mãi mãi tựa như một dòng suốt mát nhẹ nhàng xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô, anh gắp miếng cà chua để vào chén cơm của cô, quan tâm chăm sóc.

“Ăn cà chua đi, vị của nó không tệ.” “Được!

Cô cười ngọt ngào rất tự nhiên, dùng đũa gắp miếng cà chua anh vừa để vào cho vô miệng, tinh tế nhau, nuốt xuống, lông mày nhướng lên tỏ vẻ hài lòng, cũng không quên gắp một miếng cho Lục Niên:“Không tệ đâu, anh cũng thử đi.”

Một loạt những động tác không hề có gì gọi là diễn, tưởng như hai người vốn dĩ là thế, giống như đôi vợ chồng già quan tâm lẫn nhau, săn sóc lẫn nhau.

“Triệt, sao anh không ngồi đi?”-Tử Nhiễm thấy Cố Minh Triệt vẫn đứng bên bàn ăn, thân hình cao lớn rắn rỏi, hơi thở lạnh lùng vẻ mặt tuấn tú phi phàm cũng phủ một màn sương lạnh.

Kha Tùng cũng không mở miệng mời Cố Minh Triệt ngồi xuống, nghe thấy Tử Nhiễm nói vậy cũng không nhiều lời, tiếp tục thản nhiên ăn cơm.

Dù sao một người con trai của bạn thân ông và một bên là con gái của ông đều có khúc mắc, là kẻ lừa tình cảm của một đứa trong suốt mười lăm năm. Chỉ cần là đàn ông đều không thể nuốt trôi cơn giận này.

Đương nhiên, muốn ông có thái độ tốt với Cố Minh Triệt là điều không thể, ít nhất vào lúc này ông không thể cười nổi.

Trong không khí bất thường, mẹ Kha bước xuống lầu, ngồi xuống đối diện Kha Hải, dì Mai lập tức bưng bát đũa lên chia thành ba bộ đặt vào ba chỗ, sau đó liền lui về sau bếp.

Trên bàn ăn hết sức tĩnh mịch chỉ âm thanh chất chúa của bát đũa va vào nhau, CỐ Minh Triệt cũng không mau chóng nhập bàn, Kha Nguyệt cũng chẳng nhìn tới cứ như bình thường mà ăn cơm.

Nhưng dường như có người không muốn mọi chuyện suông sẻ như thế, một giọng nói chỉ trích sắc bén cất lên, sự im lặng duy trì đến cuối cùng vẫn bị phá vỡ.

“Cha, cái kia là của con và Triệt, sao cha lại đem tặng hai người họ?!”

Cô con dâu Tử Nhiễm nói ra những ủy khuất nhưng vẫn dịu dàng, đôi mắt rưng rưng oán hận nhìn chằm chằm Kha Nguyệt, giống như Kha Nguyệt đoạt đi thứ gì dành riêng cho cô ta.

Bố Cố cũng không quan tâm, liếc nhìn người còn đứng một bên, tiếp tục ăn:“Tiểu Nguyệt và Lục Niên lâu lâu về ăn một bữa, con không thể nhường nhịn một tí sao?”

“Nhường nhịn?”. Trên gương nhỏ nhắn trang điểm xinh đẹp của Tử Nhiễm liền trở nên khó coi, tức giận chỉ vào Kha Nguyệt quát lớn: “Nó giành mất bạn trai con suốt mười lăm năm, cha sao cho có thể nói con nhường nhịn? Ngay cả lúc này, người đàn ông ngồi bên cạnh nó cũng không biết là từ đâu giành được.”

Kha Nguyệt dùng đũa, quay đầu nhìn gái đang nói ra những lời khó nghe về mình.

Ánh mắt cười lạnh, tay trên đầu gối bị một luồng hơi ấm bao phủ. Kha Nguyệt vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy đôi mắt đen ân cần không có chút giả dối, cũng không lãnh đạm, chỉ có sự quan tâm thuộc về riêng cô. Đúng là như thế, những thứ đáng giá quý trọng gần ngay trước mắt, cô cần gì phải lưu luyến quá khứ?

Những thứ Lục Niên mang lại, thì Cố Minh Triệt ngay cả một phần trăm cũng không làm được, một người đàn ông như thế đã sớm không còn đáng để cô hao tâm khổ

chi.

Lục Niên là kim ngọc lương duyên của cô, còn Cố Minh Triệt chỉ là quá khứ mười lăm năm, là sự trừng phạt dành cho những ngu ngốc tự tin của cô, lúc này tỉnh mộng thì nhận ra giai ngẫu () đã ở bên cạnh.

() Gia ngẫu: Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.

Cảm xúc bất bình phẫn uất trong lòng dịu xuống, Kha Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Niên để anh yên tâm, ngược lại cô không thể nào cười nổi nhìn đôi nam nữ kia, lãnh đạm nói:

“Tôi nghĩ hình như cô không hiểu chính xác từ “giành”, nếu không hiểu thì tốt nhất nên đi tra từ điển đừng để người khác chế giễu nói tiểu thư Kha gia ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng học không xong”

“Mày!”- Sắc mặt Tử Nhiễm hóa xanh, căm hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kha Nguyệt, muốn phản bác nhưng cố rặn không ra một chữ.

“Hai người lại cãi nhau như thế còn ra hệ thống gì!

Bố Kha đột nhiên ném chiếc đũa lên bàn một cách nặng nề, cũng ngăn lại được cuộc cải và sắp nổ ra.

“Nếu không muốn ăn thì ra ngoài, đỡ phải ồn ào”

Giọng nói Kha Tùng rõ ràng không vui, khẽ liếc qua gương mặt nặng nề của mẹ Kha, rõ ràng bà đang giận dỗi Kha Nguyệt vì đã giấu bà tất cả những điều này

Sau đó nhìn về Tử Nhiễm đang cứng miệng mất hứng, rồi lại bay sang Cố Minh Triệt, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa..

Tử Nhiễm bị Kha Tùng lớn tiếng quát vòng vo tính ngồi xuống bàn, kéo kéo Cố Minh Triệt gương mặt lạnh như băng ngồi xuống bên phải bố CỐ.

Kha Nguyệt thấy Tử Nhiễm ngồi xuống đối diện, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không quên lườm cô một cái, còn Cố Minh Triệt ngồi xuống đối diện Lục Niên.

“Cha, Hôm nay con và Triệt có đi xem triển lãm tranh, Triệt biết cha thích tranh sơn thủy cố ý mua một bộ, sáng mai bên triển lãm sẽ mang tranh tới.”

Vẻ mặt đang bao phủ tức giận của bố Cố vừa nghe thấy ba chữ “tranh sơn thủy” thì hai mắt lóe sáng nhìn về phía Cố Minh Triệt.

Tử Nhiễm đắc ý nhướng mắt, một tay để lên cổ tay CỐ Minh Triệt, một tay làm nũng với bố Cố nói:“Cha, cha không biết Triệt vì muốn có bức họa “Trình Thủy Hà” mà mất bao nhiêu tâm chí!” .

“Trình thủy hà? Có phải là của họa sĩ sơn thủy đương đại Trung Quốc nổi tiếng”- bố CỐ xưa này si mê tranh sơn thủy, vừa nghe thấy vật mình có hứng thú thì ngay cả cơm cũng quên ăn, hưng phấn dạt dào nhìn Tử Nhiễm.

Cố Minh Triệt không giống biểu hiện đắc ý của Tử

Nhiễm, trước sau vẫn duy trì vẻ đạm mạc, đối với Kha Hải cũng có mấy phần tôn trọng:“Hôm nay ở triển lãm trùng hợp có bức họa, nghe Tử Nhiễm nói trước vô tình thấy bố rất thích nên mua ngay” .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio