Hầu phu nhân nghe thấy tên của Đại tôn nữ thì hơi nhíu mày, bà nói: “Cái tên Trân Trân này, mặc dù không tệ nhưng không đủ chung linh dục tú.”
Chung linh dục tú: Đất thiêng nảy sinh hiền tài (chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú)
Đại tôn nữ của bà là người được cưng chiều biết bao nhiêu? Đặt tên là ‘Trân Trân’ vẫn cứ cảm thấy hơi bình thường, không xứng với con bé.
Vu Hàn Châu nghe vậy thì cảm thấy không đến mức như vậy, nàng nói: “Tên này cũng hay. Nó là một tiểu cô nương, cũng không có chỗ nào đặc biệt cả, đặt một cái tên vừa sáng sủa dễ đọc vừa có ngụ ý, rất không tệ.”
Nàng không hề cảm thấy con gái thì cần phải đặt tên trên trời mới có dưới đất thì không.
Con gái của nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Điểm nàng chế nhạo là Hạ Văn Chương xoắn xuýt gần một năm, từ khi chẩn đoán mang thai đến bây giờ mà vẫn cứ xoắn xuýt cái tên. Kết quả là xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui, ngàn chọn vạn chọn thì lại chọn một cái tên không khiến người ta sáng mắt lên, cảm thấy kinh diễm, lãng phí thời gian mà hắn xoắn suýt kia.
“Ngược lại là Tam đệ, tên đã định chưa ạ?” Vu Hàn Châu quay đầy nhìn bà bà hỏi.
Từ khi Tiểu Tam ra đời đến giờ thì vẫn là Tiểu Tam, gọi là Tam đệ, còn không biết tên của thằng bé.
Hầu phu nhân nghe vậy thì rét run một cái.
Bà tuổi cao có được con, yêu thương không xuể, Hầu gia đặt mấy cái tên nhưng bà đều cảm thấy không xứng với Tiểu Tam của bà. Bây giờ thấy Đại tôn nữ sinh sau mà đã định tên, trong khi Tiểu Tam của bà thì vẫn chưa có, sao có thể thế được?
Tiểu Tam của bà là trường bối, há có thể so sánh với điệt nữ?
Bà nói ngay: “Định rồi.”
“Ồ? Tên gì?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nói, “Sao không nghe mẹ nói đến ạ?”
Hầu phu nhân cũng mới quyết định xong nhưng vẻ mặt của bà vẫn tự nhiên, chẳng hề lộ ra chút lo lắng, bà nói: “Tông, giống với hai ca ca của nó, dụng ý là mỹ ngọc.
Tông: Có nghĩa là ngọc (ngọc hình vuông, chính giữa có lỗ thủng hình tròn)
“Hạ Văn Tông.” Vu Hàn Châu nhắc lại hai lần, thở dài nói: “Tên rất hay. Con quay về sẽ nói cho Chương ca, chê cười huynh ấy một trận mới được.”
Nhưng Hạ Văn Chương lại chẳng chịu chế giễu.
Hiếm khi thấy hắn không đồng ý với Hạ Văn Chương, hắn nói: “Hai người cũng hiểu sai rồi, hóa phức tạp thành đơn giản, vậy mới là cái tên hay phù hợp với Châu Châu nhất.”
Châu: Ngọc trai
Cái tên này mặc dù không sáng chói nhưng lại khiến người ta vừa đọc đã khen ngợi không ngừng, nhưng lại có cực kỳ có ngụ ý.
Trân trọng, trân quý là thứ vô giá trên đời này.
“Trân Trân, trân bảo của phụ mẫu.” Hắn lẩm bẩm, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
Vu Hàn Châu: “…Chàng vui là được rồi.
“Nàng không vui sao?” Hạ Văn Chương rũ mắt nhìn nàng.
Vu Hàn Châu thấy dường như hắn không vui nên vội nói: “Hài lòng, hài lòng, Chương ca của chúng ta là trạng nguyên, tất nhiên đặt tên là thích hợp nhất rồi.”
“Ừm.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái rồi nghiêng đầu nhìn Châu Châu đang ngủ bên trong chiếc giường nhỏ, vẻ mặt tràn đầy yêu thương, “Châu Châu, phụ thân sẽ cho con những thứ tốt nhất.”
Hắn chân tâm thật ý cảm thấy cái tên này rất hay.
Cũng chính vì Vu Hàn Châu chê cười hắn, nếu đổi thành người khách nói cái tên này không hay thì kiểu gì hắn cũng sẽ bẻ ngược lại: “Ngươi thì biết cái gì!”
Biết cái gì!
Đây chính là cái tên hay nhất!
Cho dù con gái đang ngủ nhưng hắn cũng không nhịn được mà khom người ôm lấy con gái mà đong đưa trong vòng tay, cực kỳ thương yêu mà nhìn một hồi rồi mới thả xuống lại.
Thời gian trôi qua không lưu lại dấu vết.
Châu Châu ngày càng lớn lên, diện mạo ngày càng giống Vu Hàn Châu. An phu nhân đã đến một lần vào ngày đầy tháng, bà ấy luôn tâm tâm niệm niệm mà thường xuyên sai người mang đồ tới, bản thân cũng tới thăm cháu ngoại.
Châu Châu chẳng hề ầm ĩ, ai bế con bé cũng đồng ý, mở đôi mắt to đen láy mà nhìn chằm chằm người đó.
Trêu một chút thì cô bé cũng sẽ cười.
“Đứa bé này ngoan quá.” An phu nhân nhìn, càng nhìn càng yêu thích, “Ngoan hơn con lúc nhỏ nhiều, lúc nhỏ con thích nhất là nắm tóc và níu tai người khác.”
Vì vậy mà An phu nhân cũng không dám ôm con gái để tránh dung mạo không gọn gàng.
“Mẫu thân chưa thấy Tam đệ Văn Tông đâu, đó mới thật sự là đứa trẻ ngoan.” Vu Hàn Châu nhắc tới Hạ Văn Tông rồi nói tiếp, “Không bao giờ đau ầm ĩ, cũng không thích khóc, lúc Châu Châu của chúng ta tức giận cũng sẽ gào khóc mấy tiếng, còn Văn Tông chưa từng như vậy.”
“Ồ.” An phu nhân lãnh đạm gật đầu, chẳng có chút hứng thú nào với con cái của người khác, bà ấy ôm cháu gái ngoại, vẻ mặt yêu thương, “Châu Châu của chúng ta mới là đứa trẻ ngoan nhất trên đời này.”
Vu Hàn Châu không biết làm sao.
Thúy Châu đột nhiên đi từ bên ngoài vào, báo cáo sự việc. Vu Hàn Châu đứng dậy đi ra ngoài, nói mấy câu với nàng ta rồi mới quay lại.
An phu nhân nhíu mày nói: “Đây không phải là nha hoàn không xuất giá sao? Hiện tại con rất trọng dụng nàng ta?”
Vốn dĩ cũng không có gì nhưng An phu nhân nghe thấy, sao vẫn còn trọng dụng hơn trước vậy? Lúc trước nàng ta cũng chỉ là quản chuyện của Trường Thanh viện, còn bây giờ quản tất cả mọi chuyện trong phủ?
“Em dâu của con mang thai, không thể quản gia được. Con cũng không tiện để bà mẫu của con quản gia đúng không?” Vu Hàn Châu chìa tay ra nắm lấy vạt áo trơn tuột của con gái, không để bụng mà nói: “Con lười quản.”
An phu nhân có chút không nói thành lời, nhìn nàng mấy lần rồi nói: “Con cũng tốt số đấy. Đổi thành một người như con làm thì sớm—”
Đã sớm tìm đường chết rồi!
Vu Hàn Châu cười hì hì một tiếng: “Tốt số còn không tốt sao?”
“Tốt, đương nhiên tốt rồi.” An phu nhân chân tình thực cảm nói, “Số mệnh của con không thể tốt hơn được nữa, dù là những ngày cực kỳ tồi tệ hay gì đi nữa thì con cũng có thể sống tốt.”
Trước đây Trung Dũng Hầu phủ trông như thế nào? Nàng gả tới, rõ ràng là sắp làm quả phụ đến nơi. Ai ngờ Hạ Văn Chương lại khỏe lên!
Không chỉ trở nên khỏe mạnh mà còn cực kỳ có tiền đồ. Nhân tài trạng nguyên, mấy ai có thể có được?
Phu thê hai người, người này còn không đáng tin hơn người kia, nhưng lại có thể sống rất tốt. Nhất là chuyện Hạ Văn Chương từ chối kế thừa tước vị mà vào Hàn Lâm Viện, mỗi lần nhớ tới thì An phu nhân lại cảm khái không thôi.
Đảo mắt lại là cuối năm.
Đương gia chủ mẫu hiện giờ là Vu Hàn Châu, lần nào nàng cũng giao gánh nặng này lại cho Thúy Châu, mà Thúy Châu cũng không cảm thấy cực khổ, những chuyện lớn nhỏ trong phủ trong nửa năm này lại có thể gọn gàng ngăn nắp.
Thỉnh thoảng cũng hơi khó xử, nhưng Vu Hàn Châu ra mặt một cái là đều có thể giải quyết. Dần dà mọi người đều biết Thúy Châu rất được nãi nãi trọng dụng nên rất biết quan sát mà không dám làm khó nàng ta.
Một ngày này, sau khi nói xong chuyện tặng quà của dân làng thì Vu Hàn Châu nói đến vấn đề khác: “Trường Mặc vẫn đang chờ ngươi, ngươi chẳng có chút động tâm nào sao?”
Thúy Châu nghe vậy thì rũ mắt xuống: “Nô tỳ sẽ không xuất giá.”
“Ừm, không có gì khác nữa, chỉ hỏi ngươi chút thôi.” Vu Hàn Châu nói, cũng không nhắc đến nữa, sau đó lại tán gẫu mấy câu rồi để nàng ta đi làm việc.
Nàng vốn sẽ không nói. Nhưng mấy ngày trước Tú Bình đã gả ra ngoài đến thỉnh an nàng, có nhắc tới chuyện của Thúy Châu.
Tú Bình gả đi cũng rất hạnh phúc, không có chuyện gì phiền lòng cả, vì thế nên muốn khuyên Thúy Châu cũng tìm một người mà gả cho, sau này có trượng phu có con cái, rất hoàn hảo.
Vu Hàn Châu cũng lo nghĩ Thúy Châu sau khi không xuất giá sẽ xấu hổ khi nhắc lại chuyện này nên nàng mới chủ động hỏi nàng ta. Nếu bị cự tuyệt thì cũng không nhắc lại nữa.
“Trường Mặc có chút đáng tiếc.” Lúc không có ai, Vu Hàn Châu tán gẫu với Hạ Văn Chương.
Trường Mặc thích Thúy Châu đã mấy năm, muốn cầu cưới nàng ta. Sau đó Thúy Châu không chịu nhưng hắn cũng không chịu làm mai với cô nương khác. Thậm chí còn thuyên chuyển từ nhị phòng ra, không đi theo Hạ Văn Cảnh nữa, tránh cho sau này hai người thành gia lại có chút dây dưa không rõ.
Hắn ta đợi Thúy Châu mấy năm, tuổi cũng đã lớn nhưng vẫn luôn độc thân khiến nương của Trường Mực cực kỳ lo âu.
“Hắn ta cam tâm tình nguyện không liên quan đến người khác.” Hạ Văn Chương cũng không cảm thấy hứng thú nên tùy ý nói một câu.
Mỗi người đều có người mình theo đuổi. Trường Mặc bằng lòng chờ Thúy Châu thì cứ chờ tiếp là được. Đợi chờ là hạnh phúc, đợi cũng không liên quan đến người ngoài.
“Ta vẫn cảm thấy đáng tiếc.” Vu Hàn Châu nói.
Chàng trai dáng vẻ đoan chính, nhân phẩm cũng không tệ, gửi gắm một tấm chân tình nhưng lại không được đáp lại, bao giờ cũng khiến người ta thương tiếc.
Nhưng tiếc thì tiếc như vậy nhưng Vu Hàn Châu sẽ không cưỡng ép làm mối.
Chuyện này cứ vậy mà bỏ qua. Nàng lại nói đến chuyện khác: “Tức phụ của Văn Cảnh sắp sinh rồi. Không biết là cuối năm này hay đầu năm sau?”
Lục Tuyết Dung chẩn đoán có bầu vào tháng năm, hiện giờ là tháng chạp, ngày dự sinh là tháng này.
“Cứ sẵn sàng là được rồi.” Hạ Văn Chương nói.
Đứa trẻ Lục Tuyết Dung này cũng rất biết chọn thời điểm, sinh vào đêm ba mươi.
Thậm chí cả nhà còn không ăn cơm đoàn viên mà một lòng chờ đứa bé ra đời.
Chào đời là một nam hài nặng ba cân rưỡi, Hầu phu nhân cực kỳ thấp thỏm mà mắng một câu: “Tiểu tử thối! không có hiếu! Khiến cả nhà mệt mỏi ăn cơm không ngon!”
Khiến người khác chán ghét giống như phụ thân của nó vậy!
Nhưng rốt cuộc vì kiêng dè mà đón năm mới nên bà không mắng ra. Huống chi Nhị nhi tức lại hơi nhạy cảm, nếu nặng lời với nàng ta thì khó mà tránh khỏi việc nàng ta tổn thương.
Vì vậy, trên mặt bà chỉ nở nụ cười, yêu thương mà quan tâm Lục Tuyết Dung mấy câu, rồi lại lớn tiếng mà khen ngợi Đại tôn tử, tương lai nhất định có tiền đồ…
Lục Tuyết Dung sinh con trai đầu lòng nên trong lòng cũng thả lỏng. Hạ Văn Cảnh thích con trai, con trai rất thích đùa giỡn, đánh một trận cũng không khóc, hắn ta đã mong chờ đây là con trai từ lâu.
Hơn nữa, sinh con trai cũng giống như hoàn thành công trạng vậy, đã có con trai giữ thể diện, sau này sinh hay không, sinh nam sinh nữ đều không quan trọng nữa.
Đứa con trai này của Hạ Văn Cảnh gọi là Hạ Gia Thụy.
Hắn ban đầu muốn đặt mấy tên như Dũng, Uy, Nhuệ, nhưng lại bị Lục Tuyết Dung phủ định, nhưng cuối cùng nàng ta cũng chú ý đến tâm tình của hắn mà đổi Nhuệ thành Thụy, rồi mới lấy tên là Hạ Gia Thụy.
Đương nhiên là bên ngoài cũng nói tên của nó như vậy.
“Năm ngoái con đã nói rồi, năm nay nhà chúng ta sẽ có chín người, con nói đúng rồi phải không?” Vu Hàn Châu cười nói.
Hầu phu nhân đếm, quả nhiên là đại gia đình chín người, không nhịn được mà cũng nở nụ cười: “Nhan Nhi xưa giờ luôn có phúc.”
Mặc dù Hầu phu nhân yêu thích Tam nhi tử nhưng bà vẫn rất thích Đại nhi tức, đứng sau Tam nhi tử.
Sai người bưng thức ăn nóng hổi lên, tất cả cùng ăn cơm.
Đêm ba mươi là không thể ngủ, cùng đón giao thừa. Từ khi thân thể Hạ Văn Chương trở nên khỏe mạnh thì năm nào hắn cũng đón giao thừa. Hắn ôm con gái ngồi trên đùi, đùa giỡn cô bé học bò.
Hôm nay Châu Châu mặc quần áo rất xinh, Hạ Văn Chương đích thân thiết kế quần áo cho cô bé, quần áo một nhà ba người cùng chất liệu, cùng hoa văn, không đứng chung một chỗ cũng biết là người một nhà.
Hạ Văn Tông lớn hơn cô bé hai tháng, đã sớm biết bò rồi. Lúc này được nhũ mẫu đặt trên giường đất, đôi mắt mở to nhìn về phía Châu Châu, chập choạng men theo mép giường, đưa tay về hướng của Châu Châu, trong miệng kêu cái gì.
Châu Châu nghe thấy thì nhìn về phía cậu bé, sau đó giãy người muốn sang bên kia.
Hai đứa bé thường chơi cùng nhau, cực kỳ quen thuộc, bỏ hai đứa một chỗ thì trở nên một thế giới của riêng chúng, ngươi cắn ta một cái, ta véo ngươi một cái.
Có nha hoàn và nhũ mẫu trông coi nên không cần phải lo lắng, người lớn thì trò chuyện với nhau.
Một lát sau Hạ Văn Cảnh tới.
Tức phụ của hắn ta sinh con, mệt mỏi nên ngủ rồi. Đứa bé cũng ngủ rồi, một mình hắn ta ở trong viện cực kỳ hiu quạnh nên chạy đến đây.
Bởi vì có con trai, hắn cực kỳ yêu thích nên vẻ mặt rất phất khởi. Đi tới bên cạnh giường đất mà bế tiểu đệ lên, tính hiểu rõ cảm giác nuôi con trai một chút.
Hắn ta mới bế lên trêu chọc được một hồi thì cảm thấy ngực mình ngấm nhiệt ý. Lúc đầu hắn không để ý, cho đến khi nhiệt ý càng ngày càng đậm, hắn ta chợt nghĩ đến cái gì đó mà nhấc tiểu đệ ra.
Hắn ta cúi đầu nhìn một cái, ngực bị thấm ướt.
Vẻ mặt của hắn tối đi ngay lập tức.