- Ara ara, xem ra hôm nay có vẻ đông vui quá đi!
Ngồi trên thành lan can của sân thượng, thiếu nữ với mái tóc xanh như đại đương bật cười, thích thú nhìn kỳ kiểm tra của khối cơ bản đang dần đi tới hồi kết thúc. Gió đột nhiên thổi lớn, khiến cho mái tóc mền mượt tung bay, tô thêm cho sắc xanh của trời tạo thành một khung cảnh đầy tính nghệ thuật.
Tiếc một cái, mấy câu nói tiếp theo thiệt là sát phong cảnh quá mà.
- A ~ Đẹp đôi quá đi mà!!!! Sun và Shin quả nhiên là làm người ta hiểu lầm mà! Anh em gì mà ngọt ngào chết đi được.
- Trời ơi! Minh Anh cứ dễ thương thế thì sao mà người ta chịu được chứ!
- Lyn và Linh thiệt là muốn làm người ta mất máu mà, tuy là chị em sinh đôi nhưng có cần bắn hit tung toé thế không?!
…
Thật sự có loại cảm giác muốn chửi thề ha.
Bảo Bình ném ánh nhìn kinh bỉ cho cái đứa hình như là vừa thoát khỏi viện tâm thần ở Mount Massive, cay đắng nhìn cái chết lãng xẹt của mình trong game chỉ vì con nhỏ không bình thường ở bên cạnh, càng cay đắng hơn khi nhận ra mình chưa kịp save lại nữa chứ.
Nếu không phải là một công dân gương mẫu, Song Ngư chắc chắn đã bị đẩy khỏi lan can từ lâu rồi.
- Ne ~ Bảo Bình, đừng cau có như thế chứ, tâm trạng không tốt thì kiểm tra sẽ không thuận lời đâu.
- Ờ.
- Nghe nói những người được chọn hầu như đều qua bài kiểm tra một cách suất sắc luôn ấy, trừ hai người phải thi cuối cùng thôi.
- Ờ.
- Mồ, Bảo Bình! Cậu không thể nói gì khác ngoài từ “ờ” sao, thế là kém thân thiện lắm đấy nhá!!!
…
- Ừ.
Mồ, thiệt tình, Bảo Bình quả nhiên là lạnh nhạt quá đi! Song Ngư phồng má giận dỗi, quyết định giả bộ không để ý đến cái người coi trọng save game hơn cái mạng của mình nữa. Quả nhiên là nên nghe theo lời Kim Ngưu, không bao giờ cho Bảo Bình chạm vào bất kỳ thiết bị có thể chơi game nào.
Nhưng mà, nghĩ thế thôi, chứ làm lại là một chuyện khác.
Song Ngư đảo mắt nhìn xấp hình trong cặp sách, khóc không ra nước mắt. Tội lỗi thì tội lỗi thiệt đấy, nhưng làm sao một đứa cuồng ghép đôi như Song Ngư lại có thể bỏ qua hình ảnh độc, hiếm và rõ nét của những cặp đôi mình thích đây chứ? Đặc biệt là khi nó còn được miễn phí nữa!!!
Bảo Bình quả nhiên là một con người nham hiểm mà!
Song Ngư ôm đống ảnh tự kỷ, sau đó quay lại mục đích soi hít của mình, tiếc thay, bạn trẻ này đã nghe câu nói “đời không như mơ và tình không được như thơ” chưa?
Bùm!
Ngọn lửa to lớn, bốc lên trông như một cột sáng đâm xuyên bầu trời. Chẳng mấy chốc khiến vùng trời xanh trở thành một màu cam rực cháy.
- C-chuyện gì đang xảy ra thế?
Cảnh tượng khiến không ít học sinh bàng hoàng, sân trường vốn ồn ào nay càng thêm lộn xộn, tuy nhiên, mọi thứ chỉ thật sự cao trào khi một ai đó vô tình liếc nhìn bảng kết quả.
“Á” lên một tiếng như lợn chọc tiết, thanh niên vô danh không đáng nhớ tên tái mặt, vừa chỉ lên bảng vừa run run nói như thể trước mặt cậu ta là thứ gì đó kinh khủng lắm vậy.
- V-vị trí dẫn đầu!!!
Hệt như một pháo hiệu, tất cả học sinh, bao gồm cả Song Ngư hóng hớt trên kia cũng đồng loạt quay đầu nhìn về một phía, để rồi lại thêm hàng đống người mang cái biểu cảm tái xanh trông chả khác gì tàu lá chuối.
À mà, cũng chả thể trách được khi sự thật đang diễn ra trước mắt bọn họ chỉ tồn tại % cơ hội xuất hiện mà thôi. Ngay vị trí đầu bảng xếp hạng, nơi cái tên đang được ưu ái nhất năm bỗng nhiên tuột xuống, thay thế đó là hai cái tên lạ hoắc của hai kẻ ma mới. Và tệ hơn nữa là, một trong hai người đứng nhất bảng đó thuộc khối B.
Quả thật chả khác gì đang chế nhạo tất cả bọn họ cả.
Hoang mang, ngạc nhiên, lạ lẫm và nhiều nhất… đố kỵ, toàn bộ mớ cảm xúc hỗn độn của hàng ngàn học sinh dán chặt lên hai người ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Chỉ là, có ai để ý rằng trong vô số ánh mắt đó, có một ánh nhìn vào họ rất chi là mãnh liệt tựa như thú săn mồi không?
- Không thế tin được!
Song Ngư thốt lên trong khi tròn mắt nhìn Song Tử và Nhân Mã, đôi mắt sáng lên như thể bắt gặp một khu vàng lớn. Không, vụ lần này tuyệt đối còn giá trị hơn cả kim cương gấp nghìn lần!!!!
Trong cái đầu mà người thường không bao giờ hiểu được của Song Ngư giờ đây tràn gập những câu chữ bay lượn của một cái gọi là tiểu thuyết vườn trường, nhất thời khiến Song Ngư không kiềm được mà nở ra một nụ cười đậm chất man rợ.
Đây nhất định sẽ là một ý tưởng tốt để viết fanfiction mà!
Từ từ… không hiểu sao lại có cảm giác sai sai gì ở đây…
- A ~ Motif hoàng tử - lọ lem đây mà! Hàng cũ nhưng mà chất lượng nha~
À thôi… chắc không có gì không đúng ở đây đâu.
Mải mê với cặp đôi mới dò được của mình, Song Ngư không để ý bạn trẻ nào đấy bên cạnh đã từ tốn tắt game từ lúc nào, con ngươi màu máu nhàn nhạt liếc nhìn đám đông bên dưới sân, không nhịn được mà hiện lên cảm xúc chán ghét trong mắt.
Thật buồn nôn.
Dẫu cho có bao lần tiếp xúc đi chăng nữa.
-oo-
Chết tiệt!
Rầm!
Cả một bức tường xi măng chớp mắt liền hoá thành tro bụi. Chung số phận với nó là bức tượng sứ và đài phun nước nằm liền một đường thẳng. Thiếu niên tóc trắng mặt cau mày, vung tay lên tạo một cơn gió mạnh và “xoẹt”, cả khu vườn đều bị cắt nham nhở thành từng mảnh, lá và hoa rơi rụng đầy cả mặt đất.
“ – Hoá ra mày chỉ được thế nhỉ? Thua cả một tên ma mới, vậy mà cũng đòi thi vào lớp S cơ đấy.
- Eh? Vậy thật đó hả? Nghe như thể nó kể chuyện cười ấy?!
- A, thôi nào thôi nào, dù sao nó cũng chỉ là một thằng vô dụng mà.
- A ha ha ha ha, đúng rồi, đúng rồi nhỉ, một đứa con rơi vô dụng!”
Chết tiệt!
Sắc bén như dao, những cơn gió lao vun vút, hỗn loạn, biến tất cả mọi thứ xung quanh trở thành cát bụi. Nhưng kể cả khi phá huỷ mọi thứ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Trong mắt bọn quý tộc sinh đã ngậm thìa vàng đó, thất bại của ngày hôm nay chả khác gì vết nhơ cho cuộc đời cậu cả.
Thiếu niên tóc trắng nghiến răng, nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cố gắng đè nén cảm xúc sôi sục trong lòng lúc này.
Không phải khi chọn con đường này, cậu đã biết chắc sẽ không dễ dàng rồi mà, phải không? Vậy thì cớ gì phải giận dữ chỉ vì một thất bại vậy chứ? Điều này chứng tỏ cậu còn quá yếu đuối, không phải sao? Mục tiêu của cậu đâu phải là thứ hạng mà chính là sức mạnh, bộ cậu không nhớ mình đã hứa những gì à?
Thiếu niên tóc trắng hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh trở lại.
Trở thành thành viên của lớp S, đó là mục tiêu duy nhất của cậu cũng như toàn bộ học viên còn ngồi trên ghế nhà trường. Tuy nhiên, còn hơn cả thế, cậu muốn mình phải thật mạnh mẽ, để không làm người đó thất vọng, để có thể đứng ngang hàng với người đó.
- Clan.
- Vâng, thưa cậu chủ.
- Điều tra về hai người đứng nhất trong bài kiểm tra lần này.
Cậu người hầu cúi đầu tôn kính, chỉ “vâng” một tiếng rồi tức tốc rời đi, không dám chậm trễ một giây, trong lòng không khỏi cầu phúc cho hai người xấu số nào đấy khi đụng đến vị chủ nhân này.
Tuy nhiên, trong khi người quản gia, cũng như các học viên của học viện Zodiac đang động lòng cầu phúc, thì cái người được cho là “xấu số” kia lại đang không hề hay biết gì hết mà tiếp tục cuộc sống đầy “bình thường của mình”. Cụ thể như…
- D-dừng lại đi Thiên Yết, nếu cậu cho thêm thì chúng ta sẽ tiêu đó! - Nhân Mã sợ đến muốn khóc khi nhìn Thiên Yết cố gắng cho thêm dung dịch axit mạnh vào ống nghiệm đang sủi bọt, sâu sắc hiểu tại sao mọi người đều né tránh không muốn bắt cặp với Thiên Yết trong giờ thực hành hoá lần này.
Hoá ra là, tim bọn họ không đủ mạnh bằng Nhân Mã, cô sợ đến mức muốn khóc còn đỡ, bọn họ đây thiếu điều muốn tông cửa bỏ chạy luôn rồi đây này.
- Đừng lo, đừng lo, nó sẽ không trào đâu ra mà. – “cùng lắm thì nổ một phát thôi” Ê! Ê! Đồng chí Thiên Yết, cái câu suy nghĩ trong lòng kia thật sự rất là đáng lo ngại đấy.
- Thiên Yết! – Nhân Mã không chịu thua, kiên quyết nắm góc áo của cô bạn mà kéo. Lần này là vấn đề tính mạng, tính mạng đấy!
Chậc, đã ai nói cho mọi người biết thì về phương diện quyết tâm thì bạn Nhân Mã đây xưng hai cũng chả ai dám đứng nhất chưa? Hết cách, Thiên Yết đành đậy ống thí nghiệm lại rồi trả về chỗ cũ với cái bản mặt phụng phịu không thể nào dễ thương được nữa. Tuy nhiên, mọi người trong lớp biết tỏng cả rồi. Một khi mà Thiên Yết làm gì đó được miêu tả là "dễ thương" thì chắc chắc chả có gì tốt đẹp cả.
Trời cao! Tại sao ông lại để một nhân vật nguy hiểm như thế này tồn tại chứ?!!!
Reng! Reng! Reng!
Ba hồi chuông ra chơi hệt như tín hiệu cứu mạng. Không cần nói gì cả, bốn mươi mấy cái mạng tuổi xuân phơi phới ( cộng thêm một cô giáo) lập tức bỏ chạy, khiến cả phòng nháy mặt yên lặng bốn bề.
A, ít ra thì cả lớp cũng giữ được tính mạng mỏng manh của mình lần này.
Nhân Mã thở phào nhẹ nhõm, dự định rời khỏi như những “tấm gương cao cả” vừa nãy. Tiếc rằng, còn chưa ra khỏi phòng, Thiên Yết đã nhanh chóng bắt lấy tay Nhân Mã rồi kéo xuống nhà ăn như thể đúng rồi vậy.
- Đi xuống nhà ăn thôi! Buổi chiều nay chúng ta sẽ bận lắm đấy!
- T-từ đã nào Thiên Yết. – Nhân Mã lắp bắp nói, trước khi nó nhận ra một chi tiết nào đấy cực kỳ quan trọng – E? Buổi chiều? Nhưng hôm nay là thứ b-
- Tớ biết, tớ biết. Mọi người đã bàn bạc trong lúc cậu và Song Tử bận rộn với nhau ấy. Nhưng mà dù sao thì việc này cũng chẳng có gì lớn lao nên tớ chắc cậu sẽ đồng ý thôi! – Thiên Yết ngưng lại một chút, trước khi kết thúc với nụ cười toe toét quen thuộc – Chúng ta được mời đi xem lớp S kiểm tra vào chiều nay, với tư cách là “những người được chọn”!
- Hể????
Rốt cuộc thì mọi chuyện là sao vậy? Tại sao Nhân Mã chẳng hiểu gì hết vậy nè?!