Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

chương 141

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Văn Cảnh cảm thấy mẫu thân thật sự không để tâm đến thể diện của hắn.

Hắn và thê tử mới thành hôn, thân thiết một chút có làm sao? Lúc trước đại ca và đại tẩu cũng gắp rau cho nhau, mẫu thân cũng không nói gì cả, còn mỉm cười vui vẻ mà nhìn.

Tại sao đổi thành hắn, bà lại nói tay hắn bị gãy?

Vẻ mặt hắn đầy uất ức, Lục Tuyết Dung bên cạnh lại muốn cười, nhưng không dám cười. Vừa rồi hành động thân mật với Hạ Văn Cảnh nàng ta cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng không dám nhắc nhở hắn, tránh bị cho là “mắt đi mày lại” “không hợp phong tục”.

Lúc bị Hầu phu nhân nói là “tay bị gãy” thật sự Lục Tuyết Dung rất muốn cười, bởi vì nàng ta cảm thấy bà bà thật hài hước. Chẳng qua, lúc này nàng ta là tân thê tử, làm như thế nào cũng không thích hợp, nên chỉ nắm đũa cúi đầu ngồi đó không lên tiếng.

Vẫn là Hạ Văn Chương nhìn thoáng qua đệ đệ, nói một câu: “Ta từng nghe người ta nói, cưới thê tử quên nương lúc đó ta còn không tin. Lúc này nhìn Văn Cảnh, ta tin rồi. Chỉ gắp thức ăn cho thê tử mà không gắp cho mẫu thân. Văn Cảnh, chuyện này ta sẽ phê bình đệ.”

Hạ Văn Cảnh muốn nói, lúc trước ca ca cũng chỉ gắp đồ ăn cho tẩu tử không có gắp cho mẫu thân mà!

Nhưng nhìn thấy ánh mắt chứ ý cảnh cáo của ca ca hắn ta mới ngộ ra. Khuôn mặt tuấn lại cười rộ sáng lạn, hắn ta đứng dậy gắp thức ăn cho Hầu phu nhân: “Ca ca giáo huấn rất phải, ta muốn bồi lễ cho mẫu thân.”

Hầu phu nhân ghét bỏ: “Gắp đi chỗ khác!”

“Con sai rồi mà, mẫu thân.” Hạ Văn Cảnh lấy lòng nói, liên tục gắp cho Hầu phu nhân mấy đũa đồ ăn.

Hắn ta biết Hầu phu nhân thích ăn cái gì, nên đều gắp những món Hầu phu nhân thường ăn, nhưng Hầu phu nhân vẫn nhíu mày như cũ, nhìn thức ăn trong bát không muốn ăn.

Hầu gia ngồi bên cạnh thấy vậy, ông lập tức gắp những món kia vào trong bát mình.

Lúc này hai mày đang nhíu chặt của Hầu phu nhân ninh mới dãn ra một chút.

Lục Tuyết Dung nhìn thấy một màn này không khỏi nổi lên nghi ngờ. Nàng ta còn tưởng rằng Hầu phủ phú quý như vậy, tất nhiên rất nhiều quy củ. Không ngờ, họ cũng ân ái như người bình thường.

Nàng ta lặng lẽ liếc nhìn Hầu gia cùng Hầu phu nhân một cái, cảm thấy có chút hâm mộ.

“Mau ngồi xuống ăn cơm!” Đúng lúc này, chợt nghe Hầu phu nhân răn dạy Hạ Văn Cảnh, “Không có quy củ!”

Lục Tuyết Dung thu hồi tầm mắt, ngồi ngay ngắn, bắt đầu ăn cơm.

Trong bữa cơm Hầu phu nhân không hề làm khó Lục Tuyết Dung một câu nào, có gì không hài lòng bà chỉ đổ lên Hạ Văn Cảnh.

Tuy rằng Hạ Văn Cảnh cảm thấy mẫu thân có vẻ ghét bỏ hắn, nhưng hắn không để trong lòng. Không làm khó thê tử hắn là được.

Vì nay là đại hôn của hắn, Thái tử cho hắn nghỉ mấy ngày phép, Hạ Văn Cảnh vốn định cùng thê tử quay về viện thân mật một lát, chợt nghe ca ca gọi hắn: “Văn Cảnh đến đây cùng ta.”

“Ca ca ——”

Hạ Văn Cảnh vừa muốn từ chối đã nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hạ Văn Chương hắn ngậm miệng lại, đi theo ca ca ra ngoài.

Nhưng hắn ta lo lắng Lục Tuyết Dung bị bỏ rơi, đang muốn quay đầu lại nhìn, đã bị Hạ Văn Chương nhắc nhở: “Mẫu thân là hổ à? Có thể ăn thê tử đệ không?”

Lúc này Hạ Văn Cảnh mới an phận đi theo ca ca.

Trong phòng, thức ăn đã được bưng xuống, Vu Hàn Châu ngồi ở bên cạnh Hầu phu nhân trò chuyện với bà như bình thường.

Nhưng hôm nay có chỗ khác, trong nhà có thêm thành viên mới, nàng cười kéo Lục Tuyết Dung qua: “Dung Dung ngồi ở đây, chúng ta trò chuyện cùng mẫu thân.”

“Vâng ạ.” Lục Tuyết Dung quy củ ngồi xuống.

Nàng ta vẫn có chút lo lắng, không biết nói cái gì cho phải, không quá bao lâu mới phát hiện, thật ra cũng không cần nàng ta nói, bởi vì bà bà cùng tẩu tử luôn có chuyện để nói.

Nói hôm nay thời tiết rất đẹp, lại nói nhìn Hạ Văn Cảnh hôm nay rất có tinh thần, nói món điểm tâm nào đó ăn ngon hơn so với ngày xưa, nói hôm nay Hầu phu nhân mặc rất đẹp, vân vân.

Đều là vài chuyện nhàn thoại, giống như hai lần ở trong cung, nàng ta ngồi ở một bên nghe.

Ngẫu nhiên bưng ấm trà rót cho bà bà và đại tẩu.

Nói một lúc, Hầu phu nhân thấy Tiểu nhi tức im lặng ngoan ngoãn ngồi một bên, không khác gì lúc ở trong cung, trong lòng bà cũng vui vài phần.

“Ta mệt rồi, các con đều trở về đi.” Hầu phu nhân phất tay với hai đứa con dâu.

Vu Hàn Châu đứng lên: “Vậy mẫu thân nghỉ ngơi đi ạ. Ta mang Dung Dung đi dạo, làm quen một chút.”

“Ừm, vất vả cho con.” Hầu phu nhân gật đầu.

Vu Hàn Châu liền cười nói: “Đều là người một nhà, nói gì mà vất vả không vất vả. Trái lại, mấy ngày nay mẫu thân lo liệu rất nhiều việc, mới là người vất vả nhất.”

Lục Tuyết Dung tiếp lời: “Đa tạ mẫu thân từ ái.”

“Một người còn dẻo miệng hơn một người.” Hầu phu nhân tức giận nói, “Đi đi, đều đi đi.”

Bà bận bịu mấy ngày, tối hôm qua cũng không ngủ ngon, hôm nay thật sự mệt mỏi.

Hai chị em dâu cũng không phiền bà nữa, hành lễ rồi lui ra.

Ra khỏi chính viện, Lục Tuyết Dung bất giác nhẹ nhàng thở ra. Vu Hàn Châu nghe thấy, cười nói: “Lo lắng như vậy à?”

Nếu nàng nói “sợ như vậy à”, Lục Tuyết Dung thật khó trả lời. Nên nàng chỉ nói “lo lắng”, Lục Tuyết Dung lập tức gật gật đầu, nói: “Vâng ạ, có chút lo lắng.”

“Qua mấy ngày đầu sẽ tốt thôi.” Vu Hàn Châu dẫn nàng ta chậm rãi đi theo hành lang, nàng trấn an nói: “Lúc đầu đều như vậy, không quen ai cả, không quen nơi ở mới, tất cả đều không quen thuộc, khó tránh khỏi như thế.”

Lục Tuyết Dung cảm thấy đại tẩu thật săn sóc!

Những lời này đều là lời thật lòng, làm cho người nghe sách cảm thấy gần gũi,nàng ta nói: “Lúc đại tẩu mới gả vào phủ cũng như vậy sao?”

Vu Hàn Châu không khỏi hồi tưởng lại lúc nàng mới tới đây.

Lúc nàng phát giác mình xuyên qua, thật ra cũng không lo lắng sợ hãi gì mấy, bởi vì điều kiện sống tốt hơn nhiều lần, trong lòng nàng rất vui vẻ.

Lúc ở cùng Hầu phu nhân, Hạ Văn Chương luôn che chở nàng, cũng không cảm cảm thấy có gì phải lo lắng.

Nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “Đúng vậy, mỗi người đều như vậy.”

Lục Tuyết Dung lại thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy thân mật với nàng hơn một chút, nàng ta nói: “Hôm nay ta đã kính trà muộn, đa tạ đại tẩu nói đỡ cho ta trước mặt mẫu thân.”

Lúc Hải Đường đi mời hai người có ám chỉ mấy câu, Lục Tuyết Dung là người thông minh nên lập tức hiểu ra, lúc này nàng ta thật lòng cảm tạ.

Vu Hàn Châu nói: “Muội chớ trách ta nói chuyện không dễ nghe, nhưng lẽ ra hôm nay hai người phải đến sớm đấy.”

Lục Tuyết Dung nghe xong, nàng ta vô cùng xấu hổ cúi đầu.

Hạ Văn Cảnh đè lên nàng ta, không cho nàng ta dậy, hắn ta thân cao chân dài, sao nàng ta làm gì được?

“Ta sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ không tái phạm.” Nàng ta thấp giọng nói.

Vu Hàn Châu “ừm” một tiếng, lại nói: “Mẫu thân chúng ta như vậy đã tốt lắm rồi, bà là người nói lý, chưa bao giờ làm khó dễ người khác, nói câu khó nghe cũng không nói, lại càng không áp đặt quy củ cho chúng ta. Muội biết không? Rất nhiều tân thê tử gả cho người khác, đều phải hầu hạ mẫu thân dùng cơm, đứng đến mức xương sống thắt lưng đều đau, mới có thể trở về dùng cơm.”

Lục Tuyết Dung đều biết. Đừng nói đến nàng đã chứng kiến rồi, đại nương cách vách nàng có tính tình không tồi, nhưng sau khi cưới con dâu vào cửa, cũng suốt ngày sai sử. Làm này làm cái kia, phải giặt quần áo nấu cơm, phải chặt củi múc nước, phải thêu thùa may vá, lúc ăn cơm còn phải chia thức ăn.

“Mẫu thân đối tốt với chúng ta, chúng ta cũng phải có hiếu với bà mới phải.” Vu Hàn Châu lại nói, vẻ mặt nàng thêm vài phần nghiêm túc, “Hôm nay ta ỷ vào thân phận tẩu tử nên nói với muội một câu. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà, người nhà phải tôn trọng lẫn nhau, bảo vệ nhau. Không chỉ ngoài miệng, mà trong lòng nghĩ, còn phải làm được mới đúng.”

Cũng giống như trong lòng Hạ Văn Cảnh và Lục Tuyết Dung đều kính trọng Hầu phu nhân, nhưng hành động chậm trễ. Hôm nay là ngày tân tức phụ kính trà, bất luận vì chuyện gì hai người cũng không nên đến muộn.

Đầy tớ trong phù đều nhìn đâu, hai người đến muộn Hầu phu nhân nên phạt hay không phạt đây? Nếu phạt, là điềm xấu, vì mới tân hôn. Nếu không phạt, uy nghiêm của đương gia chủ mẫu của bà ở đâu?

Vu Hàn Châu vừa mang Lục Tuyết Dung đi dạo trong phủ, vừa làm quen hoàn cảnh trong phủ, đồng thời cẩn thận nhắc nhở: “Trong nhà nhiều người, có đôi khi trước khi làm việc phải cẩn thận một chút, phải lo nghĩ nhiều vài phần. Muội và Văn Cảnh nên nhắc nhở lẫn nhau mỗi ngày, một người không nghĩ đến, thì một người phải nhắc nhở.”

Lục Tuyết Dung nghe nàng dạy một hồi, trong lòng vô cùng cảm động, cũng rất xấu hổ, thỉnh thoảng nàng ta gật đầu nói: “Ta sẽ nhớ kỹ, đa tạ đại tẩu dạy bảo.”

“Ây, đều là người một nhà, khách sáo cái gì?” Lời nên nói đã nói xong, Vu Hàn Châu ném vẻ mặt nghiêm túc đi, lại đùa giỡn với nàng ta, “Sau này có cần muội giúp đỡ, ta cũng sẽ không khách sáo.”

Lục Tuyết Dung mỉm cười: “Đại tẩu có việc gì cần ta giúp, cứ việc nói.”

Hai người nói chuyện một lát, lại hỏi đầy tớ, biết được Hạ Văn Cảnh còn đang ở Trường Thanh viện, nên cũng đi đến đó.

Trong Trường Thanh viện, Hạ Văn Chương đã giáo huấn đệ đệ.

“Dậy muộn như vậy là sao, quy củ của đệ đâu?”

“Ở trước mặt phụ thân và mẫu thân, không biết nặng nhẹ, mẫu thân không mắng đệ còn mắng ai?”

“Đừng luôn cho rằng mẫu thân sẽ làm gì thê tử của đệ, bà là mẫu thân của chúng ta, cũng là bà bà của thê tử đệ, mẫu thân đã cho phép hai người thành hôn sao lại làm khó người khác được chứ?”

Ngay từ đầu Hạ Văn Cảnh còn không phục, cảm thấy lúc trước ca ca cũng như vậy nhưng không bị mắng mà.

“Huynh thức dậy muộn là bởi vì sức khỏe không tốt, mẫu thân đặc biệt cho phép. Đệ thì sao?” Hạ Văn Chương nói.

“Đệ nói huynh và tẩu tử gắp thức ăn cho nhau? Kia là chuyện khi nào rồi? Đệ đã thấy được mấy lần? Hai năm nay đệ có thấy nữa không?”

Lúc ban đầu hắn cũng chăm sóc nàng trên bàn cơm nhiều một chút. Rất nhanh sau đó hắn cũng kìm chế lại, chỉ thân mật với nàng ở Trường Thanh viện, lúc ở chính viện luôn tuân theo quy củ.

Bị hắn dạy dỗ, Hạ Văn Cảnh vốn đang muốn bay bay, nhất thời tỉnh táo lại.

Hắn ta hổ thẹn nói: “Là đệ không hiểu chuyện, đa tạ ca ca dạy dỗ.”

Bởi vì cuối cùng cũng cưới được thê tử, có người cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, tựa như ca ca và tẩu tử luôn ân ái như vậy, thời gian này hắn ta vô cùng vui vẻ. Hôm nay, hắn ta ôm tâm tư muốn khoe.

Bị mẫu thân mắng, lại bị ca ca nhắc nhở, rốt cục hắn ta cũng phản ứng lại.

“Đệ không còn nhỏ nữa, nên ổn trọng một chút!” Hạ Văn Chương thấy hắn ta tỉnh ngộ, cũng không nói nhiều nữa, cuối cùng hắn nói một câu: “Hiện giờ đã đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, càng phải cẩn thận ổn trọng một chút!”

Hạ Văn Cảnh gật đầu: “Đệ sẽ nhớ kỹ ạ.”

Đang nói chuyện, hai người nghe thấy tiểu nha hoàn trong viện hành lễ: “Đại nãi nãi, Nhị nãi nãi.”

Là Vu Hàn Châu và Lục Tuyết Dung đi tới.

Mới đi vào viện, Lục Tuyết Dung đã thấy nha hoàn ăn mặc hoạt bát đáng yêu, nàng ta như bị cái gì đâm mắt!

Nàng ta hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, vị đồng hương phong lưu xuyên qua kia, chẳng lẽ muốn học sách kim ốc tàng kiều à, nuôi một viện đầy nha hoàn, suốt ngày tỷ tỷ đến tỷ tỷ đi?

Nếu là như thế, nàng ta không thể đứng yên nhìn được!

Đại tẩu tốt như vậy, dịu dàng gần gũi lại tốt bụng, vị đồng hương xuyên qua kia cưới được thê tử tốt như vậy mà không biết quý trọng, mỗi ngày trái ôm phải ấp, thật sự quá đáng!

Hạ Văn Chương đi sau đệ đệ, vừa bước tới hắn đã cảm giác được một ánh mắt không tốt nhằm vào mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio