Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

chương 204-107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Niên buông Kha Nguyệt ra, giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như cầm một con búp bê dễ vỡ, cực kì cẩn thận và trân trọng.

“Vậy còn ảnh cưới của chúng ta?”

Kha Nguyệt suy tư, ánh mắt chớp động nhìn anh nở nụ cười giảo hoạt, nâng váy nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói,

“Nhiếp ảnh gia, anh giúp chúng tôi chụp nhanh đi”

Cả một biển hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể, bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Niên đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt muốn hôn cô SỚm đã không còn cái gọi chính nghĩa.

"OK"

Nhiếp ảnh gia hài lòng la to, Lục Niên vẫn không có ý buông cô ra, hai mắt đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô,

“Được, tôi biết, mọi người cứ chuẩn bị đón tiếp đi, được.”

Khi Lục Niên cúp điện thoại thì đôi mắt Kha Nguyệt mở to chăm chú quan sát anh, Lục Niên khẽ cong môi đến gần cô giúp cô sửa lại khăn choàng lụa, dịu dàng hỏi:

“Sao lại nhìn anh như thế?”.

Kha Nguyệt không phải thứ bình hoa vô não, vừa rồi cô cũng hiểu điện thoại có ý nghĩa gì, có lẽ Lục Niên nói xin nghỉ không cho thư kí gọi tới nhưng vẫn có điện thoại, như thế, chuyện này chắc chắn vô cùng quan trọng.

Mím môi cười một tiếng, Kha Nguyệt nghiêng đầu hai mắt giống như mỉm cười ngắm nhìn Lục Niên, tự hào nói:“Chồng em quả nhiên là chú rể đẹp trai nhất”

Lục Niên chợt nhíu mày, nói tiếp: “Sau đó thì sao?

“Sau đó, thì người làm vợ như em cũng muốn làm người vợ hiền mẹ tốt, hối thúc ông xã anh mau mau đi xử lý công việc

“Chắc chắn muốn anh đi sao?”

Kha Nguyệt mỉm cười gật đầu, đưa hai tay giữ lấy bàn tay Lục Niên, đặt vào tay mình, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, nói:“Ảnh cưới chỉ là hình thức, em không muốn anh vì em mà ảnh hưởng đến công việc.”.

Lục Niên thở nhẹ, nắm chặt tay cô, đôi mắt đen

nhìn gương mặt mỉm cười yếu ớt tỏ vẻ không quan tâm của cô, trên gương mặt tuấn tú đầy yêu thương cũng mang theo bất mãn:

“Nếu như anh nói là Tần tư lệnh đến, thậm chí anh còn phải đi suốt mấy ngày, em còn để cho anh đi không?”

Kha Nguyệt nghe nói đến họ “Tân” nụ cười hơi khựng lại, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường, thản nhiên nhìn anh, đáp:

“Nếu như vì công việc, sao em lại không cho anh đi? Không phải anh đã nói sẽ khiến em tin anh sao?”

Lục Niên chế giễu nâng khóe môi, đối với thiện ý của Kha Nguyệt cũng đau lòng cũng áy náy, ôm cô vào lòng, buồn bực nói:

“Sao lại ngốc như thế?”

Gương mặt Kha Nguyệt cứng đờ, bất mãn đánh vào lưng anh, kêu lên:“Lục Niên, sao anh dám nói em ngốc chứ?”

Lục Niên buông Kha Nguyệt ra, giữ lấy gương mặt xinh đẹp của cô, giống như cầm một con búp bê dễ vỡ, cực kì cẩn thận và trân trọng.

“Vậy còn ảnh cưới của chúng ta?”Kha Nguyệt suy tư, ánh mắt chớp động nhìn anh nở nụ cười giảo hoạt, nâng váy nhìn về phía nhiếp ảnh gia nói,

“Nhiếp ảnh gia, anh giúp chúng tôi chụp nhanh đi.”

Cả một biển hoa huân y, cô dâu giữ lấy cà vạt của chú rể, bướng bỉnh hôn lên đôi môi anh, ánh sáng từ máy chụp ảnh lóe lên, Lục Niên đột nhiên giữ lấy cô, vẻ mặt

muốn hôn cô sớm đã không còn cái gọi chính nghĩa.

“Ok.”

Nhiếp ảnh gia hài lòng la to, Lục Niên vẫn không có ý buông cô ra, hai mắt đen hơi khép lại ẩn chứa sự mê luyến, từ từ áp sát hôn cô, khiến cô có chút kháng cự anh không được quá đáng.

“Lục..”

Trước khi cô kịp lên tiếng, anh đã rời khỏi môi cô, chăm chú quan sát dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của cô, khóe môi cong lên, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười xấu xa, Kha Nguyệt tính xấu hoa lấy hoa đánh vào người anh thì bắt gặp đôi mắt nóng chảy của Lục Niên liền giật mình quên cả phản ứng.

Đợi cô lấy lại tinh thần thì trước mắt Lục Niên đã biến mất, chỉ còn lại một màu tím mịt mờ, Kha Nguyệt xoay người muốn tìm Lục Niên, dưới chân chợt cảm thấy trống rỗng, cả người đã bị Lục Niên ôm vào lòng.

Bàn tay trắng nõn của Kha Nguyệt vòng chặt lấy cổ Lục Niên, ngửa đầu nhìn chiếc cằm hoàn mỹ của anh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào, thấy anh bước về phía mọi người, Kha Nguyệt xấu hổ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Mau để em xuống, em tự đi là được rồi.”

Lục Niên không nghe lời cô, ánh mắt trong suốt nhìn xuống chỉ thấy hai gò má cô đỏ bừng, trên mặt lại cười vui vẻ, ôm lấy tay cô siết chặt, nhất quyết không chịu để cô xuống.

“Oa, chú rể yêu cô dâu thật, cả đoạn đường như vậy mà bế cô dâu đi.”

“Tôi cũng muốn có một ông chồng đẹp trai như thế,

nếu có nhất định sẽ giấu trong nhà cả ngày”.

Không ít nữ nhân viên hâm mộ khiến cho trái tim Kha Nguyệt phủ đầy mật ngọt, thấy Lục Niên bày ra gương mặt bình thản tuấn tú đầu bắt đầu cứng lại. Sau khi Lục Niên để cô xuống, cô không quên hôn nhẹ:

“Cám anh nhé ông xã!”.

Lục Niên mỉm cười lông mi dài nhướng lên, biết rõ Kha Nguyệt đang cố tình đem sự hạnh phúc của mình ra khoe cho mọi người thấy, anh vẫn phối hợp thiên y vô phùng, cũng cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói nhỏ.

“Đừng khách sáo bà xã”.

Khi điện thoại Lục Niên vang lên lần nữa thì cũng kết thúc khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người, thấy ánh

mắt áy náy của Lục Niên, Kha Nguyệt thoải mái nhún vai, vòng lấy tay anh, dẫn anh đi đến bên xe:

“Nhanh đi đi, để cho cấp trên chờ anh cũng không tốt”

Lục Niên cưng chìu vuốt nhẹ gò má trắng nõn của cô, ánh mắt đau xót khiến cho trái tim Kha Nguyệt đông cứng, nụ cười lúm đồng tiền lại hiện lên nói:“Em không sao, ông xã, nếu anh cảm thấy em chịu thiệt vậy sau này đền đáp em là được.”

“Được.”

Kha Nguyệt để túi xách sang bên, ngồi xuống bên bà Lục, mỉm cười nói: “A Niên nhận được điện thoại nói Tần tư lệnh tới, anh ấy phải đi tiếp đón.”

“Vì thế mà con để nó đi sao?”

Bà Lục nhìn cô đôi mắt bất mãn, dường như trách cứ cô không biết giữ chặt chồng mình, Kha Nguyệt làm bộ như không biết nhép miệng cười đáp: “Con không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, hơn nữa anh ấy đi tiếp đón Tần tư lệnh cũng không phải đi chơi, mẹ đừng trách anh ấy”.

Kha Nguyệt nói đến khúc sau giọng lại nũng nịu, bà Lục hất tay nói:“Chuyện đám trẻ các con, bà già này muốn quản cũng không được, tùy con vậy”.

Kha Nguyệt sao không hiểu sự quan tâm của bà Lục nhưng mà muốn giữ được lòng của Lục Niên không phải là trói chặt anh bên người, Lục Niên cho cô tự do, cô cũng nên để lại cho anh bầu trời bao la.

Đến khi ăn cơm xong, Lục Niên vẫn không quên, cảnh vệ bên ngoài báo lại, nói Lục Niên và Lục Trạch Khải sẽ không về trong mấy ngày do phải tham gia diễn tập cùng Tần tư lệnh.

Bữa cơm trầm lắng không có mùi vị, bà Lục cũng

nhìn dáng vẻ thất thần của Kha Nguyệt, vừa vui vừa giận, chỉ đành trấn an có mấy cô, thấy không có hiệu quả cũng chỉ biết bất mãn thở dài.

Bên trong căn phòng to rộng, dưới ánh đèn ấm áp, không khí xung quanh ấm cúng, Kha Nguyệt đóng cửa nhìn những vật dụng vẫn như mọi ngày, tim lại thiếu vắng gì đó, cảm giác trống rỗng như đang chơi vơi giữa biển khơi.

Tắm rửa, lau khô tóc, ngồi xuống giường, cảm giác có gì đó khác lạ, Kha Nguyệt nghiêng mắt kéo rèm cửa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo sang, tiếng xe chạy thành đoàn cảng để ý càng loạn.

Di động ở đầu giường bỗng rung lên, cô cũng thoáng giật mình vội vàng chạy tới, nhìn màn hình với bức hình gương mặt tuấn tú quen thuộc, Kha Nguyệt liền tỉnh ngộ.

“Em ngủ chưa?”

Nghe thấy giọng nói thân thiết của Lục Niên, trong lòng Kha Nguyệt lại như có một luồng nước ấm, khóe

miệng cong lên, tựa vào đầu giường, quan sát căn phòng trang hoàng đầy đủ, mới hiểu ra thì ra thứ thiếu đi chính là ban đêm khi ngủ không có Lục Niên làm bạn.

“Vẫn chưa, còn anh? Bên kia thế nào?”

Cô cẩn thận hỏi đổi lại anh lại cười, cưới rất sung sướng, Kha Nguyệt tưởng tương liệu có phải ở bên kia anh đang đứng dưới bầu trời đêm, nhìn lên cao cười.

“Cười gì chứ?”

Kha Nguyệt xấu hổ hỏi lại, người bước xuống khỏi giường, bước chân thong thả đi về phía cửa sổ, chiếc

.

rèm cửa thoáng kéo ra, ánh trăng lạnh lẽo sáng rực chiếu vào mặt cô, bên tai là tiếng cười thỏa mãn của anh.

“Mấy ngày nữa anh không có ở nhà, em phải chú ý coi chừng bị cảm.”

Lục Niên tựa như ông già, càu nhàu chuyện sinh hoạt của cô, Kha Nguyệt quay đầu nhìn chiếc giường nghĩ tới mấy ngày nữa chỉ có mình cô tức giận nói:

“Ông Lục à, nếu anh muốn quan tâm em thì mau trở về giám sát, tới lúc đó tránh lại nói em không biết nghe lời.”Bên tai là tiếng cười buồn của Lục Niên, giọng nói nam tính, hai má Kha Nguyệt đỏ lên, đang muốn khép cửa sổ lại thì câu nói của anh lại khiến cô giật mình.

Anh nói:“Bà xã, em có nhớ anh không???”

Tim Kha Nguyệt đập nhanh, hai tay giữ lấy tấm rèm chặt thêm, ánh mắt nhìn về phía một vì sao trên trời, lúc nó lên lên hai mắt nheo lại, có nhớ không?

Nhìn lại mỗi một vật trong phòng, có anh giúp cô lau tóc, hình ảnh anh rảnh rỗi xem tạp chí ngay cả thở cũng chỉ toàn mùi hương bạc hà từ anh.

Cô nhớ anh đáp án này là chắc chắn, nhưng cô không cho anh biết.

“Còn anh thì nhớ em, rất nhớ, rất nhớ.”

Bên đầu dây kia là tiếng thở dài, Kha Nguyệt không nói chỉ im lặng nhìn bầu trời đêm, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.

Lục Niên không có ở Lục gia, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng như trong tưởng tượng, không khí hết sức trầm lặng, bà Lục làm việc đi sớm về trễ, đối với cô cũng hoàn thành chức trách của người mẹ chồng, giữa hai người cũng không có mâu thuẫn.

Kha Nguyệt nhàm chán sẽ đi theo dì Mai, tưới hoa Cỏ trong vườn hoặc đến phòng khách xem tivi, chú ý đến các hoạt động giải trí trong thời gian tính toán cho tương lai.

Chạng vạng, Kha Nguyệt nhìn thấy vài người ra vào căn biệt thự trong tay họ xách theo cái rương, sau đó đặt vào phòng khách, Bà Lục ngồi trên ghế salon, cúi đầu chăm chú làm gì đó.

Kha Nguyệt đi vào phòng khách, bà Lục mở rương lấy ra xấp hình để lên bàn trà, một bên để cả chồng thiệp mời đã được bà viết xong lần trước.

“Tới đúng lúc lắm, mau giúp mẹ dán hình vào”.

Bà Lục nhìn Kha Nguyệt, cười ngoắc tay, tay cầm nửa xấp thiệp mừng đặt đến trước mặt Kha Nguyệt, Kha Nguyệt khẽ gật đầu ngồi xuống bên cạnh bà Lục, bắt đầu đem hình để vào thiệp mừng.

“A Niên cũng thật là, sao không chụp cho xong, công việc tuy có quan trọng nhưng chẳng lẽ chuyện chung thân đại sự thì không quan trọng sao?”.

Bà Lục trách cứ Lục Niên mang theo sự bất mãn, không bằng trước kia chính là miệng nói nói, Kha Nguyệt liếc nhìn bà Lục, có thể thấy bà nhíu mày lại.

“Hai ngày nữa mẹ bảo thư ký đi hẹn thời gian, chờ A Niên hai đứa đi chụp lại lần nữa xem.”

Bà Lục an bài như thế chắc chắn muốn cô yên tâm, chứng tỏ người Lục gia luôn ở bên cô, dù Tần Nhi Ngọc có ầm ĩ tới đây đều không thể thay đổi hôn sự này.

Kha Nguyệt bình thản kéo khóe môi, một bên dùng keo thoa lên ảnh chụp, một bên mở miệng nói: “Hôn nhân không phải chỉ dựa vào khung hình cưới bên ngoài, con và Lục Niên chỉ cần ở bên nhau thế là đủ rồi”

Bà Lục gật đầu tán thành, đôi mắt hài lòng nhìn Kha Nguyệt:“A Niên là người đàn ông có trách nhiệm, nếu nó đã lựa chọn ở bên cạnh con thì sẽ không từ bỏ dễ dàng” .

Kha Nguyệt nhìn tấm hình trong tay, cô kéo nhẹ chú rể cà vạt, Lục Niên cúi đầu, cô lên đôi môi mỏng của anh, động tác liên tục tự nhiên không hề đóng kịch, ánh mắt Lục Niên nhắm nhìn cô, kí ức đã cũ nhưng lại như mới đây, đôi mắt đó không chỉ là trách nhiệm mà còn chứa nhiều tình cảm, chính vì thế cô mới trầm mê mất đi lý trí và khả năng phán đoán.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio