Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

chương 24: nàng lại dám mắng yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Thu Thu cẩn thận kiểm tra một chút đồ trong nhà, xác định củi trong bếp đá còn đủ, mép giường cũng đặt lên thịt cắt nhỏ đã nấu xong cùng ba ly gỗ nhỏ giọt nước chữa trị.

Cuối cùng nàng quay đầu nhìn lão sói xám tiên sinh mặt mày tái nhợt nằm ở trên giường đá một lần nữa, không có tiếp tục lãng phí thời gian, cầm lên mâu đâm trong tay, rời đi sơn động.

Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, để cho Nguyễn Thu Thu có chút vui mừng là, rõ ràng tối hôm qua gió còn rít gào, nhưng buổi sáng, bên ngoài gió tuyết ngược lại không hề lớn.

Bông tuyết nhỏ nhè nhẹ rơi, mặc dù vẫn có chút cản trở tầm mắt, nhưng so với trước đó gần như nối liền thành từng mảng gần như không nhìn rõ tình hình, thì đã tốt hơn nhiều.

Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, từ trong phòng chứa đồ cầm lấy giá đỡ cạm bẫy cùng một ít thịt khô dùng để làm mồi dụ, đi ra sơn động.

Căn cứ kinh nghiệm lần trước nàng đi tìm lão sói xám tiên sinh, từ sơn động đi hướng bắc là rừng rậm, đi hơn nửa tiếng có một con sông nhỏ, dọc theo đường đi phần lớn đều là cự mộc trụi lủi, thỉnh thoảng còn xen lẫn mây cây tùng già còn xanh.

Kế hoạch hôm nay của nàng là trước tiên đi phía bắc chừng năm sáu phút, ở dưới mấy cây đại thụ còn xanh cách sơn động bọn họ không xa đào một cái bẫy, thuận tiện ở quanh đại thụ thử vận may, nhìn xem có thể tìm được một ít dược thảo hay không.

Nếu như có thể bắt được con mồi hoặc là tìm được dược thảo, nàng liền trở về trước một chuyến, sau đó mới đi phía nam, có thể tới bộ lạc Viêm Lang thử xem sao.

Nếu như không bắt được, nàng liền trực tiếp đi về phía nam đi, dùng da thú trong ba lô và muối thạch cùng người hoặc yêu của bộ lạc Viêm Lang đổi một chút thức ăn, trễ một chút trở về lại đi một chuyến tới đại thụ, nhìn xem có bắt được con mồi hay không.

Tình trạng lý tưởng nhất chính là, hôm nay nàng có thể dưới tình huống không bị sinh vật viễn cổ và Ma vật công kích, lấy được dược thảo và con mồi, tốt nhất còn có thể tra rõ vị trí của bộ lạc Viêm Lang, thuận tiện cho lần sau đi đổi đồ.

Nhưng Nguyễn Thu Thu biết, muốn đồng thời thực hiện nhiều chuyện như vậy thực quá khó khăn, nàng hôm nay chỉ cần có thể tìm được dược thảo thì xem như thuận lợi.

Hai chân ở trong tuyết bước nông bước cạn, tuyết đọng đã sắp qua mắt cá chân, đi đường rất cố hết sức.

Nhưng cũng may bây giờ nàng đã là dị năng giả cấp một, còn là hệ thủy chịu nhiệt chịu rét, tuyết đọng cũng không mang đến cho nàng uy hiếp quá lớn, nàng thuận lợi đi đến gần dưới mấy cây thường xanh() kia.

Nguyễn Thu Thu chọn vị trí gần giữa, giơ vũ khí trong tay lên đào.

Chừng qua nửa giờ, nàng mới đào xong cạm bẫy.

Dùng một chút cành khô ở xung quanh và tuyết che dấu đơn giản, lại ở phía trên đặt một miếng thịt khô cỡ ngón út và một khúc nhỏ thân củ chưa mài nhuyễn, cái bẫy xem như hoàn thành bước đầu.

Nàng nhìn kỹ bốn phía bông tuyết gần như là một vùng trắng xoá, biết rõ đại khái nàng không có cách nào bằng vào mắt thường tìm được bóng dáng của thực vật thấp bé nào, Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, dựa vào một cái cây, nhắm mắt lại, điều động dị năng hệ thủy biến dị trong cơ thể.

- ---- Lúc trước còn ở trong sơn động, vì để giữ tươi thức ăn và dược thảo, thỉnh thoảng trong lúc tu luyện sẽ dùng dị năng giữ tươi cho dược thảo và thịt khô. Dùng dị năng nhiều lần, Nguyễn Thu Thu liền phát hiện nàng có thể cảm giác được sinh mệnh lực yếu ớt của dược thảo.

Dược thảo Yêu tộc dùng, có chút khác biệt với cỏ khô thông thường.

Cho dù sáng sớm hôm nay ngưng tụ cho lão sói xám tiên sinh hơn hai mươi giọt nước chữa trị, nhưng linh khí hệ thủy biến dị trong cơ thể Nguyễn Thu Thu vẫn còn có hơn hai mươi sợi, nàng cẩn thận rút ra hai sợi dị năng, theo phần gốc của cự mộc bắt đầu từng tấc tìm tòi.

Ước chừng mười mấy phút sau, Nguyễn Thu Thu có chút thất vọng mở mắt.

Một mảnh khu vực này, cũng không còn thực vật nào có thể làm thuốc rồi.

Hoặc là nói, gần như không có thảm thực vật nào, phần lớn thực vật còn có chút sinh mệnh lực đều bị gặm trọc.

Chỉ là điều này cũng gián tiếp chứng minh xung quanh đây có lẽ vẫn còn dấu hiệu hoạt động của động vật nhỏ, có lẽ chờ nàng đến trễ một chút, cạm bẫy liền có thể bắt được một chút con mồi loại nhỏ.

Mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn có chút chưa từ bỏ ý định.

Nàng vòng quanh các đại thụ xoay chuyển, mắt thấy thực sự không có thu hoạch, mới gỡ mũ da thú xấu xí tạm bợ trên đầu xuống, vung bông tuyết phía trên xuống lại đeo lên.

...

Nguyễn Thu Thu vốn là định không có thu hoạch cũng không trở về sơn động, nhưng nàng bố trí xong cạm bẫy, lúc định tiến hành kế hoạch tiếp theo, lại khá lo lắng lão sói xám tiên sinh trong nhà.

Vì vậy trước khi đi về phía nam, đến bộ lạc Viêm Lang thử chút vận khí, nàng vẫn là trở về một chuyến.

Lão sói xám tiên sinh nằm ở trên giường đá rất ngoan, trên người đắp da thú thật dầy, cùng trước khi nàng rời đi không có gì khác nhau.

Xác nhận lão sói xám tiên sinh vẫn còn sống, Nguyễn Thu Thu uống chén nước nóng, mới lần nữa rời đi.

Lần này nàng ra cửa cũng rất không nắm chắc, nàng cũng biết lão sói xám tiên sinh là bị bộ lạc bỏ rơi, có lẽ lần này nàng đi bộ lạc Viêm Lang cũng không thu hoạch được gì.

Nhưng mặc kệ thế nào, nàng cũng phải thử một chút.

Cảnh tượng trong sách chủ yếu đều là ở bộ lạc Phong Sư và rừng rậm lân cận bộ lạc Phong Sư, trên cơ bản không nhắc tới bộ lạc Viêm Lang.

Cho nên Nguyễn Thu Thu cũng không có bất kỳ tính ưu việt nào từ tiên tri, nàng không biết bộ lạc Viêm Lang ở nơi nào, cũng không biết đám Lang Yêu của bộ lạc Viêm Lang có dễ gần hay không.

Từ lúc nàng gả tới, cũng xấp xỉ bảy ngày rồi.

Nhưng sơn động lão sói xám tiên sinh lại không có bất cứ Lang Yêu nào tới thăm, cũng không có bất cứ người nào thăm hỏi, ngẫm lại cũng biết, phu quân của nàng và bọn họ ở chung không hòa thuận.

Không chừng, những Lang Yêu đó còn tưởng rằng nàng đã bị lão sói xám tiên sinh ăn sống rồi ấy chứ...

Nguyễn Thu Thu vừa nghĩ, vừa đội gió tuyết đi về phía nam.

Nhưng mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa giờ, một giờ trôi qua...

Đã rất mệt mỏi, Nguyễn Thu Thu vẫn không thấy được bóng dáng bộ lạc nào.

Lại đi gần nửa giờ, ở lúc Nguyễn Thu Thu hợp lý hoài nghi có phải nàng đi nhầm hướng rồi hay không, rốt cuộc trong phạm vi tầm mắt thấy được một chỗ sườn núi, có mấy sơn động ở phụ cận sườn núi phủ đầy tuyết, phân bố đan xen, nhưng cũng không cách xa.

"Phù... Cuối cùng đã tới rồi?"

Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, nhéo nhéo cái mũi đã sắp đông cứng của mình.

Nàng do dự một chút, vẫn là đem mâu đâm trong tay bọc vào trong da thú, nhét ở khe hở ba lô.

Nàng đi đến chỗ sơn động gần đây nhất, vừa đến gần cách sơn động đó chừng hai mươi mét, liền thấy có một Lang Yêu trẻ tuổi cau mày vén rèm da thú ở cửa sơn động lên, hung thần ác sát đi ra.

"Ai đó? Hôm nay lão tử nghỉ ngơi, không đi săn."

Trong miệng Lang Yêu nọ trách móc, vừa ra sơn động, nhìn thấy Nguyễn Thu Thu đứng ở cửa, trong nháy mắt vẻ mặt như thấy quỷ, "Con mẹ nó, sao cô lại còn sống???"

Nguyễn Thu Thu: "....."

Nàng có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ của Lang Yêu trước mặt.

Hắn vừa vặn là Lang Yêu nhỏ tuổi nhất trong bốn tên Lang Yêu lúc trước dùng ba trăm cân muối thạch đổi lấy nàng từ bộ lạc Phong Sư về.

Chẳng qua đám Lang Yêu bọn họ tựa hồ đều đem nàng làm công cụ, chưa từng nói cho nàng tên của bọn họ.

Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, cong khóe môi, "Đúng vậy, ta cũng không biết vì sao ta còn sống..."

Mặc dù miệng nàng nói như vậy, trong lòng vẫn đang nghĩ -----

Nàng đúng là còn sống, lão sói xám tiên sinh chính là không ăn nàng, Ốc Đồng sói xám tiên sinh còn bảo vệ nàng.

Lang Yêu trẻ tuổi quan sát quần áo Nguyễn Thu Thu từ trên xuống dưới một lượt, khi nhìn đến chỗ rách rưới cùng mấy chỗ vá khác màu trên áo da thú của nàng, còn có thân thể gầy trơ xương của nàng, nháy mắt cười nhạo ra tiếng, đầy mắt "đồng tình".

Nguyễn Thu Thu không muốn để ý hắn cười nhạo, chỉ là rất bình tĩnh nói, "Ta tới đổi đồ ăn cùng dược thảo, không biết ngươi có thể nói cho ta, ở nơi nào có thể đổi được dược thảo trị liệu cho Yêu tộc?"

"Ta mang theo muối thạch."

Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, Lang Yêu trẻ tuổi đó liền nhíu mày, "Đổi dược thảo trị liệu cho Yêu tộc."

Hắn dường như là ngửi được mùi vị nồng đậm thuộc về lão sói xám tiên sinh từ trên người nàng, vừa nghĩ mà sợ lui về phía sau hai bước, giọng điệu cũng ác liệt hơn, "Làm sao? Con sói mù phế vật đó còn chưa có chết sao? Còn sai khiến một Nhân tộc như cô đi đổi dược thảo cho y??"

"Ta còn tưởng rằng y đã chết, cô cùng đường mới đến nhờ cậy bộ lạc chúng ta đấy."

Giọng điệu Lang Yêu trẻ tuổi châm chọc, một gương mặt sói thoạt nhìn tựa như ánh mặt trời thanh xuân ở trong mắt Nguyễn Thu Thu nháy mắt trở nên xấu xí vô cùng.

Ánh mắt Nguyễn Thu Thu lạnh xuống, gắt gao mím môi, âm thanh rất lạnh, "Phu quân của ta không phải phế vật."

Lang Yêu trẻ tuổi đó không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, toàn thân sói dại ra hai giây, tiếp đó dường như mới kịp phản ứng, "Ha ha ha ha" cười phá lên.

Tiếng cười của hắn rất lớn, đem mấy Lang Yêu và Nhân tộc ở các sơn động xung quanh cũng dẫn ra, mười mấy Lang Yêu tuổi tác không đồng đều và Nhân tộc rối rít từ trong sơn động đi ra, đứng ở cửa sơn động nhìn về bên này.

Bọn họ mặc trên người áo da thú ấm áp và mềm mại gấp mấy lần của nàng và lão sói xám tiên sinh, phần lớn thần sắc đều lạnh nhạt lại không tốt.

Thấy có yêu đi ra, Lang Yêu trẻ tuổi cố ý nói lớn tiếng, "Mọi người nghe không, Nhân tộc này muốn đổi dược thảo cho thủ lĩnh phế vật nọ của chúng ta đấy!"

"Ồ?" Một thư yêu sau khi nghe thấy lập tức cười duyên tiến lên, "Không phải chứ?"

Nàng ta nhìn về phía Nguyễn Thu Thu đã lạnh mặt, cố ý châm chọc nói, "Cô đây chính là nữ Nhân tộc gả cho tiền nhiệm thủ lĩnh của bộ lạc chúng ta sao? Gọi Xấu lang bị nguyền rủa kia là phu quân, cô có phải là đầu óc có vấn đề rồi không?"

"Chậc, trên người cô tất cả đều là mùi của Xấu lang đó, chắc sẽ không mang theo nguyền rủa chứ?"

Nàng ta nói xong, làm ra một biểu tình hoảng sợ, tựa như nàng mang mùi vị của lão sói xám tiên sinh là vi-rút lây bệnh.

Nguyễn Thu Thu nắm chặt nắm tay, đáy lòng vọt lên một luồng lửa giận đang thiêu đốt mãnh liệt, thống khổ bỏng cả ngực nàng, làm nàng ngột ngạt dồn nén có chút thở không nổi.

Nàng biết người bộ lạc Viêm Lang không thích lão sói xám tiên sinh, nhưng nàng không nghĩ tới bọn họ ôm ác ý với y lớn nhường này.

Rõ ràng ngay cả khi y trọng thương sắp chết cũng sợ, lại có thể ở sau lưng y tiến hành châm chọc và vũ nhục bằng ngôn ngữ thế này.

Còn có nguyền rủa?

Nguyền rủa gì?

Trên người lão sói xám tiên sinh nếu thật sự có nguyền rủa, cùng y ở chung một sơn động, thậm chí còn ngủ chung một giường đá, sao nàng không có chuyện gì.

Nàng chỉ cảm thấy những tiếng cười nhạo đó vô cùng chói tai.

Nguyễn Thu Thu gắt gao mím môi, nàng rất muốn nổi giận, nhưng lý trí nói cho nàng không nên.

Ít nhất, bây giờ không phải là lúc nổi giận.

"Hình như cô rất tức giận hả?" Lang Yêu trẻ tuổi nhìn sắc mặt Nguyễn Thu Thu càng ngày càng khó coi, nhíu mày nói, "Chúng ta chỉ là nói sự thật thôi."

Trong giọng nói của hắn có tức giận, biểu tình cũng dần dần kích động lên, "Lão sói xám đó vốn là tàn tật không thể đi săn, cũng bởi vì y nguyền rủa hại chết nhiều sói trong bộ lạc như vậy, hiện rơi xuống tình trạng này là y đáng đời, y sớm nên chết đi, đã sớm đáng chết!"

"Cô muốn ở bộ lạc chúng ta đổi được dược thảo cho con sói kia chữa bệnh à, khuyên cô dẹp ý niệm này đi, y đáng chết! Y đáng chết!"

Lang Yêu trẻ tuổi càng nói càng kích động, "Nếu như không phải là bởi vì y, nếu như không phải là bởi vì nguyền rủa trên người y, nếu không phải bởi vì Tộc vu, sao ta lại nhịn..."

Mắt thấy cảm xúc của hắn đã không khống chế được, có khả năng muốn đem bí mật của bộ lạc bọn họ nói hết ra, một tên yêu có chút lớn tuổi vẫn luôn đứng ở vách sơn động xem trò vui mới đi đến, dùng sức vỗ bả vai Lang Yêu trẻ tuổi, quát lên, "Ninh Việt, ngươi muốn nói cái gì?"

Lang Yêu trẻ tuổi tên là Ninh Việt chợt tỉnh táo lại, đau nhe răng, "Vũ ca, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nói..."

Hắn chưa nói xong, liền bị Lang Yêu lớn tuổi gọi là Vũ ca ngắt lời.

Tạ Vũ phất phất tay với Ninh Việt, tỏ vẻ không cần để ý, xoay người, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu bởi vì tức giận mà mắt hạnh mơ hồ phiếm đỏ.

Hắn cảm thấy Nhân tộc trước mặt này rất thú vị, dứt khoát vì chiếu cố Nguyễn Thu Thu đang đứng ở chỗ dốc, nửa cúi người xuống, dựa vào nàng gần hơn.

Nguyễn Thu Thu bị ánh mắt đầy vẻ mới lạ của tên yêu này phát tởm rồi, lui về phía sau, không chút nào che giấu đầy mặt ghét bỏ.

Nhưng ở trong mắt Tạ Vũ, Nhân tộc này so với những Nhân tộc được ăn uống đầy đủ khác trong bộ lạc đều nhỏ gầy hơn một chút, quấn da thú rách nát, yếu ớt xiêu vẹo, ngược lại ánh mắt kiên nghị, làm cho hắn chỉ thấy qua các loại mỹ nhân phong lưu thấy mà thèm không thôi.

Tạ Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt còn xem như trắng nõn của Nguyễn Thu Thu, giọng cũng dịu lại, cong môi nhẹ nhàng cười đùa, "Ta xem cô cũng xinh đẹp, làm sao ánh mắt lại không tốt đi nhìn trúng lão sói xám đó chứ? Ta so với y anh tuấn hơn nhiều, vóc người cũng tốt, như vậy đi, nếu cô nguyện ý cười với ta một cái, gọi ta một tiếng Vũ ca, lại mắng lão sói xám kia một câu là tàn phế."

Tạ Vũ ôm tâm tư vũ nhục, tận lực cùng Nguyễn Thu Thu "có khả năng lây bệnh nguyền rủa" duy trì một khoảng cách, vui cười nói, "Thế nào, cô làm được những điều này, ta đưa cho cô một ít da và trái cây nữ nhân thích ăn. Trái cây ở mùa đông, là rất khó có được đấy."

Giọng hắn đúng là dễ nghe, nhu hòa ấm áp, nhưng trong mấy câu nói hời hợt này, lại cất giấu không hết sự khinh miệt, càng không phải đơn giản chỉ muốn trêu đùa Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu sắp bị tên Lang Yêu này nhục nhã làm cho ghê tởm không chịu nổi, nàng cắn môi, trong lòng lướt qua mấy chục ý niệm.

Nàng nghĩ đến nhẫn nhịn, nhưng từ trong ánh mắt của đám sói xung quanh là có thể nhìn ra bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng, càng sẽ không bỏ qua cho cơ hội gián tiếp vũ nhục lão sói xám tiên sinh.

Một khi nàng mở miệng kêu Vũ ca, tiếp theo đó chính là vô cùng vô tận nhục nhã.

Tự hỏi một chút tính khả thi, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cười lạnh, ở trong ánh mắt chờ mong của Tạ Vũ, tiếng nói rõ ràng quanh quẩn bốn phía, "Cút. Ngươi so với phu quân ta xấu hơn một vạn lần."

"Để ta gọi ngươi Vũ ca, nằm mơ đi thôi, chó con."

Chó con...

Con...

Nguyễn Thu Thu không thể nhịn được nữa, không khống chế âm thanh, mắng yêu phá lệ vang dội, mọi người và yêu nghe được rõ ràng rành mạch, đám Lang Yêu vốn có chút ồn ào toàn bộ đều sợ ngây người.

Bọn họ không dự đoán được Nguyễn Thu Thu sẽ mắng yêu, hoặc là nói, bọn họ không nghĩ tới một Nhân tộc không nơi nương tựa, phu quân còn sắp chết!!

Vậy mà có lá gan mắng yêu.

Trên thế giới này, bộ lạc Nhân tộc nào mà không phải là hèn mọn sinh tồn dưới sự che chở của bộ lạc Yêu tộc, nơm nớp lo sợ mà sống sót.

Một con người, thọ mệnh cùng lắm chỉ bằng một phần năm Yêu tộc bọn họ, đám yêu bọn chúng nguyện ý che chở họ bảo hộ họ đã là nhân từ đến cực điểm, vậy mà có người dám mắng yêu, còn mắng một tên có ý tốt muốn bố thí cho nàng.

Bị mắng còn là một trong các yêu có thực lực đứng đầu bộ lạc bọn họ!

Bởi vì quá mức khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn, nhóm Yêu tộc vùng phụ cận sơn động này cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng gió tuyết vù vù rơi xuống.

Tạ Vũ cả đầu sói đều đần ra, nụ cười vốn hoàn mỹ tự tin đọng lại trên mặt hắn, đại não cứng đờ không kịp phản ứng.

Thậm chí hắn hoài nghi lỗ tai mình xuất hiện ảo giác, nếu không sao hắn lại nghe được Nhân tộc thoạt nhìn nhỏ gầy trước mặt đang mắng hắn?

Mắng một Lang Yêu trẻ tuổi có sức chiến đấu chỉ sau Uyên Quyết, hiện tại sức chiến đấu của gã là đệ nhất, đi săn đứng nhất, mị lực cũng tốt nhất, soái khí nhất, tất cả đều tốt nhất là "Chó con??"

"Mẹ nó." Thư yêu nọ là người đầu tiên phản ứng kịp, nàng ta kinh ngạc lại có chút bội phục không nói nên lời, chân thật cảm thán, "Nguyễn Thu Thu này quả nhiên là đầu óc có vấn đề, nàng vậy mà mắng Vũ ca là chó..."

Thư yêu nọ nói rồi ngừng, không dám mắng theo.

Rốt cuộc Tạ Vũ cũng phản ứng kịp, mặt yêu của gã giống như bị dùng sức đánh mấy bạt tay, nóng rát lại đau, biểu tình vốn hoàn mỹ rốt cuộc nứt ra.

Gã bỗng nhiên đứng thẳng, đôi tay biến hóa thành vuốt sói sắc bén, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Thu Thu cũng vặn vẹo, "Cô..."

- ---------------------

() Cây thường xanh hay thực vật thường xanh (evergreen plant) là thuật ngữ khoa học dùng để chỉ cây rừng có lá tồn tại liên tục trong thời gian ít nhất là tháng trên thân chính. Các rụng lá thường mất đi lá của chúng như là một cách thích nghi với các mùa lạnh hoặc khô. Các cây thường xanh cũng rụng lá, nhưng mỗi cây rụng lá từ từ và không phải rụng hết tất cả một lần. (theo Wikipedia)

Chương khá dài, hôm qua không lên kịp.

Chương sau khá là... Dài. Dài cỡ nào à? Nó cỡ từ. (TAT)

Ta không chắc thứ sẽ lên chương kịp. Nên các nàng không nên quá chờ mong.

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio