Trans & Edit: tranngocbicstrong
Brenna đứng trước lò sưởi trong khu nhà bếp với một tấm chăn len khoác trên vai, và chà mạnh tay với nhau để xua tan tình tráng tê cóng bởi sự lạnh giá . Không nghi ngờ gì cô từ trước đến nay chưa từng trải qua thời tiết lạnh giá như vậy, nhưng lần tiếp theo khi cô ra ngoài, cô sẽ chuẩn bị tốt hơn.
Những tiếng gõ cửa nhẹ đã kéo sự chú ý của cô lại, và cô từ từ đi ra xa khỏi lò sưởi để mở cánh cửa sau, kéo chặt tấm chăn hơn vào người.Cô náu sau cánh cửa để tránh sự tràn vào đột ngột của cơn gió lạnh, và nhanh chóng đóng cửa lại ngay khi Janie, Maudya và Rayna lê bước vào trong.
Người phụ nữ lớn tuổi nói bằng thứ tiếng của cô, cởi bỏ áo choàng của bà và treo nó lên cửa.”Tại sao cô lại cài then ngôi nhà này lại vậy , cô gái?Ông chủ sẽ không thích nó.”
“Bà chưa nghe về việc những con chó bị giết thịt được tìm thấy ở cánh cổng ư?”Brenna chua cay đáp lại.
“Tất cả những điều chúng tôi được nghe đến là về cái chết của những con chó lai, nhưng không có lý do gì để cài then cánh cửa cả,”Rayna đáp lại, và đi đến lò sưởi để thêm củi vào cho ngọn lửa.”Đúng, không nghi ngờ gì,đó là hành động của tộc Borgsen,,”bà tiếp tục.”mối thù giữa chúng và người Haardrad không đi đến sự đổ máu lần nữa.Chúng chỉ đơn thuần giết những con vật nuôi.”
“Mối thù gì vậy?”Brenna hỏi.
“Giờ không có thời gian để kể chuyện đâu,”Janie xen vào,đang cởi áo choàng của cô ra.”Ông chủ Garrick đã trở về và ra lệnh có một bữa tiệc.”
Nhịp đập của Brenna tăng nhanh khi nghe được Garrick đã về nhà, nhưng cùng lúc đó, nghĩ về một bữa tiệc giống như lần trước khiến cô co rúm lại.”Anh ta ở đâu?”
“đã đi tụ tập những người hàng xóm của ông ấy lại để mang con gấu mà ông ấy đã đánh ngã về,”Maudya vui vẻ trả lời, mong chờ một cách rõ ràng một cuộc tụ tập của những người đàn ông nữa.”Erin đã dựng chúng tôi dậy để đặt những nồi nước sôi và chuẩn bị cho đại sảnh.Coran đang mang đến những thùng chứa rượu từ nhà kho.”
“Và bữa tiệc mới này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Cái đó không thể nói được.Từ khi mùa đông đến,với chuyện không có việc gì để làm, nó có thể kéo dài vài tuần.”
Garrick sẽ cư sử như thế nào sau khi đã ra đi tuần?Anh sẽ vui mừng vì gặp lại cô chứ?Brenna nghĩ.Cô đã tự véo mình bởi kinh ngạc về sự ngốc nghếch của cô và bắt đầu quét đại sảnh một cách dữ dội.Cô phải ghi nhớ rằng cô đã thề căm ghét Garrick.Cô có thể không cho anh cái gì cả, không ngay cả một nụ cười hoan nghênh.
Nên khi Garrick vào trong đại sảnh, Brenna đã làm việc trong một tâm trạng tốt.Nhưng mà nhìn thấy anh đang đứng ở cuối bức tường tạm ,dùng để phân chia khu bếp khỏi khu đại sảnh, cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn và cơn giận dữ của cô ngay lập tức bị lãng quên.Anh tay trong tay với Perrin và cười với một vài lời bình luận của những người khác.Sau đó anh trông thấy cô và ánh mắt họ chạm nhau như một sự âu yếm dịu dàng.
Cô đã đánh mất mình trong đôi mắt trong như hồ nước ấy, nó vẫn còn lấp lánh bởi tiếng cười, nhưng không lâu.Vài tiếng nói tội lỗi bên trong đầu đang trách mắng cô, và buồn rầu cô ngoảnh mặt đi.Chỉ một vài giây trôi qua trước khi cô cảm thấy sự có mặt của Garrick ngay phía sau cô.Anh nắm lấy khuỷu tay cô và không nói một lời nào, dẫn cô ra khỏi đại sảnh.Họ đi qua Perrion, người cười toe tóe nhưng không nói gì cả, và nhìn thấy Gorm và người khác vừa mới tới từ đằng sau cánh cửa.Garrick phớt lờ tất cả họ và kéo cô lên cầu thang phía sau anh.Khi họ đi lên đến đỉnh cầu thang, cô cuối cùng giật ra xa khỏi anh.
“Anh đang đưa tôi đi đâu vậy, Viking?”Cô hỏi với một tiếng thì thầm khó chịu.
“Đến giường,”anh đáp và nhanh chóng chụp lấy cô, lại gần cô vài bước chân trước khi cô có thể thóat khỏi anh.
“Nhưng anh có khách ở bên dưới!”Brenna phản kháng.
Garrick cười vui vẻ, một âm thanh Brenna hiếm khi nghe thấy.”Họ có thể chờ;ta thì không thể.”
Bế cô trên tay trong khi anh mang cô vào phòng mình, Brenna cảm thấy bị chôn vùi bởi sự khao khát , cái đã làm ngập tràn những giác quan của cô.Cô ép đôi mắt của cô đóng lại và đấu tranh với những thôi thúc không chịu được từ lời đề nghị của Garrick.
“Đặt tôi xuống!”
Anh cười toe tóe.”như em muốn.”
Anh thả cô xuống trên giường, sau đó theo ngay sau cô , ngồi dạng chân trên hông cô bằng đầu gối của anh.Cô ngồi dậy ,với tất cả sức mạnh của mình và đẩy anh với cả tay, nhưng thậm chí không làm bớt đi một chút sự thăng bằng của anh.
“Có thể điều đó là vì em không nhớ ta phải không, cô gái?”anh trêu trọc cô trong khi anh tháo dây lưng của mình và ném nó sang một bên.Cô ngả người ra sau trên khuỷu tay và nhìn chằm chằm lên sự ngạo mạn của anh.
“Tại sao tôi phải nhớ anh?Anh không phải là người đàn ông duy nhất ở đây, Viking.”
Sự lạnh lẽo đó đến ngay khi ánh mắt của anh chạm vào cô.”em sẽ không dây dưa với bất cứ một người đàn ông nào trừ ta.”
Giờ cơn giận dữ bùng lên trong Brenna và màu đen khói tụ lại trong đôi mắt cô.”Và những người bạn của anh?Tôi đã được kể rằng anh cho phép họ ngủ với bất cứ nữ nô lệ nào của anh!”
Anh cười toe tóe với điều đó.”Em cuối cùng cũng chấp nhận rằng ta là chủ của em,Brenna?”
“Không, nhưng những người bạn đáng ghét của anh nghĩ anh là vậy!”Cô kịch liệt cãi lại.
“Tốt thôi, em không cần sợ điều này, em yêu.Họ sẽ không quấy rầy em.”
“Vậy thì, anh sẽ nói với họ bỏ qua tôi”Cô ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh làm điều này?”cô ngờ vực hỏi.”Nhất định không phải bởi vì tôi.”
“Điều đó đủ để ta lựa chọn để không chia sẻ em bây giờ,”anh thừa nhận với một giọng vô tư.
Mắt Brenna thậm chí tối lại hơn.”Bây giờ - bây giờ!Anh thật đê tiện!Khi anh chán tôi, anh sẽ chỉ ném tôi đi cho những con sói, hử?Tuyệt, Để tôi nói với anh vài điều.Anh đưa cho tôi lời cảnh báo của anh là không được ve vãn.Giờ tôi đưa cho anh cái của tôi.Nếu tôi tìm thấy người đàn ông tôi muốn, tôi sẽ có anh ta, anh ta có thể là nô lệ hoặc một người đàn ông tự do.Anh sẽ không thể cản tôi!”
“Ta sẽ đánh em, em yêu,”anh hờ hững nói.
“Vậy thì làm nó bây giờ đi, quỷ tha ma bắt anh, Viking!”cô tức giận.”Tôi sẽ không bị hăm dọa!”
“Em muốn nó, ư?”Anh nắm cổ tay cô và kéo cánh tay cô trên giường, cúi xuống gần cô.”Em có một cách thật khôn ngoan để làm sao lãng ta khỏi ý định của mình, cô gái.”
“Đó không phải là ý định của tôi!’cô thất vọng hét , vặn vẹo bên dưới anh.
“Vậy thì yên nào.”
Brenna cảm thấy những giọt nước mặt rõ ràng trong đôi mắt cô trong khi anh giải thoát một tay để kéo váy cô, sau đó di chuyển đến thấp hơn ở trên quần của anh.Cô cảm thấy như một con điếm.Cô cảm thấy bẩn thỉu, nhưng anh không hiểu.
“Tôi căm ghét anh, Garrick!”cô rít lên, cố gắng một cách liều lĩnh để ngăn những giọt nước mắt yếu đuối của mình.
Anh không nói gì trong khi anh thúc khuỷu tay để mở đầu gối cô, sau đó hạ xuống giữa chúng.Nhưng khi cuối cùng anh cũng nhìn xuống gương mặt cô lần nữa và trông thấy những giọt nước mắt của cô, anh đông cứng lại.
“Tại sao em khóc?”anh hỏi với một giọng sửng sốt nhẹ nhàng.”Ta làm đau em ư?”
“Không, tôi có thể chống lại sự đau đớn anh gây ra.”
“Vậy thì tại sao em đang khóc?”
“Tôi không bao giờ khóc!”cô cáu kỉnh như trẻ con.
“Em phủ nhận những giọt nước mắt rơi xuống từ mắt em ư, Brenna?”anh lắc đầu.”Nó có phải bởi vì ta kiên quyết làm tình với em lần nữa không?”
“Anh không làm tình, Viking.Anh cưỡng ép bản thân anh với một người không bằng lòng.”bg-ssp-{height:px}
“Em sẽ để ta làm tình với em chứ?”
“Tôi – không, tôi không muốn.”
Anh cúi xuốngvà hôn những giọt nước mắt trên thái dương cô.”Vậy thì tại sao em đề cập đến nó?”anh dịu dàng hỏi.
“Anh sẽ không hiểu đâu.”
“À, nhưng ta có,”anh nói, và giữ mặt cô ở giữa tay anh, sau đó hôn cô dịu dàng.”Em thích ta làm tình với em dịu dàng hơn là cưỡng ép em.”Anh hạ thấp hơn đôi môi anh xuống cổ cô.”Nhưng nhiều hơn cái đó, em thích ta không làm tất cả với em.”Anh hôn cô lần nữa, lần này nồng nhiệt, và cánh tay cô vòng quanh cổ anh mà không nhận biết về nó.”Nó không phải vậy sao, Brenna?”
Cô cảm thấy như một con rối trong tay anh và trả lời máy móc.”Đúng vậy, anh đúng.”
“Vậy thì đi đi.”
Brenna mở to đôi mắt của cô, các giác quan báo hiệu sự rạn vỡ.”Cái gì?”
Anh lăn sang bên cạnh cô và đóng quần lại.’Em có thể đi.Đó không phải là điều em muốn ư?”
“Nhưng tôi không hiểu,”cô đáp, cô hiển nhiên ngạc nhiên trong khi cô nhanh chóng xuống khỏi giường và đứng đối mặt với anh.”Anh không muốn tôi nữa ư?”
Anh cười.””Em nói với ta là em căm ghét ta, rằng em không muốn sự chú ý của ta, và khi ta làm như mong muốn của em, em tranh cãi với ta.Hãy quyết định đi, Brenna.Em có một trái tim hay thay đổi phải không?”
Đôi mắt xám của cô thậm chí mở to hơn nữa.”Ồ!”Cô há hốc miệng và đi ra khỏi phòng.
Brenna vội vàng đi xuống cầu thang và gặp Janie trên đường đi vào trong đại sảnh, tay cô đầy những chiếc cốc rỗng.Nghe thấy Garrick đang rời khỏi phòng của anh, cô chặn Janie lại và đề nghị.”Tôi sẽ mang chúng vào.”Nhanh nhẹn cô cầm những chiếc cốc, trước khi Janie có thể từ chối.
Khi cô vào trong đại sảnh, cô thầm rên rỉ bên trong khi cô nhìn thấy những người cần cốc.Anselm và Hugh đã đến, cùng với Bayard và người đàn ông khác.Brenna nghiến răng và tiếp tục đến chiếc bàn dài nơi những người đàn ông tụ tập.
Khi cô đi qua Perrin, anh đã nháy mắt với cô, nó làm cô cười khinh miệt với chính bản thân.Cô đưa những chiếc cốc cho người đàn ông cô không biết.Họ cho chúng vào những vạc lớn đổ đầy rượu mật ong sủi bọt để trên bàn.Sau đó cô đặt một chiếc bên cạnh Bayard, người mà may mắn là đang mắc vào cuộc tranh luận với Gorm, và không chú ý đến cô.Khi cô cuối cùng cũng đi đến Anselm và Hugh, vẻ mặt cô chứa đầy sự căm ghét trong khi cô đặt những chiếc cốc xuống, nhưng nhanh chóng đổi thành nụ cười căng thẳng khi cô bắt gặp ánh mắt của Garrick trong khi anh đi đến chỗ của anh ở chiếc bàn.
Lát sau Brenna há hốc mồm kinh ngạc khi Hugh chột lấy cổ tay cô và kéo cô ngồi xuống lòng anh.”Vậy là sau cùng em đã tuần hóa được con cáo nhỏ, em trai,”Hugh nói với Garrick,cười khoái trá.”Ta đã không nghĩ rằng nó có thể được.”
“Em không nói là em sẽ ?”Garrick đáp.
Brenna ép bản thân mình vẫn im lặng.Nếu đó là bất cứ ai khác cô có thể cân nhắc đến việc tán tỉnh anh ta nhưng Hugh lại là người giữ cô.Không phải là với Hugh, kẻ mà cô coi thường.
“Em đã có cô ấy tháng và dù thế nào đi nữa em hiếm khi ở nhà để dùng .Tại sao không bán cô ấy cho anh?”Hugh đề nghị.”Ta sẽ đưa cho em con ngựa thuần chủng – nếu em cứ khăng khăng.”
Brenna quan sát kĩ Garrick với câu trả lời của anh.Lông mày anh nhín lại với nhau suy nghĩ, tay anh siết chặt trên nửa người trong khi anh trượt lưng ngồi xuống ghế.Khi anh không trả lời ngay lập tức, Brenna cảm thấy sự hoảng sợ dâng cao trong cô.Cô đã không cân nhắc rằng anh có thể sẽ bán cô.Cô nhận ra với nỗi sợ rằng anh thực sự là chủ của cô.Anh có quyền để bán cô và cô không thể nói đồng ý hay không.
Brenna sẽ để lộ ra bí mật của cô, rằng cô biết Hugh đã đề nghị gì và cầu xin Garrcik từ chối anh ta.Nhưng giọng nói nôn nóng của Hugh đã ngăn cô lại.”Tuyệt, em nói gì, em trai?”
“Anh đã có thể có cô gái, nhưng anh đã chọn em gái cô ấy thay thế,”Garrick nhắc lại với anh.
“Sự thực, ta không nghĩ cô ấy sẽ có bao giờ điều khiển nổi.Ta muốn một cô gái mạnh mẽ, nhưng cô gái này suýt cắn đứt lưỡi ta khi ta cố thử với cô ấy.Nhung giờ em đã thuần hóa cô ấy, nó có vẻ như vậy.”
“Nên anh đã thay đổi ý định của mình,à?Đối với em, anh muốn bắt đầu một hậu cung như nhưng ông vua Hồi giáo ở phía Đông.Thật may mắn anh có một cô vợ nhút nhát , người không có ý kiến gì với sự lăng nhăng của anh, Hugh.”
Tiếng cười vang lên quanh chiếc bàn từ những người đang lắng nghe, và ngay cả Anselm cũng tham gia vào.Gần như làm Hugh mất cảnh giác, và Brenna co rúm lại khi anh siết chặt quanh cổ tay cô.
“Em không đưa ra một câu trả lời, Garrick,”Hugh nói với một giọng lạnh lùng.
“Tại sao anh muốn cô gái?”Garrick nghiêm túc hỏi.”Cô ấy không dễ thương như anh tưởng đâu.Lời nói của cô ấy sắc như lưỡi kiếm của anh vậy, nhưng dĩ nhiên, anh sẽ không hiểu cô ấy.Cô ấy khó bảo, không vâng lời,bướng bỉnh vô cùng và rõ ràng là nóng nảy.Cô ấy chỉ có một thứ đó là cô ấy đẹp.”
“Những lý do em vừa đưa ra là lý do vì sao anh muốn cô ấy.Anh ngưỡng mộ tinh thần của cô ấy.”
“Anh sẽ làm cô ấy tàn tật, Hugh, bởi vì anh sẽ không nhẫn nại được với tính bướng bỉnh của cô ấy,”Garrick nói gay gắt, sau đó dịu giọng xuống và thêm vào,”Hơn nữa, nó không là vấn đề, bởi vì em không muốn bán cô ấy.”
“Vậy thì anh sẽ mang sự thích thú của anh với con cáo nhỏ bây giờ,”Hugh nói và đứng lên khỏi bàn, một cánh tay to lớn của anh vẫn vòng quanh cổ tay mảnh khảnh của Brenna.
Garrick cũng bước tới, sắc mặt anh tối lại đe dọa.”Không, anh trai, em sẽ không bán cô ấy hay chia sẻ cô ấy với bất cứ ai khác.”
Hugh ngập ngừng một lúc.Sau đó anh cười lo lắng và thả Brenna ra, lại ngồi xuống.Brenna đứng đông cứng lại, cảm thấy sự căng thẳng trong phòng như một sức nặng quanh cổ cô.
Anselm đã im lặng trong khi đứa con trai của ông tranh cãi, nhưng giờ ông hằng giọng và nói chuyện với Hugh nghiêm khắc.”Hãy hài lòng với cô gái tóc đỏ con có ở nhà và đừng quên một điều.Cô ấy thuộc về Garrick bởi lời hứa của ta, và nếu nó có từng quyết định bán cô ấy đi, đó sẽ là cho ta, vì ta có thể đề nghị nó nhiều hơn cho cô gái hơn con làm.”
Cả đứa con trai nhìn cha họ hoài nghi.
“Cha đã nói cha không thể tin tưởng cô ấy khi ở trong nhà cha bởi sợ cô ấy sẽ cố gắng để giết cha,”Garrick nhắc nhở cha anh.”Tai sao cha muốn mua lại cô ấy?”
“Ta trao cô ấy cho con với hi vọng con sẽ muốn giữ cô ấy, nhưng nếu côn không làm vậy, vậy thì ta sẽ thích nhìn thấy cô ấy tự do thuộc về một vài người khác nữa.”
“Cha sẽ trả con một gia tài nếu con yêu cầu, chỉ để giữ cho cô ấy tự do?”Garick hỏi.
“Đúng, ta sẽ.”
“Điều đó không thể nghe được, cha!”Hugh phản đối.
“Dù sao, ta sẽ làm nó.”
Brenna nhìn chằm chằm vào Anselm trong sự ngạc nhiên.Cô lại phải cảm ơn ông lần nữa.Quỷ tha ma bắt ông ta đi!Giờ làm thế nào cô có thể giết ông ta, khi nhận thấy điều này?
“Đi xem thức ăn đi, cô gái!”Garrick ra lệnh với một giọng gay gắt quá chừng.
Brenna quay lại để nhìn thấy cái quắc mắt của anh với cô và suy ra là anh không thích thú với những lời nói của cha anh.
“Anh không cần hét lên, Viking.Không có gì không ổn với thính giác của tôi,”cô khiển trách sự ngạo mạn của anh và quay đi.Cô bị cản lại bởi Perrin đầu tiên và nghiêng xuống thầm thì vào tai anh.”Nó có vẻ anh phải chờ đợi mãi mãi để tìm thấy một tâm trạng tốt ở anh ấy.Janie tội nghiệp.”
“Tội nghiệp tôi,”anh thầm thì lại với cô, biểu lộ của anh đầy đau buồn.Sau đó anh cười toe tóe.”Nó sẽ giúp đỡ được những vấn đề nếu cô có nụ cười của anh ấy.”
Brenna đứng thẳng và cười to.”Anh thật đáng xấu hổ, Perrin, bởi vì đề nghị một điều như vậy.”
Sau đó Cô bỏ đến khu nhà bếp, không hay rằng ánh mắt của Garrick đã đi theo sau cô , giờ đã trở thành một máu tối của mặt nước hỗn loạn nơi biển sâu.