Trong tình huống không thể giao tiếp rõ ràng thì hành động quả thật là phương thức biểu đạt tốt nhất.
Không lâu sau, Kiều Thất Tịch đã tìm thấy một đàn linh dương đầu bò xui xẻo ở gần đó, chỉ thấy trước mặt Otis và nhiếp ảnh gia, cậu dùng dáng người vô cùng mạnh mẽ, một mình biểu diễn màn săn thú tuyệt vời!
Quá trình săn thú xuất sắc tới nỗi khiến người xem đến nghẹt thở, nhìn không chớp mắt. Tiếng gầm vô cùng mạnh mẽ của đối phương cũng ngay sau đó truyền đến khắp nơi trên thảo nguyên, thật giống như đang nói: Tôi vẫn còn khỏe lắm, mấy người đừng truyền tin tôi sắp chết khắp nơi như vậy!
Trước khi Kiều Thất Tịch ‘quật ngã linh dương đầu bò qua vai’, đừng nói chỉ Otis cho rằng cậu sắp không được rồi, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng lo lắng không biết con sư tử đực đã lâu không tham gia săn thú này có phải sắp đi tới cuối con đường hay không?
Giờ khắc này, nhiếp ảnh gia vô cùng mừng rỡ, dù đã mười một tuổi nhưng sức chiến đấu của Alexander còn tốt như vậy, thật quá tuyệt vời.
Otis thu được một món quà bất ngờ như vậy cũng thật vui vẻ, đôi mắt tròn xoe sáng lên lấp lánh, có lẽ hắn không ngờ tới còn có thể ăn được con mồi mà Kiều Thất Tịch săn về.
Hôm đó Otis vui như một con thú nhỏ, rất dễ thấy được cả người hắn đều tràn đầy hạnh phúc, tình cảm của hắn trực tiếp đến mức khiến Kiều Thất Tịch phải cảm thán. Mặc dù Otis chỉ là một con mãnh thú nhưng khi yêu ai đó hắn nhất định sẽ làm cho người đó biết hắn yêu người đó bao nhiêu.
Otis vui vẻ nhận lấy hết những gì Alexander đút cho, hắn ăn rất nhiều. Ngày hôm sau hắn liền đáp lễ một con ngựa vằn cho bạn đời nhấm nháp, dù rằng mỗi ngày hắn đều làm chuyện này.
Sau khi thể hiện sức chiến đấu của mình một chút, gấu con lười biếng lại yên tâm thoải mái mà sống cuộc sống được bạn trai chăm sóc.
Dù sao cậu cũng cảm thấy có thể không nỗ lực thì cần gì phải nỗ lực!
Có thể ăn cơm mềm cũng là một loại bản lĩnh, không phải sao?
Kế hoạch du lịch lần này của hai bọn họ là đi thăm thú những nơi chưa từng đi qua.
Đi thăm thú có nghĩa là bọn họ bắt buộc phải đi qua lãnh địa của đàn sư tử khác. Đây là quyết định khiến Otis không vui, bởi vì luôn phải chạm mặt với sư tử xa lạ.
Vì thế nên trong cuộc hành trình, nếu Otis không phải là đang ghen thì cũng là đang chuẩn bị ghen.
Kiều Thất Tịch cũng không muốn như vậy, vì thế nên cậu lợi dụng tối đa khứu giác nhanh nhạy của mình để tránh đi những con sư tử khác, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có cá lọt lưới, tất nhiên đó chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.
Thời gian ra ngoài lần này còn dài hơn lần trước nhiều, trong suốt hai năm, Kiều Thất Tịch và Otis gần như đã đi hết tất cả nhưng nơi có thể đi, cùng nhau lưu lại thật nhiều video cùng ảnh tư liệu đẹp.
Nhiếp ảnh gia: Người bị mượn sức!
Không ngoa khi nói đoàn nhiếp ảnh làm việc với Alexander và sư tử trắng gần như là đội vất vả nhất trên thảo nguyên, nhưng nếu họ không muốn làm công việc này thì đằng sau còn có ngàn ngàn vạn vạn nhiếp ảnh gia xếp hạng muốn đảm nhận.
Mấy năm nay cũng không phải không bắt gặp tình huống vô cùng nguy cấp, trên thực tế trường hợp nguy hiểm như vậy có rất nhiều. Tỷ như Alexander không cẩn thận rơi vào hố sâu không leo lên được làm Otis ở phía trên lo lắng đến độ đi loạn cả lên, không có cách nào để người dưới leo lên, hay kẻ trên leo xuống.
Nếu Kiều Thất Tịch là một con sư tử hoang dã thật sự gặp phải tình huống này, dám chắc tám phần cậu sẽ phải chết dưới cái hố này.
Cũng may huyết thống của cậu không chính thống, rất nhanh sau đó cậu đã nghĩ ra cách mượn dụng cụ để leo lên, nhưng cũng phải phí công sức rất lớn mới sai được Otis đi ‘lấy’ dụng cụ.
Đôi vợ chồng cả nửa đời chưa từng cãi nhau cũng suýt chút nữa đàm phán thất bại. Xong việc mới ngẫm ra, bởi vì cả hai lúc đó đều đang vô cùng nóng ruột, thời điểm cảm xúc không ổn định mà mãi không nói chuyện được, tất nhiên ai cũng sẽ nóng giận!
Nhiếp ảnh gia nắm bắt được tình hình lúc đó cũng vô cùng sốt ruột. Gần như tất cả những con sư tử khác gặp phải tình huống như vậy cuối cùng cũng không thể leo lên, họ là người đứng xem nên cũng không thể ra tay trợ giúp chúng, chỉ có thể cầu nguyện Alexander thông minh lanh lợi có thể nghĩ ra cách cứu mình.
Nhưng bọn họ không ngờ đến, điều đầu tiên chờ đón họ không phải là Alexander dựa vào sự mưu trí của tự cứu mình thành công, mà là Alexander cãi nhau với sư tử trắng.
Tất nhiên về cơ bản thì giọng điệu của Alexander vẫn tệ hơn, còn sư tử trắng chủ yếu chỉ là sốt ruột.
Nhiếp ảnh gia dở khóc dở cười: Hai đứa đừng cãi nhau nữa! Việc cấp bách bây giờ không phải là ra khỏi hố hay sao?
Cũng may không bao lâu sao, sư tử trắng lần lượt ngậm về nhánh cây, chậm rãi lấp đầy hố sâu, Aalexander ở đáy hố cuối cùng cũng được cứu vớt.
Một lần khác nữa, đối tượng gặp sự cố lại biến thành Otis. Vào một ngày sau cơn mơ, con sư tử lớn luôn đi trước dò đường ấy bước vào một đầm lầy, chân trước lập tức đã bị lún vào trong.
May là Alexander phát hiện ra sớm, cậu vô cùng nhanh chóng cắn cổ sau của Otis, dùng hết toàn bộ sức lực từ khi còn bú mẹ mới túm được Otis lên.
Việc này xảy ra khá là đột nhiên cho nên Kiều Thất Tịch lúc ấy cũng không cảm thấy vô cùng mạo hiểm, chỉ đến khi đi rửa chân ở bờ sông mới thấy sợ: Trời ạ? Vừa nãy suýt chút nữa là Otis đã chết rồi?!
Alexander vừa mới trải qua cảm giác mất đi tìm lại được, nhanh chóng nhào vào lòng bạn trai ô ô y y: Hu huh u, Otis ơi, suýt chút nữa là anh toi rồi đó!
Otis chớp chớp mắt, ôm lấy bạn đời đang run bần bật, biểu cảm giống như đang nói: Không phải em đang rửa chân sao?
Hay là Alexander muốn ôm một cái hả?
Được thôi, tiên sinh sư tử lớn dịu dàng đành gác cằm lên trên đầu bạn đời của mình, vậy thì ôm một cái trước đã.
Nước chảy nhẹ nhàng đi qua cái chân đầy lông của bọn họ, phát ra tiếng róc rách giống như những năm tháng bọn họ cùng nhau trải qua.
Đàn nhiếp ảnh gia vừa mới cơm nước xong đã phải ăn một tấn cơm chó đều nấc vì no: Rõ ràng Alexander ham chơi như vậy mà vẫn có thể phát hiện Otis gặp nạn đầu tiên, không nói nữa, không nói nữa, mỗi ngày đều đang vội vàng tiêu hóa hết một tấn cơm chó.
Mấy việc ngoài ý muốn lớn lớn bé bé như vậy ở nơi hoang dã có rất nhiều, nhưng tất cả đều bị hai con sư tử dùng sự may mắn cùng với kinh nghiệm sinh tồn phong phú của mình giải quyết hết.
Cuộc sống lang thang của hai con sư tử đực một vàng một trắng được ghi lại bằng từng bức hình, lặng lẽ đi tới hồi kết thúc.
Alexander chơi đến năm mười một tuổi, trên thảo nguyên đã không còn nơi nào khiến cậu thấy xa lạ nhưng cậu lại ham chơi không muốn về nhà. Cậu cảm thấy không sao cả, giả vờ mình còn chưa đến nơi này là được rồi.
Chỉ cần kỹ thuật diễn của cậu đủ tốt là sẽ không bị vạch trần.
Sư tử lông vàng siêu đẹp trai: Oa, chỗ này đẹp quá đi! Oa, chỗ này chơi cũng rất vui này! Otis, chúng ta tiếp tục đi lang thang được không?
Vấn đề là Otis sẽ chấp nhận lời nói dối không hề có kỹ thuật như vậy sao?
Hiển nhiên là còn lâu.
Thể trạng của Otis vẫn cứ rất cường tráng, hắn dừng lại nhìn khung cảnh quen thuộc chung quanh, không chấp nhận bị lừa gạt, giống như hắn vẫn còn nhớ bản thân đã cùng gấu con đi qua nơi này.
Đúng vậy, chỉ chốc lát sau hắn híp mắt, đánh hơi thấy mùi nước tiểu của bạn đời ở một chỗ rễ cây, xác định nơi này không phải một chỗ xa lạ.
Được rồi, nên về nhà thôi.
Otis lại đây, dùng khuôn mặt đẩy đẩy Alexander đang nằm ăn vạ trên mặt đất không chịu đi, dùng sức lực rất nhẹ. Nếu Alexander vẫn không chịu đi thì hắn sẽ nhẹ nhàng cắn lỗ tai đối phương, phát ra âm thanh thúc giục: Về nhà thôi.
Không đi, không đi.
Kiều Thất Tịch chơi xấu nằm thẳng trên mặt đất, dùng cái đuôi vỗ đất la lối khóc lóc, cực kì giống với con chó nào đó vừa đến khu nhà thì nằm xuống không chịu đi.
Sư tử trắng đoan chính ngồi xuống, hiển nhiên là hơi bất đắc dĩ nhưng hắn cũng không tức giận, trái lại còn dùng ánh mắt như nước yên lặng nhìn bạn đời làm nũng.
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Kiều Thất Tịch cũng ngượng ngùng. U là trời, mấy năm nay bị Otis chiều quá sinh hư, đột nhiên mới nhận ra bản thân mình làm sai, cậu rơi vào suy nghĩ tự mình hối lỗi một giây đồng hồ, mới quyết định… ngủ một giấc ngày mai lại đi.
Otis đồng ý, ngày hôm sau hắn liền vô cùng vui vẻ cùng Kiều Thất Tịch bước lên con đường trở về.
Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời, hắn đã thấy được và cũng tự mình trải nghiệm qua, nhưng thế giới bên ngoài cũng rất nghuy hiểm, hắn không thể để Alexander của mình tiếp tục lưu lạc nữa.
Đường trở về cũng là những ngày tháng dài đằng đẵng, thảo nguyên hết khô cằn rồi lại tươi tốt.
Kiều Thất Tịch vui sướng đi bộ trên mặt cỏ, đọc lanh lảnh trong lòng một câu thơ mà mình nhớ:
Ly ly nguyên thượng thảo,
Nhất tuế nhất khô vinh,
Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh.
Tuy rằng còn tiếc nuối vì phải kết thúc chuyến hành trình lãng mạn này, nhưng nghĩ đến việc trong nhà còn có ‘người thân’ đã lâu không gặp chờ đợi mình trở lại, trong lòng cậu lại trở nên vô cùng chờ mong.
Có lẽ đây là ý ngĩa của việc du lịch, bọn họ có chỗ muốn đi nhưng cũng có nơi để trở về.
Hai con sư tử lúc đi bước chân nhanh như gió, khi trở về lại trở nên chậm rì rì bởi vì Alexander đã không thể chạy được nữa. Rõ ràng trong trí nhớ của cậu lúc cậu thực hiện động tác ‘quăng ngã qua vai’ mới chỉ như ngày hôm qua, tại sao nhanh như vậy lại chỉ có thể nhìn đàn linh dương đầu bò chảy nước miếng vậy?
May mà bên người còn có Otis uy mãnh, mạnh mẽ, nhờ vậy mà mỗi bữa cơm cậu đều có thể ăn thật no.
Otis dẫn Alexander trở về, không nhảy qua hồ nước nhỏ, chỉ đi đường bình thản, cũng không đi bò đống đá xếp chồng lên nhau, dù gấu con muốn cũng không cho, sẽ ngã mất.
Kiều Thất Tịch trợn trắng mắt, trời đất, sao lại hai mặt như vậy chứ?
Rõ ràng lăn giường còn mệt hơn cả bò lên cục đá xếp chồng, sao anh còn không cấm dục đi?
Otis bị ăn mắng rất oan, thật ra hắn đã coi như là cấm dục rồi. Bắt đầu từ khoảng nửa năm trước, hắn đã không làm tình cùng Alexander nữa, bình thường động dục nhiều lắm cũng chỉ cọ cọ trên người Alexander mà thôi, không hề đi vào.
Đáng tiếc Otis không biết nói, chỉ có thể để mặc bạn đời nói xấu mình vô lý.
Dọc theo đường đi, Otis giống như đang dẫn theo trẻ con vậy, dẫn Alexander tuổi càng lớn lại càng nghịch ngợm mang về lãnh địa bọn họ, may mà các anh em còn rất cường tráng, không để cho lãnh địa bị đàn sư tử trẻ tuổi hơn chiếm lấy.
Có thể nói, năm anh em Norman đã mười một tuổi mà vẫn có thể bảo vệ vững chắc lãnh địa cùng đàn sư tử của mình đã là một kì tích.
Nhưng bọn họ đã không còn năng lực sinh sản, phỏng chừng cũng sắp rời đàn sư tử, mặc dù bản thân không tự mình rời đi cũng sẽ bị sư tử trong đàn đuổi đi.
Thật ra lúc này Kiều Thất Tịch cũng muốn thuận tiện đến thăm đám ‘thân thích’ đáng yêu kia trên đường trở về, nhưng thật vô cùng xin lỗi, cậu mệt quá không đi được nữa.
Nhưng không sao hết, đợi cậu nghỉ ngơi trong lãnh địa mười ngày nửa tháng rồi nhất định sẽ ra ngoài ghé thăm, Kiều Thất Tịch suy nghĩ rất hùng hồn.
Sau khi trở lại lãnh địa, Otis lập tức dùng tiếng gầm vang dội thông báo khắp nơi rằng bọn họ đã trở về.
Mấy anh em ở lãnh địa gần đó nghe thấy tiếng gầm của hắn cũng ngửa đầu rống lên, giống như đang báo lại đến lãnh địa xa hơn.
Nghe tiếng gầm tang thương như vậy là biết bọn họ đều đã không còn trẻ.
Thanh âm của Alexander đã không còn vang dội, chỉ đành mắt trông mong mà từ bỏ tham gia cuộc giao lưu này, khụ khụ, đợi hôm nào đó cậu tự đến thăm vậy!
Nhưng ý tưởng này chú định chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì từ sau khi trở về lãnh địa, Otis không cho phép cậu ra ngoài nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một tuần, gấu con Kiều đã khỏe mạnh trở lại, cậu dùng sức dính lấy Otis, năn nỉ ỉ ôi để đạt được mục đích!
“Ô ô y y.” Muốn ra ngoài tìm bọn Tử Điện cùng nhau đi gội đầu, ô ô ô.
Thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư: Không, hội này không làm!
Thăm thì được, gội đầu thì miễn đi.
Nói thật, mấy anh em bọn họ đều vô cùng chán ghét gội đầu. Từ sau khi thoát khỏi móng vuốt của Alexander bắt đầu sống một mình thì chưa bao giờ chủ động gội đầu. Tất nhiên trời mưa thì không tính, đó là gội đầu bị động.
Otis cuối cùng cũng không để gấu con đạt được ý nguyện, giống như hắn đã quyết tâm muốn cho Kiều Thất Tịch ở trong lãnh địa, bình yên sống qua ngày.
Con người phát hiện, khi Alexander và sư tử trắng trở về lãnh địa không bao lâu thì anh em Norman đang sống trong đàn khác cũng rời khỏi đàn sư tử hiện tại, đây có lẽ chỉ là sự trùng hợp, bởi bọn họ quả thật đã đến thời điểm nên rời đi.
Sư tử cái cùng với sư tử sắp đến tuổi trưởng thành đều không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn bọn chúng.
Đám sư tử đực trưởng thành đã bảo vệ đàn sư tử nhiều năm, tiễn đi tổng cộng ba đợt sư tử đực ba tuổi sắp trưởng thành, trong thời gian đó không hề có một con sư tử đực nào từ nơi này ra đi trở về đoạt địa bàn, chúng nó đều lang thang ở bên ngoài, có được đàn sư tử của chính mình.
Đại Viên Tử kết bạn với Thừa Phong đi vào lãnh địa của thằng ba thằng tư. Hai bên đứng đằng xa nhìn nhau, giống như đang trao đổi chuyện gì, cuối cùng Đại Viên Tử mất kiên nhẫn gầm lên một tiếng, vậy mà nhiếp ảnh gia cũng đoán ra được một câu ‘làm nhanh lên’.
Hai anh em Tử Điện và Thanh Sương nhìn chăm chú vào mấy anh em hồi lâu không gặp một lát, sau đó bước ra nện bước, không hề lưu luyến mà rời khỏi đàn sư tử đã bảo vệ nhiều năm.
Bốn anh em tập kết đi tới lãnh địa của Cục Bột và Alexander, bọn họ tự nhiên đi đến bên người hai con sư tử to lớn nằm xuống, giống như trở về nhà mình vậy.
Sáu con sư tử lại tập hợp.
Nhìn thằng cả, thằng hai, thằng ba, thằng tư bỗng nhiên cùng nhau đến thăm chính mình, lúc đầu Kiều Thất Tịch cũng ngạc nhiên một hồi, không ngừng nháy mắt, đây là thật sao? Sao tất cả đều tới thế này?
Hôm nay ăn tết sao?!
Cậu vui vẻ vô cùng, nhưng vui vẻ xong lại muốn khóc: Ô ô ô, làm sao vậy? Có phải bị đàn sư tử đuổi ra ngoài hay không? Đúng nhỉ, sư tử già rồi sẽ không còn khả năng sinh sản, sư tử cái sẽ không tiếp tục giữ bọn họ lại trong đàn ăn không uống không.
Kiều Thất Tịch đau lòng cho các bảo bối của mình vô cùng, sư tử cái không cần thì cậu cần.
Cảm xúc của Alexander vẫn còn hơi kích động, cậu thân thiết ôm lấy đám sư tử con, liếm láp thân mật với từng đứa một: Rời đi thì rời đi, chỗ chúng ta mới gọi là nhà.
Bốn con sư tử lớn yên lặng trở về vẫn dính lấy Alexander giống như khi còn nhỏ, khi thì chổng vó lăn qua lăn lại, lúc thì gầm nhẹ lên ngao ngao trêu chọc anh em mình, đây là hình ảnh mà đàn nhiếp ảnh gia không thể nhìn thấy trong các đàn sư tử khác.
Ở trong đàn sư tử, sư tử đực chính là trụ cột, là cây trụ của tất cả các thành viên còn lại, sao lại có thể lăn lộn làm nũng được?
Nhưng ở chỗ của Alexander, bọn họ chỉ là đám sư tử nhỏ mãi không chịu lớn, cần được nâng niu trong lòng bàn tay.
Bắt đầu từ hôm nay, trang web chính thức của Liên minh sáu sư tử lại bắt đầu đăng tải cuộc sống hằng ngày của chúng. Bọn chúng đã hoàn thành sứ mệnh của đời này, vậy nên lại tiếp tục cùng nhau sinh sống.
: Huhuhu, sáu con lại gặp nhau rồi, a a a, tôi khóc mất, thật tốt quá, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy hình ảnh bọn nó sống cùng nhau.
: Thật tốt quá, tốt quá, cuối cùng cũng ở bên nhau, tuy rằng tôi đã đoán trước rồi bởi cảm tình của bọn họ thân thiết như vậy, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra.
: Gặp lại nhau sau mười năm, bên cạnh tôi vẫn là cậu ~
Gặp lại nhau sau mười năm, Alexander mười ba tuổi già cả lại cùng đám nhóc to lớn mười một tuổi của mình một lần nữa bắt đầu cuộc sống bên nhau hạnh phúc.
Tất nhiên là cậu hạnh phúc rồi, bởi cậu không cần phải đi săn, cũng không cần phải tuần tra lãnh địa.
Làm sư tử lớn tuổi được cả đàn chiều chuộng, mỗi ngày Kiều Thất Tịch chỉ cần ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, lúc chán lại còn có đám động vật nhỏ lông xù để chơi, còn nữa, ăn cơm cũng không cần tự mình xé thịt con mồi bởi đã có bạn trai làm thay rồi, vui vẻ quá đi!
Cuộc sống lúc vừa trở về được một năm vô cùng mỹ mãn.
Thân thể của năm anh em vẫn còn rất tốt, bọn họ sẽ phụ trách săn thú với tuần tra. Một năm này, Alexander sống rất hạnh phúc nhưng cậu vẫn có chút thương cảm, không phải bởi vì đời này cậu phải ra đi trước Otis.
Mà là bởi cậu nuối tiếc Đại Viên Tử tham ăn, nuối tiếc Thừa Phong dịu dàng, chững chạc, nuối tiếc Tử Điện tính tính kiêu căng, đáng yêu, lại thích giả bộ ngầu, nuối tiếc đốm nhỏ Thanh Sương lười biếng.
“Ô ô y y.” Gấu con gào khóc.
Nhưng cậu biết bản thân không thể khóc, buổi đêm mà cậu cảm thấy mình phải rời đi – hôm đó là một ngày nắng, bầu trời đêm còn điểm xuyết một vì sao lớn vô cùng sáng, liên tục nhấp nháy giống như đôi mắt của đám sư tử.
Kiều Thất Tịch chậm chạp bò dậy tìm Otis làm nũng, muốn hôn hôn, muốn ôm một cái, muốn trèo lên sườn núi nhỏ.
Otis chủ động hôn hôn cậu rồi ôm một cái nhưng lại tự động bỏ qua lời mời lên sườn núi nhỏ, đương nhiên được cầu ái vẫn làm hắn cảm thấy thật vui sướng. Otis đi quanh Kiều Thất Tịch vài vòng, sau đó dùng âm thanh vô cùng thân mật tỏ vẻ: Không được đâu, nhưng anh có thể bắt đồ chơi cho em này.
Khi Otis trở về sau một đêm đi tìm đồ chơi, Kiều Thất Tịch đã sắp ngủ rồi, cậu cảm thấy buồn ngủ đến mức mí mắt cũng không mở ra được, nặng nề vô cùng.
Bốn anh em lo lắng canh giữ bên người Alexander, thỉnh thoảng cúi đầu liếm láp một chút bộ lông của cậu, thoạt nhìn có hơi bất lực.
“Ngao ô…” Là tiếng của Đại Viên Tử vang đến đầu tiên, nhóc con này đang khóc hay sao?
Kiều Thất Tịch nghe thấy âm thanh nhưng lại tiếc nuối mà đi vào giấc ngủ, cậu dùng hết sức lực mở to đôi mắt, lại nhìn một lượt đám sư tử lớn không thể gặp lại kiếp sau. A, làm gì thế, sao tất cả đều là kiểu sắp đưa ma thế này.
Đám mèo lớn giống như cảm thấy được sắp phải chia xa, trầm giọng gầm to, Kiều Thất Tịch nhận ra bọn chúng đang khó chịu, trong lòng cũng khóc như chó: Đừng khóc nữa, chăm sóc tốt cho bản thân nha.
Không lâu sau, Alexander đã ngủ mất rồi.
Otis vẫn còn ngậm lấy con thỏ hoạt bát, hắn không thả nó chạy đi là bởi vì lúc Alexander tỉnh lại có lẽ sẽ muốn chơi.
Hắn ghé vào bên người bạn đời, chờ đối phương tỉnh lại rồi lại chơi.
Ngày hôm sau, trang web chính thức của Liên minh sáu sư tử tuyên bố Alexander từ thế.
Năm anh em ở lại, phải qua vài ngày mới chậm rãi tiếp nhận sự thật này, sau đó tiếng gầm bi thương vang lên một đêm, đây là nghi thức trong tang lễ của sư tử.
Cuối năm đó, trong năm anh em, anh cả là người đầu tiên ra đi. Tuy rằng hắn không phải là người thương tâm nhất, nhưng những vết thương cũ lưu lại khi chiến đấu của hắn lại tái phát khi về già, vậy nên cũng ra đi sớm nhất.
Nhìn lại cả đời của Đại Viên Tử, hoành đao lập mã, khoái ý ân cừu, cũng không có gì phải tiếc nuối cả, Alexander cũng thương nó như vậy.
Tiếp đến là thằng hai, thằng tư cũng lần lượt bình thản rời đi, hai người anh em mạnh mẽ của bọn họ chăm sóc họ lúc tuổi già, làm cho bọn họ đến khi rời đi cũng chưa từng đói bụng.
Còn lại hai con sư tử đực đứng đầu thực lực tương đương nhau, nhìn xem đến tột cùng là ai chăm sóc ai.
Thật ra mọi người cũng rất tò mò, sư tử trắng yêu Alexander như vậy, vì sao Alexander ra đi lại không làm mất đi hy vọng sống của hắn, chỉ đến khi nhìn sư tử trắng lần lượt chăm sóc cho các anh của mình đến khi ly thế.
Bọn họ mới chợt nhận ra.
Thì ra là thế, sư tử trắng sở dĩ không chịu đả kích vì mất đi tình yêu đích thực là vì muốn hắn muốn thay Alexander hoàn thành tâm nguyện.
Muốn nói tâm nguyện của Alexander là gì, vậy thì nhất định là đám sư tử lớn do cậu nuôi dưỡng bị bỏ lại trên thảo nguyên.
Bọn chúng lúc tuổi già còn không biết sẽ thế nào, đây là tâm nguyện Alexander không thể buông bỏ được. Nếu sư tử trắng không còn muốn sống, vậy thì ai sẽ thay Alexander chăm sóc bọn nhỏ không thể bỏ xuống được này.
Thằng ba Tử Điện vẫn luôn không được thân thiết lắm Alexander nhưng đây có vẻ không phải sự thật, dường như nó cũng rất yêu mến Alexander, vậy nên có lẽ nó cũng muốn thay cậu chăm sóc cho Cục Bột mà cậu lo lắng nhất.
Cho nên hai người bọn họ đều cùng ôm ấp một tâm nguyện, ai cũng không muốn rời khỏi mảnh thảo nguyên tràn đầy hồi ức cùng tình yêu trước.
Cuối cùng, trong mười bốn năm gặp nhau, lần cuối nhiếp ảnh gia chụp được bóng dáng của sư tử trắng là ở xung quanh hồ nước xinh đẹp nọ.
Sư tử trắng ngậm một con ếch xanh, đi ngang qua hồ nước.