Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

chương 165: ngoại truyện 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đó, Vu Hàn Châu tìm cơ hội để nói với Châu Châu về chuyện khoác lác.

Nhưng nàng không tìm được cơ hội.

Châu Châu luôn ở cùng đám tiểu bằng hữu, hơn nữa miệng cứ con cà con kê liên hồi không lúc nào dừng lại. Vu Hàn Châu nhìn cô bé mấy lần, đều không tìm được cơ hội.

Buổi tối, cô bé còn muốn ngủ cùng với mấy tiểu cô nương, không quấn lấy Vu Hàn Châu, cơ hội cuối cùng cũng không còn.

Vu Hàn Châu không biết làm sao, chỉ có thể lại tìm thời gian khác.

May mà sáng ngày thứ hai, Châu Châu thức dậy sớm, bị Vu Hàn Châu bắt lấy, túm qua một bên lặng lẽ nói: “Châu Châu, con nói chuyện với các bằng hữu, phải nói thật, không được khoa trương biết không?”

Châu Châu chớp mắt hai cái, sau đó cụp hàng lông mi thật dài xuống: “Ò.”

“Nếu không, sau này bị các bằng hữu của con phát hiện con nói khoác, các bằng hữu sẽ không chơi với con nữa.” Vu Hàn Châu sờ khuôn mặt nhỏ nhắn cùa cô bé nói.

Châu Châu gật đầu: “Con nhớ rồi mẫu thân.”

“Ngoan.”

Nghe được lời bảo đảm của con gái, Vu Hàn Châu thỏa mãn cho rằng chuyện đã giải quyết được rồi. Thế mà nàng nhanh chóng phát hiện, nàng yên tâm quá sớm.

“Ta nói với các ngươi, ta biết một người cực kỳ lợi hại, người vừa thông minh lại còn xinh đẹp, còn dịu dàng, mạnh mẽ nữa, lần trước không phải ta đã nói nói với các ngươi một người đánh lùi năm tên sơn tặc rồi sao? Đây không phải chuyện người lợi hại nhất, người còn từng…”

Nói khoác một trận hoành tráng vô cùng, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, chỉ kém dời non lấp biển thôi, khiến các tiểu bằng hữu nghe mê đắm không thôi.

“Là mẫu thân ngươi ư?” Có người hỏi, “Bà thật lợi hại.”

Châu Châu lập tức xua tay nói: “Không phải, không phải, không được đoán, người ấy không muốn bị người biết tên mình, chúng ta không được nhắc đến tên của nàng.”

Biểu cảm của đám tiểu bằng hữu lộ vẻ bừng tỉnh ra là vậy: “Chúng ta biết rồi.”

Vu Hàn Châu đang lái xe mặt đầy vạch đen, các on biết cái gì hả!

Biết nó đang khoác loác không!

Cũng kỳ lạ, lúc Châu Châu khoác lác thì rất hợp lý, người lớn cũng không nghe ra được cô bé đang nói khoác, nhiều nhất là cho rằng cô bé đang kể chuyện.

Đám trẻ con làm sao nghe ra được? Lại thêm ấn tượng ban đầu, cho rằng là nàng, càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc nàng lại tìm Châu Châu, Châu Châu vội nói: “Mẫu thân, con không có khoác lác, chuyện con kể là sự tích về người vô danh mà.”

Vu Hàn Châu: “… Được rồi.”

Nếu không còn có thể thế nào? Cũng không thể tước đoạt thú vui của trẻ con.

Hơn nữa, nàng nhìn Châu Châu lanh lợi hăng hái, cho dù ngày nào đó bị người khác vạch trần cô bé nói bậy bạ, cũng sẽ không lạnh nhạt với cô bé, vẫn sẽ tiếp tục chơi với cô bé.

Nếu đã như vậy, vậy không cần lo lắng nữa.

Tiếp đó Châu Châu càng khoác lác hơn, như thể cái danh nghĩa “Người vô danh” này có thật vậy, khoác lác đến mức càng thêm trắng trợn.

Cái gì mà đấu trí với đầu sỏ, cái gì mà chiến đấu trong nước, có một lần nói khoác trong nước có con cá lớn, “Người vô danh” cưỡi cá chiến đấu, khoác lác đến mức làm các tiểu bằng hữu ngây ngẩn.

Ai có thể ngờ rằng cô bé đang nói khoác? Bịa truyện cũng không bịa được cốt truyện như vậy đó được không hả!

Lúc riêng tư, Vu Hàn Châu còn nói đùa với Hạ Văn Chương: “Con bé đúng thật thừa kế bản lĩnh của chàng, nhỏ tuổi như vậy đã biết bịa chuyện.”

“Chỉ thừa kế của ta thôi cũng không được lợi hại như vậy.” Hạ Văn Chương nghiêm trang nói, “Còn thừa kế chút từ nàng, dẫu sao nàng viết thoại bản cũng lợi hơn hơn tai.”

Hai người khoe khoang lẫn nhau một phen.

Dọc đường đi du lịch cũng thuận lợi.

Bọn nhỏ ban đầu không thích ứng được, phát cáu với mấy nha hoàn riêng của nhà mình, đối với người khác thì vẫn giữ thân phận. Sau đó nữa, chính là bị Châu Châu, Văn Tông, Thụy Nhi làm lây theo, cảm thấy chịu khổ cũng không có gì ghê gớm, dù sao mọi người đều đang chịu khổ cùng nhau!

Lực thích ứng của đám trẻ con rất mạnh, sau khi vượt qua sự không thích ứng ban đầu thì nhanh chóng hưởng thụ được niềm vui du lịch. Cho dù chen chúc trong buồng xe, cũng không thấy phiền. Quả thực là vô cùng nhiệt tình, sẽ đi ra ngoài hóng mát, ví dụ như ngồi bên cạnh Vu Hàn Châu hoặc Hạ Văn Chương đang lái xe ngựa.

Bọn họ rất tò mò về Vu Hàn Châu, cảm thấy nàng thật không giống những nữ tử bọn họ quen biết, vừa có thân phận quý phụ, lại có sự hào phóng và khí phách mà người thường không có được.

Cho dù làm chuyện như đánh xe cũng không hề có chút nào thấp kém.

Còn có người len lút hỏi nàng, thật sự biết múa kiếm sao? Học ai vậy?

Vu Hàn Châu dĩ nhiên không thể để con gái lộ tẩy, nói với bọn họ: “Từng học một chút với Hạ đại nhân.” Lúc nói chuyện, cầm dưới hướng về phía trước gật gật.

Phía trước là xe ngựa Hạ Văn Chương đang lái, lời này của nàng ý là theo Hạ Văn Chương học được.

Bọn nhỏ cũng rất tò mò, muốn nhìn thử bản lĩnh của nàng.

“Được.” Vu Hàn Châu gật đầu, bẻ gãy cành cây, làm ra vẻ như là trường kiếm, mời một vị tiêu khách thể hiện cùng nàng.

Ban đầu tiêu khách hạ thủ lưu tình, không muốn làm bị thương vị quý nhân này. Ai ngờ rằng thân thủ của quý nhân hơn hắn ta, không nương tay nữa, còn muốn mở mang kiến thức về bản lĩnh của nàng.

Vu Hàn Châu lại không muốn bộc lộ quá nhiều, sau mười mấy chiêu, đã thu tay lại.

Ném cành cây đi, cười với đám trẻ con: “Thỏa mãn chưa?”

“Oa!” Mắt đám trẻ con phát sáng.

Ánh mắt phát sáng nhất là Châu Châu.

Bởi vì màn biểu hiện vừa rồi của Vu Hàn Châu, thật ngoài dự đoán của bọn họ, giống hệt như nữ hiệp khách hiên ngang!

“Mẫu thân!” Châu Châu hét to một tiếng, nhào về hướng Vu Hàn Châu, muốn nàng ôm!

Cô bé biết ngay mẫu thân lợi hại mà!

Châu Châu rất hiếm khi khoe khoang phụ thân với người khác, bởi vì chức quan của phụ thân không bằng người khác, cho nên cô bé luôn thích khoe khoang mẫu thân. Mẫu thân của ai ũng không bằng mẫu thân cô bé!

Vu Hàn Châu cúi người xuống, vỗ lên sau lưng Châu Châu, cũng không ôm lấy cô bé, để tránh các tiểu bằng hữu khác nhìn thấy trong lòng sẽ nhớ nhà phụ mẫu mình.

Nhưng cho dù như vậy cũng đã khiến đám trẻ con khác rất hâm mộ.

Vẫn là Thụy Nhi đi tới, ngửa đầu nói: “Đại bá mẫu, bá mẫu có thể dạy con không?”

Gương mặt nhỏ nhắn anh tuấn phát sáng.

“Con muốn học công phu sao? Về phủ có thể theo phụ thân con học, đệ ấy rất lợi hại.” Vu Hàn Châu cười nói.

Thụy Nhi nghe vậy, nhớ lại rồi lắc đầu: “Đại bá mẫu lợi hại hơn.”

Phụ thân chỉ biết ném cậu bé lên cao, nào có thân thủ mạnh mẽ như Đại bá mẫu?

Hai nam hài phủ Trưởng công chúa cũng bước đến: “Người có thể dạy bọn con không?”

Lần này Vu Hàn Châu không biết phải làm sao, nói: “Nếu chỉ là đùa giỡn một phen thì có thể. Nhưng nếu thật sự muốn nghiêm túc học công phu thì có thể bảo quý phủ mời thầy dạy võ dạy.”

“Vâng ạ!” Các tiểu bằng hữu gật đầu liên đục.

Sau đó, Vu Hàn Châu thỉnh thoảng dạy đám trẻ con mấy chiêu quyền cước công phu. Sau khi dạy xong, thì nhìn bọn họ luyện tập trên bãi cỏ, trong viện ở thuê.

Bọn nó dường như đã quên mất thân phận của mình, chỉ là một đám trẻ con bình thường.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương cũng chưa từng đối xử đặc thù với bọn nó. Nhiều trẻ con như vậy, không có cách nào đối đãi đặc thù được, dứt khoát đối dãi như vãn bối nhà mình thôi.

Chớp mắt, hai tháng trôi qua.

Đoàn người trở lại kinh thành.

Đám trẻ con lúc này dường như mới nhớ ra thân phận của mình, ai ai cũng nhớ lại quy củ. Trước khi rời đi, cung kính hành lễ với Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu: “Đa tạ Hạ đại nhân và sư phụ đã chăm sóc trong khoảng thời gian này.”

Bọn họ gọi Hạ Văn Chương là Hạ đại nhân. Vu Hàn Châu là sư phụ, bởi vì Vu Hàn Châu đã dạy bọn họ một ít công phu.

Rồi lại cáo biệt Châu Châu, Văn Tông, Thụy Nhi.

Đến khi trở về quý phủ, lại sai người đưa lễ vật long trọng đến, coi như là đáp tạ khoảng thời gian này đã chăm sóc đám trẻ con.

Nhìn những lễ trọng này, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu cũng không vui mừng cho lắm. Nói thật, bọn họ thà không thu những những lễ vật này, chỉ cần những đứa trẻ này được nếm khổ cực, sang năm đừng đi theo nữa.

Lại nói đám trẻ con này đã trải qua một chuyến du lịch khác người như vậy? Nào có kiềm nén nổi được? Thấy ai cũng muốn kề.

Ở trong phủ nói, đến nhà người khác làm khách cũng muốn nói, nhập học thấy các bạn cùng trường cũng muốn nói.

Không bao lâu, các tiểu bằng hữu khác trong lớp Châu Châu đều biết chuyện này.

“Nghỉ hè sang năm, các ngươi còn đi không?” Mấy tiểu bằng hữu hỏi.

Châu Châu không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Chắc hẳn sẽ đi á, mỗi năm phụ thân và mẫu thân đều dẫn ta đi.”

Nhưng năm thứ hai lại xảy ra chút bất ngờ.

Hạ Văn Chương bị Hoàng thượng phái đi làm chuyện khác, chuyện của trường dạy vỡ lòng phải đặt xuống. Ba đứa bé mong đợi nghỉ hè được đi du lịch, Vu Hàn Châu không nỡ để bọn nó thất vọng, bèn tự mình mang bọn nó đi.

Nàng giả nam trang đã quen, cộng thêm có kinh nghiệm, có thân thủ, nhớ được đường, Hạ Văn Chương không có gì không yên tâm. Mặc dù không nỡ xa tức phụ, nhưng cũng không muốn vì chuyện này gò bó nàng, bèn đồng ý.

Vì vậy, chuyến du lịch này biến thành một mình Vu Hàn Châu dẫn dắt.

Nhưng không biết làm sao, đám trẻ phủ Trưởng công chúa, phủ Thái tử như đã quên mất đau khổ năm ngoái, lại muốn đi theo tiếp!

Không chỉ như vậy, gần một nửa tiểu bằng hữu trong lớp Châu Châu đến, cũng muốn đi cùng!

Con ngươi Vu Hàn Châu như muốn trừng ra ngoài, bắt lấy con gái vào nhà hỏi: “Con đã làm cái gì?”

“Con không làm gì hết mà.” Châu Châu mờ mịt nói.

Cô bé không biết thật.

Cô bé cũng không nói gì cả mà.

Vu Hàn Châu mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô bé, cuối cùng bế tắc, đi ra ngoài từ chối: “Năm nay không tiện, nhà ta không đi cùng, chỉ có một mình ta dẫn đám trẻ con ra ngoài.”

Có mấy nhà nghe vậy bèn trở về.

Nhưng đám trẻ con phủ Trưởng công chúa, phủ Thái tử không rời đi, có mấy nhà thấy bọn nó không đi, cũng không đi.

“Chúng ta tin phu nhân.” Mọi người nói.

Vu Hàn Châu: “…”

Cuối cùng cũng không khước từ thành công. Bởi vì đối phương nói nếu thực sự lo lắng chăm sóc không chu toàn thì có thể mang theo nhiều nha hoàn và người hầu theo cùng.

Nhưng mang theo nhiều nha hoàn và người hầu theo cùng, không phù hợp để mài giũa đám trẻ con. Vu Hàn Châu suy nghĩ, bắt Lục Tuyết Dung tới: “Ngươi đi cùng ta không?”

Gần đây Lục Tuyết Dung cũng rất buồn chán. Chuyện nữ học đã sớm làm xong rồi, chuyện làm ăn cũng không cần nhọc lòng, trong phủ trên dưới có Thúy Châu quản lý, nàng ta chỉ cần trò chuyện với bà bà, đánh bài là xong.

Đúng vậy, nàng ta làm ra mạt chược.

Đánh bài tuy vui nhưng nào có vui bằng ra ngoài đi du ngoạn? Còn không cần bị bà bà giục mau sinh!

“Được!” Lục Tuyết Dung đồng ý ngay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio