“Chỉ vậy thôi à?” Takaba bật cười. “Tên chết tiệt đó rồi cũng sẽ lấy chúng đi mà thôi.”
“Và cho cậu những cái này?” Krej hỏi ngược lại cậu, hất mặt chỉ vào những dấu hôn trên vai và cổ mà cậu đang cố che đi. “Không dễ chịu gì lắm khi là một trong những tên của hắn ta. Giúp tôi, và cậu sẽ được tự do.”
“Tên của ai?! Tự do cái gì?!” Cậu rít lên đập mạnh tay xuống bàn nhấn mạnh từng chữ một, mặt đỏ lên vì giận dữ. Cậu nghiêng người tới trước hỏi lại trong ngờ vực, “Ông có thật sự biết anh ta là ai không? Biết anh ta có thể làm gì? Phải không? Hmph…ông không thể giúp tôi thoát khỏi anh ta! Không một ai có thể!”
Nhận thấy những ánh mắt tò mò trong quán đang hướng về cả hai, Takaba ngồi lại xuống ghế, cố gắng lấy lại bình tĩnh. ‘Đặc vụ cái khỉ gì…Krej, huh…Tên , huh…chờ một chút…’
“Làm sao ông biết được tôi…có quen biết Asami?” cậu hỏi, tính tò mò nổi lên.
“Đó là điều dễ nhận ra khi theo dõi Asami,” Krej khịt mũi.
“Chết tiệt…” cậu lầm bầm, mặt mày ửng đỏ cả lên.
Kĩ càng quan sát những biểu lộ của cậu, Krej đưa cho cậu xem một xấp hình. Liếc sơ qua đống ảnh, cậu nhận ra tất cả đều là hình của Asami với những người khác nhau, cả đàn ông lẫn phụ nữ.
‘Hmm, muốn làm mình nổi ghen sao…heh, ánh sáng, góc độ, tầm nhìn…hmm…người nào chụp những tấm hình này thật đúng là rất tệ…’ Cậu thờ ơ quăng trả đống ảnh lại về phía Krej.
Bị sốc trước thái độ dửng dưng của cậu, Krej chuyển hướng tấn công khác. “Hắn ta là một kẻ nguy hiểm, một người có nhiều kẻ thù. Điều không may sẽ xảy đến với cậu.”
Với một cái nhếch mép cười tương tự như Asami, cậu phẩy tay. “Tôi là một thợ săn ảnh. Cuộc sống của tôi luôn phải đối đầu với nguy hiểm.” Khẽ lắc đầu, cậu khuyên ông ta. “Tự lo cho mình thì hơn. Giỡn mặt với Asami không bao giờ tốt cả. Tin tôi đi.”
Khó chịu trước sự phản kháng bất ngờ của anh thợ chụp ảnh trẻ tuổi này Krej lên tiếng đe dọa, “Tôi tự hỏi không biết bạn bè và gia đình cậu sẽ nói gì nếu bọn họ phát hiện ra cậu là tên của một tên yakuza nào đó…” Đưa cho cậu một tấm cạc, Krej bỏ đi với một lời khuyên, “Cậu cần phải cẩn thận suy nghĩ tới hậu quả.”
Takaba ngồi đó, nhìn chằm chằm xuống mặt bàn một cách vô hồn cho đến khi một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cậu. Khẽ nhăn mặt vì vết cắn trên vai bỗng nhói đau, cậu liếc nhìn Thám tử Resol người đang ngồi xuống ghế đối diện nơi Krej vừa mới bỏ đi.
“Thật cảm ơn nhiều nha….đừng bao giờ giới thiệu bạn của ông cho tôi thêm một lần nữa,” cậu khó chịu nói.
“Xin lỗi, cậu nhóc, tôi không có sự lựa chọn khác,” Resol đáp lại.
“Phải rồi, phải rồi… Tên khốn đó khiến Asami trông có vẻ là một người tốt…”
“Này, cậu nhóc,” Resol thở dài, “Đừng quên tên Asami đó LÀ một kẻ xấu. Hắn ta nhúng tay vào mọi việc, ma túy, vũ khí, rửa tiền, sòng bạc, mại …Tôi chắc chắn tay hắn ta đã vấy đầy máu…”
“Vậy thì có thể đe dọa tôi, bạn bè và gia đình của tôi vì công việc của mấy người hả?!” Takaba tức giận đấm mạnh xuống bàn.
“Krej là một kẻ bảo thủ, hơi có chút cực đoan, nhưng Asami thì tệ hơn,” Resol điềm tĩnh tuyên bố. “Mọi thứ trong thành phố này điều liên quan đến hắn ta. Suy nghĩ đi, Akihito, mại trẻ em, nô lệ, tất cả những việc bẩn thỉu đều qua tay hắn. Cậu thợ săn ảnh gan góc mà tôi biết sẽ không quay lưng lại với công lý. Làm việc đúng đắn đi, cậu nhóc.”
Takaba quan sát Resol bỏ đi, lòng cậu đang rối tung. Mặc dù đầu óc cậu biết Resol nói đúng nhưng trái tim lại không nghe theo. ‘Mình đã trốn tránh không suy nghĩ quá sâu vào những việc Asami làm.’ Khẽ lắc đầu, cậu biết mình chỉ có một sự lựa chọn.
Chìm đắm trong suy nghĩ, cậu khập khiễng rời khỏi quán.
“Takaba-sama, Asami-sama muốn gặp cậu.” Suoh cúi đầu chào rồi dẫn cậu tới một trong những chiếc xe của Asami.
——————————————–
Suoh hộ tống Takaba đi vào trong club Sion đến phòng làm việc của Asami, anh gõ nhẹ rồi mở cửa ra cho cậu.
Asami đang bận rộn thảo luận công việc với thư kí kiêm cận vệ của anh, Kirishima. Thấy cậu anh khẽ vẫy tay chỉ vào cái ghế sofa trong phòng.
Nhấp một ngụm từ một ly nước lạnh Suoh đặt trên bàn, Takaba mở điện thoại và gởi đi một vài tin nhắn.
“Akihito, lại đây,” Asami lên tiếng Kirishima cúi chào và rời khỏi đó.
Đặt điện thoại xuống bên cạnh ly nước, cậu đứng dậy, đi vòng qua bàn làm việc của Asami và ngồi vào lòng của anh. Cậu cảm thấy thư giãn khi Asami vòng tay qua lưng ôm lấy eo cậu.
“Krej muốn gì ở cậu?”
Chỉ hơi ngạc nhiên, cậu thờ ơ đáp. “Tôi, những tấm hình, Ryuichi Asami.”
“Còn những tấm hình hắn cho cậu xem?”
Cậu mở mắt to ngạc nhiên và ngồi thẳng dậy. “Geez, anh cho người theo tôi vào tận bên trong luôn hả?”
“Akihito.” Vòng tay Asami siết chặt lại.
“Chỉ một đống hình của anh với nhiều người khác nhau,” cậu đáp. “Anh có nhiều tình nhân thật.”
“Ghen?”
“Không. Bọn họ phải chia sẻ anh còn tôi có anh cho riêng mình.” Cậu mỉm cười rồi dựa người vào cánh tay Asami. Cậu thích thú khi trên khuôn mặt lạnh lùng của Asami xuất hiện một cái cười đểu.
“Suoh nói cậu có vẻ khó chịu trên đường đi tới đây.”
Nụ cười dần nhạt đi trên môi, cậu tựa đầu vào vai Asami rúc mặt vào cổ của anh.
“Anh nắm hết mọi thứ, đúng không? Tôi chỉ là không bao giờ nghĩ trong đó có cả mại trẻ em và nô lệ…”
“Rồi bây giờ cậu muốn được tự do?”
“Anh sẽ để cho tôi đi hả?”
“Không.”
Nhẹ nhàng cảm nhận mùi vị cơ thể Asami, cậu hôn nhẹ lên cổ anh trước khi thừa nhận, “Tôi sẽ không rời bỏ người tôi yêu vì bất cứ lý do gì…đúng hay sai…nó chưa bao giờ là một sự lựa chọn.”
Cánh tay Asami lại siết chặt quanh người cậu. ‘Lại thêm vết thâm,’ cậu thở ra rồi ngẩng đầu lên mút lấy môi dưới của Asami, cắn nhẹ nó trước khi ấu yếm nó bằng lưỡi của mình. Cảm thấy thoải mái khi Asami hôn trả mình một cách cuồng nhiệt, cậu lướt tay qua ngực và bắt đầu cởi áo anh để có thể chạm vào làn da trơn láng phía dưới lớp áo. Khẽ cựa mình, cậu luồn tay vào trong quần Asami vuốt vé cái vật đang căng cứng lên trong khi lưỡi anh sục sạo trong vòm miệng cậu.
“Tôi muốn nếm vị của anh…” cậu khẽ nói rồi thở hắt ra khi Asami đẩy cậu xuống sàn, giải phóng cho cái đang cương cứng của mình.
Liếm láp đỉnh của nó, Takaba rên rĩ, “Tuyệt thật,” trước khi nuốt lấy phân thân của Asami vào sâu trong cổ họng, thích thú với cảm giác nóng ấm trong vòm miệng. Thả tay ghế ra, Asami đưa tay vuốt ve tóc và cằm của cậu. Hơi ngẩng lên để quan sát khuôn mặt anh, cậu di chuyện miệng lên xuống, lưỡi quấn lấy đỉnh của nó, miệng mút mạnh bạo, tay vuốt ve cặp đùi rắn chắc của anh. Cảm thấy hai viên bi của Asami cương lên, cậu mút mạnh hơn và nhanh hơn cho tới khi Asami khẽ nhíu mắt lại, miệng lầm bầm rồi xuất ra đầy trong miệng cậu những dòng dịch thể nóng ấm. Nuốt lấy hết tất cả, cậu nhả ra, liếm sạch no trước khi bỏ vào lại trong quần của Asami.
Trèo lên ngồi lại vào lòng Asami, cậu vuốt áo anh lại cho thẳng trước khi thu mình rúc vào ngực Asami. Cậu dựa người lắng nghe từng nhịp tim đập, trong khi Asami dịu dàng vuốt ve lưng cậu. Một lúc sau, Asami nghe hơi thở của cậu chậm dần, cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ, hoàn toàn thư giãn trong vòng tay anh.
Một khoảng thời gian trôi qua, Asami chỉ ngồi đó ôm cậu trong lòng, lắng nghe tiếng cậu thở ra hít vào, tiếng cậu lẩm nhẩm trong giấc ngủ, cảm nhận một niềm vui thú đơn giản cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi,” Asami lạnh lùng nói.
Kirishima bước vào khẽ cúi đầu chào, mắt mở to ngạc nhiên trong giây lát trước khi anh cập nhật một vài thông tin quan trọng. Asami quay lại với công việc nhưng anh vẫn tiếp tục ôm lấy Takaba trong khi xem xét hồ sơ và đưa ra những chỉ dẫn ngắn gọn.
Một tiếng gõ cửa khác, Suoh bước vào thông báo một vấn đề về người cung cấp. Asami đứng dậy, nhẹ nhàng đặt Takaba nằm xuống ghế sofa rồi lấy áo khoác của mình đắp lên người cậu trước khi rời khỏi phòng làm việc. Anh dự định sẽ dạy một bài học thích đáng cho người nào dám làm phiền thời gian của anh với Takaba. Đi theo phía sau, Suoh và Kirishima trao đổi một cái nhìn.
———————————–
Một tiếng sau, Takaba từ từ tỉnh dậy, ánh mắt lảo đảo nhìn xung quanh căn phòng trống khi cậu ngồi dậy vươn vai ngáp dài. Cậu đứng dậy tiến về phía cửa và hé mở nó để nhìn ra bên ngoài. Cậu bị giật mình khi một cận vệ đứng ở cửa thông báo cho cậu biết Asami đang có một cuộc họp.
Gật đầu, cậu móc chiếc điện thoại đang rung lên ra khỏi túi, nhìn qua tên người gọi trước khi nhấn nút nghe.
“Có nhận được tin nhắn gặp mặt ở nhà mình tối nay không?” Cậu hỏi liền.
“Có, nhưng chúng ta cần gặp nhau bây giờ. Cậu đang ở đâu?” Takato trả lời.
“Được, mình sẽ gặp cậu ở nhà.”
“Ok,” là tất cả những gì Takato nói, cậu ta cúp máy ngay lập tức.
Cau mày, Takaba bước ra khỏi club Sion, không hay biết những sự chú ý mình đã nhận được. Cậu đang lo lắng về Takato. Bên ngoài, một trong những thuộc hạ của Asami đã đứng đợi sẵn sàng để đưa cậu về nhà mình.
————————————
Về đến trước nhà, cậu khẽ lắc đầu tự hỏi không biết bao lâu rồi cậu mới về đây. Đứng đợi bên ngoài, Takato và Kou bước qua một bên để cậu mở cửa vào nhà. Khẽ nhăn mặt vì sự ngột ngạt bên trong, cậu mở một số cửa sổ ra trước khi lấy một vài lon nước từ cái tủ lạnh gần như trống rỗng của cậu.
Ngạc nhiên vì một Takato bình thường hay mỉm cười và một Kou vô tư lự trở nên nghiêm túc, cậu đưa nước cho họ khi cả ba ngồi xuống.
“Có chuyện gì?” cậu lên tiếng hỏi, mất bình tĩnh trước sự im lặng của Takato và Kou.
“Cái này!” Takato hét lên, thình lình với tay giật tung áo cậu để lộ ra những vết cắn, vết thâm tím và nhiều dấu vết khác nữa trên khắp cơ thể cậu khiến miệng cậu mở to trong sửng sốt.