Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

chương 116

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đứng lại! Các ngươi không thể đi!” Lưu lão cha ở phía sau kêu lên, trên mặt là sự tức giận không dám nói, “Đây là nha hoàn nhà chúng ta, các ngươi không thể cướp người!”

Vu Hàn Châu xoay người lại, nói: “Ngươi nói là nha hoàn nhà các ngươi, nhưng các ngươi ngay cả khế ước bán thân cũng không có, ai biết ngươi nói là thật hay giả?”

Lưu lão cha trợn to hai mắt, vội nói: “Đây là nha hoàn con gái ta từ phu gia mang về, người người đều nhìn thấy!”

“Người người chỉ nhìn thấy con gái ngươi mang nàng về, cũng không hề nhìn thấy nàng mang về từ đâu, nói không chừng là nàng ta lừa gạt về thì sao?” Vu Hàn Châu nhướng mi.

Lời này chọc cho Lưu di nương ở trong phòng không vui, vốn đang yên tĩnh, lúc này lại ra sức đập cửa: “Ngươi nói bậy! Cha, thả con đi ra ngoài! Con lý luận với nàng ta!”

Lưu lão cha do dự, không dám thả con gái đi ra ngoài.

Cùng quý nhân lý luận có gì hay? Lý luận thắng thì thế nào?

“Cái này cầm đi.” Vu Hàn Châu lấy mười lượng bạc từ trong tay Tiểu Diệp, quăng cho Lưu lão cha, “Ta đợi các ngươi hai ngày, nếu như cầm khế ước bán thân về được, bốn mươi lượng còn sót lại tự ta sẽ đưa ngươi.”

Nói xong, dẫn đầu mọi người, đoàn người đưa Tiểu Liên đi.

Lưu lão cha không dám cản nữa, tránh cho ngay cả mười lượng bạc này cũng mất. Lúc này ôm mười nén bạc trắng toát, trên mặt một chút vui mừng cũng không có, tất cả đều là đau lòng!

Bốn mươi lượng đó! Còn có bốn mươi lượng chưa đến tay.

Ông ta trách cứ con gái không mang khế ước bán thân của nha hoàn theo, nhưng là trong lòng lại biết, ai sẽ mang khế ước bán thân của nha hoàn bên người chứ?

Vu Hàn Châu lại không quản quan tâm Lưu lão cha và Lưu di nương đằng sau thế nào, lúc này mang một đám nha hoàn đi trở về.

“Nãi nãi, người vừa rồi thật uy phong!” Tú Bình lại gần, giơ một ngón tay cái với nàng.

Vu Hàn Châu liếc nàng ta: “Có cái gì uy phong?”

“Thì là uy phong đó ạ!” Lại có một nha hoàn sáp đến, trong mắt sáng lấp lánh, ánh mắt nhìn nàng đều là ngưỡng mộ, “Nhất là câu nói ‘Đừng nói là hai ngàn lượng, cho dù hai vạn lượng ta cũng lấy ra được’ kia!”

Nàng ta học theo giọng điệu của Vu Hàn Châu, nhưng luôn học không giống, bởi vì giọng điệu của nàng ta đầy sự kích động, không mây bay gió thổi như lúc Vu Hàn Châu nói câu kia.

Nàng ta hơi dừng bước chân, kính phục nhìn Vu Hàn Châu: “Vừa rồi trong viện nhiều người như vậy, nãi nãi một chút cũng không hoảng, trầm ổn bình tĩnh như vậy, thật quá lợi hại!”

Bọn họ chỉ biết sốt ruột, tức giận, đánh người, không bình tĩnh vững vàng như nãi nãi.

“Đều là giả vờ thôi.” Vu Hàn Châu cười, món ngón tay gõ lên tráng nàng ta nói, “Ngươi dụng tâm giả vờ cũng có thể giả giống được.”

Nha hoàn nửa tin nửa ngờ, chạy đến một bên luyện tập, những người khác che miệng cười khanh khách.

Sau khi trở về biệt viện, mấy người Tú Bình Tiểu Diệp đưa Tiểu Liên đi xuống, Vu Hàn Châu rất yên tâm bản lĩnh chăm sóc người của bọn họ, cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ hỏi Tiểu Liên: “Tên trên khế ước của ngươi là Tiểu Liên? Chủ ngươi họ gì? Bán năm nào?”

Hỏi kỹ càng xong, sai người đưa nàng ta xuống, tự mình gọi quản sự đi vào, nói: “Đến nhà Bạch lão gia, mua khế ước bán thân của Tiểu Liên về đây. Nếu đối phương không cho mặt mũi thì báo danh hiệu trong phủ.”

“Vâng ạ.” Quản sự vâng lời đi xuống.

Thúy Châu đi theo bên cạnh nàng, thấy màn này, đầu óc xoay chuyển mấy vòng, hỏi: “Nãi nãi muốn trực tiếp mua khế ước bán thân của Tiểu Liên? Vậy tại sao còn để Lưu lão cha đi lấy khế ước?”

“Ta sợ ông ta sẽ không trở về.” Vu Hàn Châu nói, “Huống chi, ta cũng không muốn ông ta phải về.”

Nếu gặp phải thì chính là duyên phận. Bạch gia nếu đã đưa Tiểu Liên cho Lưu di nương, mặc nàng ta bị cay nghiệt, nói rõ cũng không phải người lương thiện gì. Cứu người thì cứu tới cùng, Vu Hàn Châu định mua Tiểu Liên, dù sao cũng không tốn bao nhiêu bạc.

Về phần để quản sự đi mua khế ước bán thân, chính là thà tiền rơi vào trong tay Bạch gia, cũng không cho nhà Lưu di nương.

Vừa rồi ở trong viện, lúc Lưu di nương đá đánh Tiểu Liên, hàng xóm còn có người đến khuyên, Lưu lão cha lại ngồi xổm một bên hút tẩu thuốc. Người như vậy, Vu Hàn Châu không muốn nện bạc vào người ông ta.

Nửa ngày sau, quản sự trở lại, mang về khế ước bán thân của Tiểu Liên.

“Bạch gia không cần bạc của chúng ta.” Quản sự bẩm báo, “Nghe nói là công tử ở biệt trang suối nước nóng muốn người thì trực tiếp đưa khế ước bán thân cho nô tài, còn rất nhiệt tình giữ nô tài lại dùng cơm. Nô tài thối thác bảo vội về phủ bẩm báo thì mới không giữ lại nữa.”

Đối với kết quả này, Vu Hàn Châu không hề bất ngờ. Đám người Lưu lão cha không đoán được người ở trong thôn trong suối nước nóng là người thế nào, nhưng những nhà có tiền phụ cận lại ít nhiều cũng đoán được.

“Không chiếm tiện nghi của bọn họ.” Vu Hàn Châu nói, nhận lấy khế ước, nhìn kỹ một lần, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Sai người đưa chút lễ vật sang đi.”

Chung quy cũng là hàng xóm, giao hảo cũng không sai.

“Vâng ạ.” Quản sự lên tiếng đáp, cung kính hành lễ, đi xuống.

Xử lý xong những chuyện này, Vu Hàn Châu mới ngồi nghiêng lên giường đất, lười nhác ngồi không ngay ngắn ở đó: “Thúy Châu, đám nha hoàn trong viện đều sắp đến tuổi rồi, bọn họ không có dự định gì sao?”

Nghe lời này, trong lòng Thúy Châu dâng lên chút khác thường, nãi nãi trước kia chưa từng hỏi chuyện này, lúc này bỗng nhiên hỏi ra, không biết muốn làm gì?

Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, nhưng trên mặt không lộ gì, rủ mắt nói: “Ngày thường các tỷ muội nói chuyện, cũng từng có nhắc, nếu bên cạnh Đại gia và nãi nãi cần người hầu hạ thì sẽ mãi hầu hạ Đại gia và nãi nãi.”

“Các nàng không giống ngươi.” Vu Hàn Châu nhìn nàng, ngữ điệu hết sức hòa hoãn: “Ngươi là người có chủ ý, lại tâm trí kiên nghị, đã ra quyết định sẽ không dễ hối hận, Bọn họ với ngươi há có thể giống nhau sao? Đến tuổi, sớm muộn gì cũng muốn lấy chồng.”

Thúy Châu nghe thấy lời này, không khỏi hơi siết chặt khăn tay, nhất thời không trả lời.

Nãi nãi tin nàng ta, không thể nghi ngờ gì khiến cho nàng ta rất yên tâm.

Nhưng cái câu “Đến tuổi tác, sớm muộn muốn lấy chồng” nhắm vào người khác kia, rốt cuộc là vì nãi nãi sớm có dự định, hay là vì chuyện gì khác?

“Nãi nãi muốn nô tỳ hỏi thử ý bọn họ?” Thúy Châu thử thăm dò.

Vu Hàn Châu gật đầu: “Ừ, hỏi thử các nàng là muốn ra ngoài lấy chồng, hay là muốn kết duyên với người trẻ tuổi trong phủ? Cũng không cầu che giấu, nhất trí gọi hết đến một chỗ, hỏi cho sảng khoái, một người cũng không được phép để sót, nhớ kỹ rồi bẩm báo cho ta.”

Thúy Châu trợn mắt, tràn đầy vẻ kinh hãi, ngay sau đó sự kinh hãi dần dần hóa thành khâm phục, cúi đầu nói: “Dạ, nô tỳ hiểu rồi.”

Vu Hàn Châu phất tay với nàng ta, bảo nàng ta lui xuống.

Uống hớp trà, đứng dậy phủi phủi góc áo, đi tìm Hạ Văn Chương.

Hắn một lòng một dạ ở trong thư phòng viết thoại bản, nàng ngược lại lại nhớ hắn, muốn đi trêu chọc hắn.

“Nàng sao lại qua đây?” Hạ Văn Chương đúng là đang nghiêm túc viết thoại bản, câu chuyện hắn nghĩ ra rất dụng tâm, vì vậy tương đối xuất thần, lúc Vu Hàn Châu bước đến sau lưng, hắn mới nhận ra, đặt bút xuống ôm eo nàng, “Muốn ta?”

Vu Hàn Châu ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, nói: “Mới vừa rồi đi ra ngoài, làm được một chuyện đấy.”

“Chuyện gì?” Hạ Văn Chương hỏi.

Vu Hàn Châu nói từ đầu tới cuối sự việc cho hắn nghe, lại nói: “Đám nha hoàn trong viện chúng ta tuổi tác đều đã không nhỏ rồi, ta mới vừa nói Thúy Châu, hỏi bọn họ có muốn ra ngoài lấy chồng không.”

Những thứ này đều là chuyện nhỏ, Hạ Văn Chương không quan tâm lắm.

Mặc dù đám nha hoàn chăm sóc hắn lớn lên, nhưng hắn cũng chưa từng đối xử khắt khe bọn họ, tình cảm bọn họ đối với hắn hắn đều đã gửi lại.

Lấy chồng hay không lấy chồng, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, hắn ngay cả đệ đệ vẫn luôn yêu thương cũng định hất ra, huống chi là một đám nha hoànn?

Chỉ bắt lấy tay nàng hỏi: “Lúc nàng đến Lưu gia, người bên cạnh mang theo có đủ không?”

“Ban đầu chỉ mang theo mấy nha hoàn và hai gia đinh.” Vu Hàn Châu tựa người hắn đáp, “Sau đó Tiểu Điệp thông minh, lúc quay về lấy bạc lại gọi thêm bảy tám gia đình cùng đến, chen đầy viện của Lưu gia.”

Đây cũng là nguyên nhân Lưu lão gia dám giận mà không dám nói.

Bọn họ nhiều người, hơn nữa đám gia đình người người cao to vạm vỡ, một người đánh mấy tên còn thừa, ai không cần mạng trêu chọc bọn họ?

“Vậy thì tốt.” Hạ Văn Chương gật đầu, lại nắm lấy đầu ngón tay nàng hôn lên, “Sau này cho dù đi đâu, nhất định phải mang theo đủ người.”

Hắn không nhịn được nghĩ đến chuyện lúc tết nguyên tiêu năm ngoái, những lưu dân xông lên cướp đèn kia, lúc ấy đằng sau hắn và Châu Châu là hàng rào cây cầu, không cẩn thận là có thể té xuống! Mỗi lần nhớ lại, hắn đều sợ không thôi!

“Chàng lo lắng ta?” Vu Hàn Châu sáp đến sờ cằm hắn, “Chàng quên tài nghệ của ta rồi sao?”

Thân thể bây giờ này của nàng cho dù sức lực khó mà sánh bằng trước kia, nhưng kỹ xảo vẫn còn. Dưới tình huống đánh bất ngờ thì một mình cũng có thể đánh được mấy người.

“Sao để nàng động tay chứ?” Hạ Văn Chương không đồng ý nói, “Nàng trước kia không có cách nào, bây giờ không nên để nàng động tay.”

Hắn biết thật ra tính tình nàng lười biếng. Lúc hắn làm mèo, ký ức sâu sắc nhất là mỗi tối nàng ôm hắn trong lòng, rõ ràng được vuốt ve là hắn, nhưng chính nàng lại phát tiếng hừ hừ thỏa mãn. Hắn biết ngay là nàng thích cuộc sống yên tĩnh an toàn.

Đánh đánh giết giết, nàng không hề thích chút nào.

“Chàng cái gì cũng biết!” Vu Hàn Châu nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn làm nũng, ngay sau đó lại vươn một ngón tay ra, ra vẻ như con dao đâm vào trên bụng hắn, “Chàng biết quá nhiều!”

Hạ Văn Chương bất đắc dĩ, bóp mặt nàng, hôn lên thật sâu.

Hai người dính vào nhau, không cảm thấy thế nào mà thời gian đã bỗng nhanh chóng lướt qua, đầy tớ ở bên ngoài gõ cửa, nói: “Đại gia, nên dùng cơm rồi ạ.”

Lúc này Hạ Văn Chương mới buông người trong lòng xuống, đợi nàng xuống, mình cũng đứng lên, nắm tay nàng đi ra ngoài.

Đợi đến buổi chiều, Tiểu Liên được tắm rửa sạch sẽ, lại đổi xiêm áo cả người Tú Bình chia sẻ cho nàng ta.

Tú Bình nhanh nhẹn xinh xắn, mặc dù lớn hơn Tiểu Liên mấy tuổi, nhưng là vóc người xấp xỉ, xiêm áo đưa cho nàng ta mặc vừa vặn.

Tiểu Liên tắm rửa, đổi xiêm áo, lại búi tóc lên, là một mỹ nhân có đôi mắt hạnh long lanh.

Nàng ta dựa theo quy củ Tú Bình dạy nàng ta, đi đến Vu Hàn Châu bên cạnh, quỳ xuống dập đầu: “Thỉnh an nãi nãi, tạ ân nãi nãi cứu mạng.”

“Đứng lên đi.” Vu Hàn Châu nói, “Khế ước bán thân của ngươi ta đã lấy về từ Bạch gia rồi, sau này không cần hầu hạ bên cạnh Lưu di nương nữa, về sau có dự định gì?”

Tiểu Liên đã nghe nói chuyện này, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt hòa nhã dịu dàng nói chuyện của Vu Hàn Châu, vẫn cảm kích không thôi, trong mắt chứa lệ, lại quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ muốn phụng dưỡng người.”

“Được.” Vu Hàn Châu không gây khó dễ nàng ta, Tiểu Liên là một nha hoàn, hôm nay chẳng qua là đổi chủ tử hầu hạ mà thôi, “Vậy ngươi liền đi theo bên cạnh Tú Bình, để nàng dạy dỗ ngươi đi.”

Chuyện này là Tú Bình sốt sắng trượng nghĩa, muốn cứu nàng ta cho được, Vu Hàn Châu sắp xếp nàng ta đi theo Tú Bình, cũng là tác thành duyện phận giữa bọn họ.

Tú Bình và Tiểu Liên cùng đáp: “Dạ, nãi nãi.”

Chuyện trong biệt trang có nhiều thêm một nha hoàn, không hề cuộn lên sóng gió gì, mọi người vẫn nên làm gì thì làm cái đó.

Chỉ là Tú Bình có chuyện làm rồi, cả người cũng sôi nổi không ít, mang theo Tiểu Liên giống như mang theo muội muội vậy

Sáng sớm ngày kế, Lưu lão cha dẫn con gái tìm tới cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio