Đàm Tích mơ màng ngủ thêm một lúc, nghe thấy tiếng cửa mở, cô còn tưởng Ôn Uyển mua thuốc kháng sinh về cho cô, nên lầu bầu một câu: “Vào đi.”
Thật ra cả đêm cô ngủ không được ngon giấc.
Ngoài vì ngứa chân ra, còn vì cô nằm mơ thấy một giấc mơ ướt át.
Loại giấc mơ này thường gặp với người trưởng thành, nhưng Đàm Tích cấm dục đã lâu không phá giới, cô kìm hãm thói quen xấu từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, cũng rất lâu rồi chưa mơ giấc mơ nào như thế này.
Có lẽ do mấy hôm nay Hoắc Kỳ ôm cô nhiều lần, tiếp xúc thân mật với người khác giới mới khiến cô có khát vọng sâu sắc đến vậy.
Cô phải thừa nhận rằng lúc Hoắc Kỳ ôm cô, thậm chí đã có lúc cô nghĩ nếu thời gian dừng lại được thì tốt biết mấy, để cô ngủ trong vòng tay ấm áp của Hoắc Kỳ.
Giây phút ấy sống chết cũng không còn quan trọng, cô không quan tâm, làm một loài phù du sớm nở tối tàn cũng không sao.
Ban đầu giấc mơ rất bình thường, chính là Hoắc Kỳ ôm cô lên tầng, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chiếc cằm sáng bóng trơn láng và yết hầu nhô ra đầy gợi cảm của anh.
Chuyển cảnh, đột nhiên cô bị người đàn ông này hung dữ bá đạo đè lên tường, hơi thở mát lạnh của Hoắc Kỳ không ngừng phả tới.
Hai người cứ đứng như vậy, một lời khó mà diễn tả hết.
Cũng chẳng hiểu tại sao, sau khi tỉnh lại cô thấy giấc mơ này rất chân thật.
Thường ngày Hoắc Kỳ trầm tính lạnh lùng, nhưng trong giấc mơ, dáng vẻ gợi tình của anh lại có sự hấp dẫn cấm dục, dường như còn có tiếng rên rỉ văng vẳng bên tai.
Cảm giác tê dại trên người Đàm Tích vẫn còn, như có một dòng nước ấm áp chảy qua cô.
Người trưởng thành đã hai mươi mấy tuổi đều có nhu cầu sinh lý bình thường, Đàm Tích không có bạn trai, cũng không thỏa mãn bản thân, dục vọng mà cơ thể nảy sinh trong tiềm thức không được thỏa mãn nên mới mơ như vậy.
Y học có một danh từ nói đến hiện tượng này.
Trước đây cô cũng từng gặp hiện tượng này, nhưng không phải giấc mơ rõ nét như vậy, giấc mơ mà thấy cả mặt đối phương thế này đúng là lần đầu tiên cô mơ thấy.
Cô vốn không thể đối mặt với Hoắc Kỳ, hôm nay càng ngại đối mặt hơn.
Đang nghĩ như vậy, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe của Hoắc Kỳ: “Anh có thể vào không?”
Hai bên tai của Đàm Tích ù ù, không phải chứ, giấc mơ thành sự thật rồi sao? Chắc cô không nhớ anh đến thế đâu nhỉ, biến thái quá đi mất.
Ban đêm nhớ, ban ngày cũng nhớ, cô sắp mê dại rồi.
Không đúng, cô vẫn chưa mất trí như vậy.
Dần dần, cô mới xác nhận đúng là Hoắc Kỳ ở ngoài cửa…
Đàm Tích đằng hắng vài tiếng để thanh giọng, khi chắc chắn đã sửa sang quần áo gọn gàng mới nói: “Mời vào.”
Sau khi bước vào Hoắc Kỳ không nói gì cả, trên tay anh là một chiếc bình hình trụ, bên trên không có nhãn hiệu, anh trực tiếp vén một bên chăn lên, thình lình lộ ra mắt cá chân đỏ bừng đang sưng tấy của Đàm Tích, bị cô gãi đến tróc vảy.
Dáng vẻ rất xấu.
Phản ứng tiếp theo của cô là rụt chân lại.
Hoắc Kỳ cau mày, lại vươn tay kéo chân cô ra.
Một tay anh mở nắp bình thuốc bôi, lấy một chút lên ngón tay rồi thoa lên chân cô, thuốc bôi mát lạnh, thoa lên rất thoải mái, tay Hoắc Kỳ rất thành thạo nhưng động tác không được xem là nhẹ nhàng.
“Đây là thuốc gì vậy?” Ban đầu cô thấy rất ngứa, nhưng vừa bôi lên đã thấy thoải mái ngay lập tức.
“Thuốc do thầy đông y của viện bọn anh điều chế.” Giọng nói mát lạnh trong trẻo của Hoắc Kỳ vang lên, “Yên tâm, anh không hại em đâu.”
Đàm Tích bỗng nhận ra có gì không đúng: “Sao anh biết chân em bị sưng?”
Anh nói ngắn gọn một câu: “Buổi sáng Ôn Uyển gọi điện thoại cho anh.”
Cô nghe ra hàm ý của câu đó, muốn trách thì trách bạn cô đi.
Đàm Tích “Ồ” một tiếng; “Vậy Ôn Uyển giỏi thật đấy, còn gọi được anh đến đây.”
Hoắc Kỳ mím môi, nhàn nhạt nói: “Với em, anh luôn luôn như vậy.”
Tim Đàm Tích bỗng đập loạn, bây giờ Hoắc Kỳ không thèm giấu giếm gì nữa, lúc mới gặp lại anh còn dùng lửa giận để che giấu tình cảm của mình với cô, bây giờ anh đã bộc lộ hoàn toàn rồi.
Dù lần trước bọn họ đã nói rõ ở bờ biển, trong lòng Hoắc Kỳ dường như vẫn không thể buông bỏ.
Người anh thích thực sự, sao có thể nói quên là quên.
Thật ra Đàm Tích rất muốn tránh tiếp xúc với anh, nhưng toàn vì lý do nọ lí do kia nên mối quan hệ của hai người vẫn chưa thể dừng lại.
Lần trước gặp nhau ở siêu thị, Đàm Tích vốn tưởng rằng anh đã quên được rồi, có thể ngó lơ cô rồi.
Nhưng hôm nay xem ra, hai người vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn.
“Có điều, bác sĩ Hoắc, thật ra vết thương nhỏ như vậy không cần phiền đến anh đâu, chỗ bị trật khớp cũng sắp ổn rồi.”
Hoắc Kỳ đã giúp cô thoa thuốc xong, anh đắp chăn bông lên, lại lót thêm một cái gối xuống dưới, làm xong tất cả, anh nghiêng đầu, vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô.
Sau đó anh chậm rãi mở cửa.
“Đàm Tích, trong mắt em, anh là loại đàn ông gọi đến thì đến, bảo đi thì đi sao?”
Đàm Tích bỗng thấy hơi chột dạ, cô cắn cắn môi.
Giá trị con người Hoắc Kỳ không thể hình dung bằng tiền, biết bao nhiêu bệnh viện nổi tiếng muốn mời anh đến làm, chắc chắn thù lao cũng chẳng ít.
Một người đàn ông cao quý như anh lại năm lần bảy lượt đến giúp cô vì chút chuyện cỏn con.
Chuyện này nói ra thì đúng là bản thân cô vô tâm.
Hai người vốn đã xác định là không còn quan hệ gì, nhưng hôm đó gặp nguy hiểm, cô còn chủ động liên lạc với anh, người ta lại giúp đỡ cô như vậy.
Nếu dứt khoát đuổi người ta đi thì thật chẳng ra sao, nhưng hễ dây dưa với anh sẽ khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm.
“Cũng không phải em gọi anh đến…” Đàm Tích hạ ánh mắt, nói rất khẽ.
“Nếu tối đó anh không đến thì sao?” Hoắc Kỳ cong môi, giễu cợt nói, “Không ngờ em lợi dụng anh triệt để đến vậy.”
Người phụ nữ này thật thông minh, bây giờ lại phủi sạch quan hệ với anh.
“Tình hình tối đó nguy cấp, em thực sự không còn cách nào khác, lúc đó em vốn không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì, lúc Hàn Hâm Đông sắp đến gần, em chỉ đành tùy tiện gửi cho anh một dãy số.”
Chính là phản ứng theo bản năng của não, Ôn Uyển bận lập nghiệp, chưa chắc đã xem điện thoại.
Chỗ này lại cách xa quê nhà, ngoài khá thân với anh ra thì cô không quen biết ai nữa.
Hoắc Kỳ nhìn cô chằm chằm, con ngươi thâm thúy như đang thăm dò trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Ở nhà Đàm Tích không trang điểm, đến màu son nhạt nhất cũng không đánh, cô bị thương nhưng không khiến người ta có cảm giác da dẻ thiếu sức sống, đôi mắt cô lấp lánh, ngũ quan thanh tú mà tinh tế.
Hoắc Kỳ đột nhiên bật cười, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Em có từng nghĩ hành động này của em có nghĩa là gì không?”
Đàm Tích hơi khựng lại, đúng là cô chưa từng nghĩ qua.
Chỉ dựa vào phản ứng bản năng, cứ như cô gặp nguy hiểm thì phải nhờ anh giúp đỡ, cho dù giữa hai người có mối quan hệ khó xử như vậy…
Bị anh vạch trần, sắc mặt Đàm Tích trong nháy mắt bỗng trắng bệch.
Còn Hoắc Kỳ nhìn lướt qua cô, nói những lời còn sót lại không thiếu một chữ nào: “Anh hy vọng em có thể bình tĩnh nghĩ lại, mỗi lần em gặp tình huống nguy hiểm người em nghĩ đến là anh, điều này đại diện cho tình cảm gì, em phải nghĩ cho rõ ràng.”
Lần trước thực tập sinh cũng nói với anh, lúc Đàm Tích gặp sự cố thang máy, điện thoại sắp hết pin, suýt chút nữa cô đã bấm gọi cho anh.
Mà lần này cũng vậy, cô gửi tin nhắn cho anh.
Phải là mối quan hệ như thế nào, tình cảm ra sao mới đáng để cô tin tưởng không chút giấu giếm như vậy.
Lần nào Đàm Tích cũng nói không thích anh nữa, Hoắc Kỳ từng tin, cũng thuyết phục mình không được thích cô nữa.
Nhưng trải qua những chuyện này, anh thực sự không tin, nếu cô vô tình thật, lẽ nào chỉ vì anh còn tình cảm với cô nên cô lợi dụng thôi?
Người như Đàm Tích chắc chắn không thể làm ra chuyện lợi dụng như thế này.
Trong lòng Hoắc Kỳ biết rõ.
“Trước đây anh chưa chắc chắn.” Anh nắm chặt cằm cô, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống, “Nhưng giờ phút này anh rất chắc chắn, Tích Tích, em vốn chưa từng quên anh.”
Ánh mắt Hoắc Kỳ sắc bén, ánh nhìn nóng bỏng, nhìn thẳng vào đáy lòng cô.
Lồng ngực của Đàm Tích như bị người ta gõ một cái, sắc mặt cô trắng bệch nhìn anh, nhìn khuôn mặt vừa chín chắn vừa đẹp trai đó.
Cô không biết nói gì.
Dường như nói gì đều là thanh minh.
Lần trước bị cúp điện, cô nói với Trương Hiểu Bằng rằng Hoắc Kỳ cách đó gần nhất nên mới gọi cho anh, thật ra khi đó trong lòng cô biết rõ mình chỉ lấy cớ thôi, nhưng nguyên nhân phía sau thì cô không nghĩ kĩ.
Hôm nay lại liên hệ tới lời Hoắc Kỳ nói, nguyên nhân phía sau không cần nói cũng biết rồi, chỉ là cô không dám thừa nhận.
Đàm Tích vẫn luôn cảm thấy mình rất cởi mở, nhưng nếu phỏng đoán đó là thật, vậy cô khác gì những người phụ nữ trần tục bình thường khác?
Cũng đúng, vốn đã chẳng khác gì, Đàm Tích cô dựa vào gì cơ chứ.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, dường như có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Nhưng Đàm Tích lại không bài xích việc thân mật với anh một chút nào, thậm chí… tối qua cô còn nằm mơ giấc mơ đó.
Cô không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút ngại ngùng.
Cô cam tâm tình nguyện nảy sinh thân mật với anh.
Lại nhớ đến dáng vẻ Hàn Hâm Đông chạm vào cô ngày hôm đó, cô hận không thể nôn hết thức ăn trong bụng ra, cô không muốn nhớ lại cảm giác khiến cả người run rẩy kia.
Thật ra Hàn Hâm Đông không hề xấu, vóc dáng so với các chàng trai khác cũng được xem là không tồi.
Hoắc Kỳ cưỡng hôn cô, cô sẽ tức giận mà cho anh một bạt tai, nhưng chuyện qua rồi thì cô sẽ không còn khúc mắc gì trong lòng nữa.
Nhưng Hàn Hâm Đông chỉ xích lại gần cô đã khiến cô lần nào nhớ lại cũng buồn nôn.
Sự khác biệt giữa hai người, nhìn qua cũng đủ nhận ra.
Đàm Tích im lặng nhắm mắt, kí ức lại ồ ạt ùa về.
Hồi lâu sau cô vẫn chưa lên tiếng.
Hoắc Kỳ nhìn cô chăm chú, không tỏ rõ ý kiến, khóe miệng khẽ giật giật: “Anh dành thời gian cho em hiểu rõ, anh đợi cuộc gọi của em.”
Hoắc Kỳ để lại thuốc bôi, lại ngước mắt nhìn qua mắt cá chân của cô.
Vóc người cô rất nhỏ, thông thường thì mắt cá chân không thể to như vậy, ánh mắt anh lóe qua một chút lưỡng lự.
–
Trời đêm hơi lạnh, tiếng gió vi vu hòa vào khí lạnh nhàn nhạt, dường như màn đêm đã bao trùm từ khoảnh khắc nào đó, xung quanh có một lớp sương mù mờ mờ.
“Ôn Uyển, cậu nói xem, nếu một người con gái không giấu giếm gì một người con trai, không kháng cự sự thân mật của anh ấy, thậm chí còn coi anh ấy là người mình tin tưởng nhất, điều này có nghĩa là gì?”
Hai người ăn cơm xong đều ngồi trên sô pha xem phim, nhưng Đàm Tích không xem nổi, nghi hoặc cứ quanh quẩn trong lòng, cuối cùng cô đặt ra câu hỏi.
Có lẽ tính định hướng của câu hỏi quá rõ ràng rồi, Đàm Tích vốn chẳng che giấu, Ôn Uyển có chút sững sờ.
Cô ấy nhìn chằm chằm Đàm Tích: “Đáp án là gì cậu còn không rõ sao?”
Đàm Tích cười chua chát, chỉ là cô muốn giữ lại tia hy vọng cuối cùng nên hỏi ý người bên cạnh mà thôi.
“Tớ nhìn ra từ lâu rồi, cậu vẫn còn tình cảm với bác sĩ Hoắc đúng không?”
Đàm Tích cắn môi dưới, thật ra bây giờ cô không hiểu nổi mình, một mặt cô cảm thấy mình đã quên Hoắc Kỳ từ lâu, mặt khác lại hiểu rõ phản ứng bản năng mấy lần này có nghĩa là gì.
Chỉ dùng “Thật ra con người là một loài động vật rất mâu thuẫn” để giải thích thì quá hàn lâm.
“Bản thân tớ cũng hơi mông lung.”
Ôn Uyển ngồi thẳng người.
Cô ấy nói bằng giọng rất nhẹ: “Tích Tích, có nhiều chuyện rồi sẽ qua đi, giống chuyện hồi bé của cậu, chẳng phải trước đây cậu rất để tâm sao? Nhưng thời gian trước cậu đã nói với tớ, thật ra nhiều phụ nữ đều có hiện tượng này, chỉ là xã hội quá tàn nhẫn với phụ nữ mà thôi.”
Hồi bé cô vô tình làm ra một động tác kỳ lạ khiến cơ thể của cô rơi vào cảm giác sung sướng lạ thường.
Khiến cô vừa xấu hổ vừa nhạy cảm, mãi không biết mình đang làm gì, lại không thể sửa được, mãi đến năm lớp mười một cô mới vô tình biết được.
Cô không ngờ mình lại làm một chuyện giống đàn ông.
Khi đó còn bé, cô khóc to một trận, suy nghĩ đầu tiên là mình dơ bẩn rồi.
Biết mình đang làm gì, cô ép buộc mình sửa nó đi, điều này cũng khiến cơ thịt hai bên bắp chân cô co quắp một số chỗ, để lại hai cái hõm.
Sau đó nhiều năm qua đi, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thoáng về chuyện này.
Thật ra có rất nhiều người đều ít nhiều có cảm giác này trong quá trình trưởng thành, chỉ là khi đó cô còn quá nhỏ.
Đàm Tích có thể tha thứ cho nhiều người nhưng không thể tha thứ cho chính mình.
Thời gian qua lâu rồi cô mới dần dần khoan dung với bản thân, nhưng yếu tố tự ti nhạy cảm trong tính cách thì không thể bỏ được.
Cuộc sống giống như một vòng tuần hoàn vô cực, lặp đi lặp lại, đến cuối cùng cô vẫn không tìm được bản thân đích thực.
“Thật ra bây giờ tớ cảm thấy khi đó thật ngốc, mỗi độ tuổi lại có phiền muộn riêng mà.” Đôi mắt Đàm Tích hướng ra ngoài cửa sổ, “Tớ rất ngưỡng mộ cuộc sống của cậu, có thể quen biết nhiều người tài giỏi, dùng hai bàn tay của mình để xây dựng sự nghiệp.”
Ban đầu khi Ôn Uyển nói với cô rằng muốn mở một cơ quan quy môn lớn thật nổi tiếng, cô có hơi khó tin, nhưng dần dần Ôn Uyển đã tự mua được một căn hộ cho riêng mình.
Ôn Uyển cười: “Tích Tích, thật ra cậu cũng rất tài giỏi, chỉ nói đến chuyện cậu dũng cảm đổi nghề, tớ đã rất khâm phục cậu rồi.
Không thể phủ nhận, cuộc đời của cậu có giới hạn nhưng cậu đã đưa ra cho bản thân nhiều cơ hội lựa chọn nhất trong phạm vi có thể rồi.”
“Ngoài chuyện tình cảm, cậu chưa từng phải đắn đo suy nghĩ.”
“Tớ thực sự cảm thấy cậu chưa quên bác sĩ Hoắc.” Ôn Uyển chần chừ một lát, tiếp tục nói, “Thật ra… Cậu không phải sợ di truyền đâu, xác suất cũng đâu phải %.”
“Tớ nghĩ bác sĩ Hoắc cũng không để tâm đâu.”