Nhắc tới vị cháu đích tôn của phủ Trấn quốc công tóm lại phiền lòng cỡ nào, người kể chuyện giỏi nhất phải nói cả đêm ấy. Hắn lớn hơn Tiền Lạc Cẩn hai tuổi, cậu bé bảy tuổi chính là thời điểm người ghét chó chê nhất, mà Tạ Tắc Nguyên phát huy độ tuổi đặc sắc này vô cùng nhuần nhuyễn, quan trọng nhất là toàn bộ phủ Trấn quốc công chẳng ai dám nói vị tiểu thiếu gia ấy không phải. Tạ phu nhân nói cái này gọi là “Con trai không thể nuôi dưỡng như con gái, lẽ nào làm một tiểu thư khuê các?”, Tạ lão thái quân thì nói “Nam nhân phải kiến công lập nghiệp, hiền lành thật thà sao được, đừng giống cha hắn nhìn mặt mũi tổ phụ mới được một chức quan, lúc nhỏ tổ phụ hắn còn tinh nghịch hơn hắn nhiều.”
Trong lòng Tạ lão thái gia có khổ mà, khi còn nhỏ ông có tinh nghịch hơn nữa cũng chưa từng làm chuyện vô liêm sỉ như đem gà vịt trong bếp ra đặt trong phòng tỷ muội ruột, vả lại, con lớn của ông đã cưới mấy phòng di nương, nhìn sao mà nói hiền lành thật thà chứ.
Mặc kệ lời của Tạ lão thái quân có không nhịn được phải cân nhắc cỡ nào, bà vẫn tỏ thái độ: Đây là cháu trai bảo bối của ta, có hủy cả phủ Trấn quốc công cũng không cho nói hắn không phải.
Trước đó, Tiền phu nhân có căn dặn Tiền Lạc Cẩn: “Con gái do phủ Trấn quốc công dạy dỗ nhất định giỏi, mặc kệ đích xuất hay thứ xuất đều là tỷ muội của con, chơi với người ta nhiều một chút, học theo lời ăn tiếng nói của người ta, con còn có một người biểu ca nữa… Thấy hắn có thể trốn được cứ trốn.”
Tuy rằng Tiền phu nhân miêu tả Tạ Tắc Nguyên như phần tử khủng bố, song Tiền Lạc Cẩn không để trong lòng, trước khi nàng xuyên không tốt xấu gì cũng là một nữ thanh niên lớn tuổi, sao có thể để một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch vào mắt. Có điều khi gặp Tạ Tắc Nguyên, Tiền Lạc Cẩn không khỏi chú ý nhiều hơn.
Mới gặp Tạ Tắc Nguyên, tướng mạo không hề có chút ác ôn như lời đồn, mày kiếm mắt sáng, giống như tỷ tỷ ruột của hắn – Tạ Mộng Hoa thành công thoát được gen của cha ruột.
“Tắc Nguyên, đây là muội muội nhà cô mẫu con, con phải chăm sóc muội muội thật tốt đấy.” Tạ lão thái quân thương yêu kéo Tạ Tắc Nguyên tới.
“Con đã biết ạ.” Tạ Tắc Nguyên khéo léo trả lời, nhưng tròng mắt đảo quanh khiến Tiền Lạc Cẩn có dự cảm xấu, bà à, bà xác định cháu trai bà biết từ chăm sóc mà bà nói là chăm sóc thế nào không?
Bình tĩnh bình tĩnh, chỉ là một đứa trẻ có thể tung chiêu gì chứ?
Nhà bếp buổi sáng đã chọn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bận rộn chuẩn bị bữa tiệc trưa. Hai nữ đầu bếp lớn tuổi bận luôn tay, miệng còn không quên khoe khoang tuổi đời của mình, nữ đầu bếp cầm muôi nói: “Trước khi tiểu thư của chúng ta xuất giá thích ăn canh thịt bò Tây Hồ ta làm nhất, ta cố tình kêu Thái Biện mua một con bò nhỏ về.”
Nữ đầu bếp thái rau cười haha trả lời: “Còn không sửa miệng nữa, giờ là phu nhân Tiền gia đó, nên gọi cô nãi nãi rồi.”
“Gọi không quen mà… Triệu Cần, ngươi thêm nhiều giấm vào, cô nãi nãi thích ăn chua đó, lão phu nhân có nói đồ ăn hôm nay đều dựa theo sở thích của cô nãi nãi nha.”
“Cũng chẳng biết biểu tiểu thư của chúng ta thích ăn gì? Muốn ăn gì không? Sai người đi hỏi thăm hạ nhân bên cô nãi nãi đi.”
“Hỏi rồi, đúng lúc để biểu tiểu thư nghe được, còn vỗ ngực nói mình không kén ăn đấy.”
Nhất thời nhà bếp vang lên một trận cười, cũng có người nghĩ sâu hơn cảm thấy thả lỏng, vị biểu tiểu thư này trông có vẻ là một chủ tử dễ hầu hạ.
Thừa dịp gián đoạn, Tiền phu nhân dẫn Tiền Lạc Cẩn đi thăm vị nhị cữu không thể lộ mặt trong đội hình chào đón.
Vị nhị lão gia của phủ Trấn quốc công này ở một nơi yên tĩnh biệt lập, xung quanh sân trong trồng đầy trúc, băng qua con đường nhỏ rải đá xanh, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của lá trúc, nhưng bước vào gian phòng của Tạ nhị gia rồi, chỉ còn nồng nặc mùi thuốc đông y. Tạ nhị gia đang viết chữ thấy Tiền phu nhân, bút lông sói lập tức rớt xuống, trên bàn lập tức xuất hiện một mảng mực.
“Tỷ.”
Tiền phu nhân, Tạ đại gia và Tạ nhị gia đều cùng một mẹ sinh ra, tình cảm tất nhiên vô cùng thân thiết. Khi Tiền phu nhân xuất giá, Tạ nhị gia còn khỏe mạnh làm phó tướng trong quân doanh, chưa tới năm thứ hai đã ngã bệnh, sức khỏe cũng không tốt lên nổi.
Nhìn tướng mạo Tạ đại gia, Tiền Lạc Cẩn đã đoán trước dáng dấp của Tạ nhị gia, song không cùng trứng, huynh đệ ruột cũng hoàn toàn khác nhau! Theo nội tâm của nữ thanh niên lớn tuổi Tiền Lạc Cẩn, quả thật không dám nhìn thẳng Tạ nhị gia, bởi quá xinh đẹp trái lại bắt đầu ngại ngùng. Nếu dáng dấp giống Tạ đại gia vậy, thì nàng có thể không kiêng dè gì xem như trưởng bối bình thường.
“Đây là cháu gái đệ sao?” Tạ nhị gia cúi xuống sờ đỉnh đầu Tiền Lạc Cẩn, cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo rộng rãi mảnh khảnh đến mức xương xẩu. Lúc này nàng mới chú ý tới nước da hắn trắng bệch như bạch ngọc, đúng rồi, vị Tạ nhị gia này là người đang bị bệnh.
“Lạc Cẩn, gọi nhị cữu.” Tiền phu nhân nói.
“Nhị cữu.”
Tiền Lạc Cẩn ngoan ngoan hành phúc lễ với Tạ nhị gia, chân mày Tạ nhị gia giãn ra, sai nha hoàn bên cạnh bưng một hộp bách bảo tới cho Tiền Lạc Cẩn. Toàn bộ hộp bách bảo này đều điêu khắc bạch ngọc, với thể tích như thế còn không có chút tạp sắc, không khảm bất kỳ bảo ngọc nào cũng có giá trị không nhỏ, mang phong cách trái ngược hoàn toàn với cái hộp khảm đầy bảo thạch xanh đỏ mà Tiền Lạc Cẩn thường dùng ở nhà.
“Ngoại tổ mẫu và cữu mẫu của con nhất định thưởng cho con không ít bảo bối, thứ này cho con vừa khéo dùng để cất bảo bối.”
“Đệ đó đệ đó, chỉ là một đứa trẻ thôi, thưởng đại cho nó thứ gì cũng được, cho nó vật quý như vậy…” Tiền phu nhân quở trách.bg-ssp-{height:px}
“Sao nào? Tốt hơn đại ca đệ cho à? Đại ca có ba thiên kim, đệ chẳng có đứa nào, có mỗi một cháu ngoại như thế thôi, nhị cữu cữu như đệ làm sao cũng phải hơn đại cữu cữu.” Tạ nhị gia cười nói.
Một màn trêu đùa này của Tạ nhị gia, hắn cười rộ lên cũng mang phong thái nho nhã, mặt Tiền Lạc Cẩn đỏ lên, cúi đầu quan sát hộp bách bảo trong lòng.
Tiền Lạc Cẩn còn định lén nhìn vị ‘nhị cữu cữu’ này mấy lần nữa, Tiền phu nhân đã vung tay phân phó Hồ ma ma: “Tiểu thư còn nhỏ sức khỏe yếu, dẫn về trước đi.” Chỉ một câu thôi đã đuổi Tiền Lạc Cẩn từ trong phòng nhị cữu ra ngoài.
Dọc đường đi, đúng lúc đụng độ Tạ Tắc Nguyên – tiểu thiếu gia của phủ Trấn quốc công, trái lại Tạ Tắc Nguyên rất thân thiện, chạy tới đi song song với Tiền Lạc Cẩn, ân cần hỏi han: “Từ Vệ Lăng đến đây rất xa phải không?”
“Ba ngày đi đường thủy, bốn ngày đi đường bộ ạ.”
“Ta nghe mẹ nói, trong nhà chỉ có một mình muội muội, không có huynh đệ khác à?”
Tiền Lạc Cẩn gật đầu, trước Tiền Lạc Cẩn, Tiền phu nhân có sinh một đứa con trai, đáng tiếc nuôi mấy tháng đã chết yểu, dòng dõi của Tiền phu nhân dừng ở đây. Tiền lão gia kính trọng Tiền phu nhân, vẫn không nạp thiếp, cho nên nàng trở thành con gái một hiếm có ở cổ đại.
Tạ Tắc Nguyên ăn diện như tiểu thiếu gia điển hình, y phục đỏ tía bằng tơ lụa, chân mang giày nguyên bảo, ánh mắt sáng ngời có vài phần đáng yêu: “Nhà ta có ba tỷ muội, ồn ào cực kỳ, muội muội vừa tới chắc chắn không quen, nếu ai ức hiếp muội thì cứ báo với ta.” Nói xong cái tay nhỏ mập mạp còn vỗ vỗ ngực.
Tiền Lạc Cẩn suýt bật cười, đứa trẻ lớn chừng này mà bày bộ dạng người nhỏ mà ma mãnh, song lời nói lại làm lòng người ấm áp, không thể liên tưởng nổi tới hình tượng đứa trẻ hư.
“Cảm ơn huynh, biểu ca.” Tiền Lạc Cẩn cười lộ ra biểu cảm mà nàng cho rằng đáng yêu nhất, hừ, tại cái thế giới xem mặt này, chắc chắn do thấy dung mạo của nàng đẹp, đến cả trẻ hư cũng không nỡ bắt nạt nàng.
“Vị ma ma này là từ quê nhà theo muội muội lên đây hả?” Tạ Tắc Nguyên nhìn Hồ ma ma nói.
Biết Tạ Tắc Nguyên là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất ở phủ Trấn quốc công, Hồ ma ma vì tay đang ôm hộp bách bảo mà Tạ nhị gia thưởng, nên ngồi xổm xuống: “Lão nô là nhũ mẫu của tiểu thư ạ.”
Tạ Tắc Nguyên cúi đầu nghĩ ngợi, còn nói: “Tổ mẫu đang kêu dọn cơm, tỷ muội khác đều ở chỗ tổ mẫu, muội muội cũng mau theo ta qua đó đi, đồ nhị thúc thưởng thì làm phiền Hồ ma ma mang về.”
“Chuyện này…” Hồ ma ma thoáng nhìn Tiền Lạc Cẩn, phu nhân đã phân phó bà chăm sóc tiểu thư cho tốt.
“Đây là nhà ta, muội muội đi theo ta còn có thể lạc đường sao?” Tạ Tắc Nguyên nắm bàn tay nhỏ bé của Tiền Lạc Cẩn: “Ta dắt muội muội đi, yên tâm.”
Tạ tiểu thiếu gia đã nói đến vậy, Hồ ma ma cũng cảm thấy không sai, đi đường ở phủ Trấn quốc công mà còn có thể nguy hiểm sao? Vả lại còn có tiểu thiếu gia Tạ gia dắt đi mà.
Cho nên hai đứa trẻ tay nắm tay cười cười nói nói cả dọc đường, trong lòng Tiền Lạc Cẩn ấm áp, nàng luôn muốn có một người ca ca, đương nhiên không có khả năng nàng xem Tạ Tắc Nguyên là ca ca, đùa à, tâm lý chênh nhau tới hai mươi tuổi đó, nàng xem Tạ Tắc Nguyên là đệ đệ, đứa trẻ này khiến người ta cực kỳ yêu thích, sao tất cả mọi người đều nói hắn xấu nhỉ!
Băng qua một rừng đào, Tạ Tắc Nguyên dừng lại: “Muội muội ăn quả đào trong phủ chúng ta chưa? Ngon lắm đấy, ngon hơn mua bên ngoài gấp trăm lần.”
Quả đào? Một trong những trái cây Tiền Lạc Cẩn thích nhất, song hai người không mang theo người hầu, chẳng ai hái cho hết.
“Dễ lắm, ta hái cho muội muội, không vấn đề gì, bình thường ta đều tự mình leo cây hái đào.”
Sao có thể để Tạ tiểu thiếu gia leo cây hái đào cho nàng được, chẳng may ngã xuống thì tính sao đây? Đương nhiên Tiền Lạc Cẩn ngăn cản bằng mọi cách, nhưng vóc người nhỏ bé mập mạp của nàng đâu ngăn nổi Tạ Tắc Nguyên, cũng không biết ai đã đặt một cái thang ở dưới cây. Tạ Tắc Nguyên như một con khỉ leo thịch thịch lên trên.
“Biểu ca, hái hai quả bên tay huynh là được, huynh mau xuống đây đi.” Tiền Lạc Cẩn run sợ kêu to ở dưới cây.
Nhánh cây trong tay Tạ Tắc Nguyên đã vớ tới hai quả đào mộng nước, nhưng hắn không hái, hắn đứng trên cành cây cúi đầu nhìn Tiền Lạc Cẩn, lộ ra nụ cười tươi rói, sau đó đá một cước vào cái thang đang dựng bên thân cây ngã xuống.
Tiền Lạc Cẩn ngây ngẩn cả người, tên nhóc này đang làm gì vậy, không có thang sao hắn xuống đây?
“Người đâu, cứu mạng! Cứu ta xuống dưới! Cứu mạng! Cứu mạng!” Tạ Tắc Nguyên kéo cổ họng lên kêu gào.