Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm nhân có một đôi tay nhỏ mềm mại tinh tế bao phủ tay của bà, lực xoa bóp nhẹ nhàng vừa phải, tâm trạng Hầu phu nhân hơi kỳ lạ.

Bà không khỏi cúi đầu nhìn tay của Đại nhi tức.

Làn da trắng trẻo non mềm, thật là một đôi tay ngọc như nước hành. Lúc Hầu phu nhân còn trẻ, bàn tay cũng trắng nõn mềm mại như vậy. Đáng tiếc bây giờ tuổi lớn, mặc dù cũng được bảo dưỡng thỏa đáng, nhưng so với những tiểu cô nương chân chính thì vẫn nhìn ra được dấu vết của năm tháng.

Ngay cả trái tim còn khắc xuống dấu vết của năm tháng —— Hầu phu nhân không quá rõ các tiểu cô nương bây giờ sau khi gả đi đều thân mật với bà mẫu như vậy sao?

Nếu nói hai phu thê nàng và Chương Nhi thân mật như vậy thì Hầu phu nhân một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng bà là bà mẫu! Nhớ năm đó lúc gả cho Hầu gia, tuy bà cũng có chút lòng thân cận với bà mẫu, nhưng cũng chỉ nghĩ, hai người không đỏ mặt, có thể nói chuyện hòa thuận với nhau là rất tốt rồi.

Bây giờ được Đại nhi tức xoa tay, không như mẹ chồng nàng dâu mà lại giống giống tỷ muội với nhau, làm tâm trạng Hầu phu nhân có phần kỳ lạ. Ngay cả thịnh nộ nhắm vào hai đứa con trai cũng bất giác tản đi.

Đương nhiên nếu nghĩ lại thì cơn thịnh nộ đó vẫn sẽ dâng lên.

“Ôi!” Hầu phu nhân vừa hưởng thụ sự xoa bóp nhẹ nhàng của Đại nhi tức, vừa oán trách con trai, “Chương Nhi chỗ nào cũng tốt, vừa hiếu thuận, lại thân thiết với huynh đệ. Nhưng chuyện này sao hắn có thể không khuyên nhủ Văn Cảnh chút chứ?”

Vu Hàn Châu: “Mẫu thân nói phải.”

Ngoan ngoãn, thật giống như mọi sự chú ý đều đặt lên việc xoa tay cho bà vậy.

Hầu phu nhân nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười. Làm như bà không biết sao? Cặp vợ chồng son này nhất định đã thống nhất suy nghĩ trước rồi!

Con trai bà tính tình thế nào bà vẫn biết rõ. Vì không để tức phụ thấp hơn người khác, đồng ý chuyện đệ đệ cưới một nữ tử bình dân làm thê, cũng biết được hắn thương tức phụ bao nhiêu!

Lý do này nghe thì rất hoang đường, nhưng trong lòng Hầu phu nhân cũng biết, hơn phân nửa là Đại nhi tử vì giúp đỡ đệ đệ mà bịa chuyện này. Nhưng, nếu hắn đã nói ra miệng thì cũng nói rõ trong lòng đã từng nghĩ như vậy.

Hầu phu nhân không giận chuyện này. Cảm nhận sự thoải mái từ bàn tay, khiến trong lòng bà thoải mái không thôi. Bà rất hiểu được tâm trạng của Đại nhi tử —— bất kỳ ai có người bên gối biết nóng biết lạnh, thân thiết kề bên lại biết dỗ dành như vậy, không thể không yêu thương thật nhiều!

Một tay được xoa bóp thoải mái, Hầu phu nhân bèn dùng một bàn tay khác vỗ mạnh lên bàn: “Thật là tức chết ta! Một người hai người đều là thứ khốn nạn!”

Vu Hàn Châu nghe thấy tiếng động, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía, vội lại ôm một bàn tay khác của bà bà qua, đau lòng nhẹ nhàng xoa bóp: “Mẫu thân tức giận đánh bàn làm gì? Há không phải làm tay đau sao? Lần sau dạy dỗ Cảnh đệ, đánh vào trên thịt sẽ không đau.”

Hầu phu nhân quan sát cử chỉ của Đại nhi tức, chỉ cảm thấy nàng vừa hiếu thuận lại khiến người vừa ý, sự hài lòng khó mà tả được, trong miệng còn nói: “Ta đánh hắn? Mệt chết ta cũng không nghe được hắn hét lên một tiếng đau!” Mình đánh gãy hai cây chổi lông gà mà kết quả Hạ Văn Cảnh vẫn như không có chuyện gì vui vẻ nói chuyện.

Cơn tức lần này bà nuốt không ít, nhưng lúc đó Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đang ở biệt viện, bà không có ai để kể, gắng gượng giấu ở trong lòng. Lúc này có người có thể nói chuyện, lập tức kể ra không ngừng mồm được.

Vu Hàn Châu ngồi ở một bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa nói: “Mẫu thân nói phải.”

“Văn Cảnh đúng là có phần quá đáng.”

“Chương ca sao có thể chọc tức mẫu thân như vậy chứ? Chờ chàng trở lại, con sẽ không bóp chân cho chàng nữa!”

Hầu phu nhân dốc bầu tâm sự nửa ngày, vốn dĩ có hơi mệt, nhưng Đại nhi tức nghe nói bà gần đây tức giận không ngủ ngon giấc, muốn bà nằm xuống, phải xoa đầu cho bà bằng được. Thịnh tình của nàng khó mà từ chối, bà bèn thuận lời nằm xuống.

Lúc này nghe được hai chữ “Xoa chân”, bà đột nhiên nhớ lại, hai đứa con trai vẫn đang bị phạt quỳ.

Tiểu nhi tử thì thôi, nhưng Đại nhi tử không chịu được quỳ lâu. Nghĩ tới đây, bà làm ra vẻ đứng dậy: “Ta phải trở về, xem thử hai đứa khốn nạn kia ngẫm nghĩ lại thế nào rồi.”

Vu Hàn Châu vừa đỡ nàng đứng lên, vừa nói: “Con đi cùng mẫu thân.”

Đám nha hoàn tiến lên, vấn tóc lại cho Hầu phu nhân. Chỉnh đốn lại xong thì đi đến chính viện.

Lúc này cũng đến canh giờ dùng cơm trưa, Hầu phu nhân nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại mịn màng của Đại nhi tức, yêu thương nói: “Dùng cơm trưa ở chính viện đi.”

“Đều nghe mẫu thân.” Vu Hàn Châu nói.

Hầu phu nhân cảm nhận sâu sắc được vì sao Đại nhi tử luôn tâm tâm niệm niệm tức phụ hắn. Người tri kỉ dịu hiền như vậy, ai mà không thích chứ?

“Con lo lắng Chương Nhi quỳ tê chân, không đi đường được chứ gì?” Bà cười trêu ghẹo một câu.

Vu Hàn Châu nói: “Chàng quỳ là đúng, ai bảo chàng ấy chọc giận mẫu thân chứ?”

Hầu phu nhân bộc bạch xong cảm thấy trong lòng thoải mái, nói: “Con cũng không cần phải nói như vậy, trong lòng Chương Nhi đều là con, hắn còn lặng lẽ nói với ta, Văn Cảnh cưới một nữ tử bình dân là chuyện tốt, có vậy lúc vào cửa sẽ không chèn ép được con.”

“Chương ca luôn đối đãi rất tốt với con.” Vu Hàn Châu nói, “Nhưng, mẫu thân cũng không cần lo lắng ngày sau trong nhà sẽ bất hòa, Văn Cảnh tuy tính tình không chững chạc bằng Chương ca, nhưng cũng là người có tính toán, người đệ ấy nhìn trúng chắc chắn là người tốt, cho dù thân phận thế nào thì chung quy cũng sẽ không cố ý muốn giẫm đạp con. Chương ca lo lắng chuyện này, thật sự là lo ngại nhiều rồi ạ.”

Nàng ngoài mặt than phiền Hạ Văn Chương lo ngại nhiều, nhưng thật ra là khen ngợi Hạ Văn Cảnh là một đứa trẻ ngoan, tâng bốc Hầu phu nhân.

Hầu phu nhân đương nhiên vui vẻ, cả đường đi luôn nói chuyện, bao nhiêu cơn giận dữ trước đó gần như đều tan hết. Sau khi trở lại chính viện, lại nhìn hai đứa con trai đang quỳ ngăn ngắn, cũng không tức nổi nữa.

Bà hôm nay than phiền đủ nhiều rồi, đã không còn hơi sức nữa, nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi.”

Cũng không hỏi hai người ngẫm nghĩ lại xong chưa, hoàn toàn không quan tâm phản ứng của họ. Dù sao bất kể như thế nào, bà cũng sẽ không đồng ý cho Lục Tuyết Dung vào cửa.

Sau khi hai người đi vào, tầm mắt của Hạ Văn Chương lập tức rơi vào trên bàn tay đang nắm tức phụ của mẫu thân. Hắn trong bụng thấy hơi kinh ngạc, sao mẫu thân và tức phụ lại thân mật như thế?

Nhưng hắn nghĩ, tức phụ được mẫu thân gần gũi cũng là chuyện tốt, bèn không suy nghĩ nhiều nữa, cùng Hạ Văn Cảnh đỡ nhau đứng dậy.

Hắn quỳ trên đệm mềm, nên còn khá hơn chút. Hạ Văn Cảnh quỳ trên đậu phộng, lúc này đầu gối đã sớm tê rần rồi, lúc đứng lên run rẩy, còn phải nhờ nha hoàn đỡ đến một bên ngồi xuống.

Hầu phu nhân thấy thế, cười lạnh lùng một tiếng: “Đáng!”

Hạ Văn Cảnh thành thật nghe dạy dỗ, không dám cãi lại nữa.

Lúc mới quỳ, ca ca đã dạy dỗ hắn ta một trận, hắn mới biết trước đó mình làm việc lỗ mãng cỡ nào, sau này lúc xin mẫu thân lại, hắn ta phải đổi thái độ làm việc khác.

Vì vậy, lúc này bị Hầu phu nhân dạy dỗ, hắn cũng chỉ thành thật lắng nghe, còn nói: “Con không sao, mẫu thân không cần lo lắng cho con, mẫu thân phạt rất đúng.”

Hắn ta đáng phải quỳ thế này. Những lời nói đẩy tước vị tới lui với ca ca vừa rồi, quả thật là bôi nhọ vinh dự của Trung Dũng hầu, hắn ta quỳ thêm mấy ngày nữa cũng đáng.

Hầu phu nhân: “…” Ai lo lắng cho hắn ta? Tiểu nhi tử da dày thịt thô, quỳ thêm nửa ngày nữa cũng không vội.

“Nhan Nhi đói chưa?” Bà yêu thương nhìn Đại nhi tức, thấy canh giờ cũng xấp xỉ rồi, bèn nói: “Truyền thiện.”

Trong quá trình ăn cơm, cho dù Hạ Văn Chương hay là Hạ Văn Cảnh, đều cảm nhận được Hầu phu nhân đặc biệt chăm sóc Vu Hàn Châu. Hai người đều rất khó hiểu, Hạ Văn Cảnh càng hâm mộ không thôi. Hy vọng sau này tức phụ hắn ta vào cửa, cũng sẽ được mẫu thân thương yêu như thế.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thấy hơi nhức đầu. Hôm nay mẫu thân thậm chí còn không cho phép hắn cưới Dung Dung, nói gì đến sau này sẽ yêu thương?

Nhưng là mới quỳ nửa ngày, lại được ca ca dạy dỗ một trận, Hạ Văn Cảnh chọn chịu đựng. Không thể gấp, phải từ từ lên kế hoạch.

Sau khi ăn cơm xong, Vu Hàn Châu hỏi chân Hạ Văn Chương thế nào, có thể đi được không? Nghe thấy hắn nói không sao thì hai người bèn cáo lui.

Hầu phu nhân thích sự quan tâm ngoan ngoãn của Đại nhi tức, có lòng sai nha hoàn mở rương, lại thưởng cho nàng rất nhiều nhiều đồ tốt, mắt Hạ Văn Cảnh cứ nhìn chằm chằm, chỉ là không dám lên tiếng.

Sau khi trở về Trường Thanh viện, Vu Hàn Châu lập tức ấn Hạ Văn Chương lên giường đất, sau đó bảo hắn cởi ủng ra, còn phải vén ống quần lần, xem thử bắp chân và đầu gối của hắn.

Hạ Văn Chương bây giờ cực kỳ quý trọng thân thể của mình, nàng vừa nói là hắn làm theo ngay. Sau khi ống quần vén lên, thấy trên bắp chân có vết xanh tím, trên đầu gối càng nghiêm trọng hơn.

“Không phải mẫu thân bảo lót cho chàng hai cái đệm mềm sao?” Vu Hàn Châu thấy thế rất đau lòng, bảo người lấy thuốc đến bôi cho hắn.

Nhưng Hạ Văn Chương vẫn ổn, bởi vì lúc hắn hoạt động đi đứng cũng không thấy đau lắm, thấy chỉ là trông hơi nghiêm trọng thôi, vì vậy nói: “Chắc tại thân thể ta yếu hơn người bình thường một chút.”

Từ nhỏ hắn chưa từng chịu tội gì, da giấy còn ít khi bị đụng chạm, quỳ nửa ngày như hôm nay nên bị thế này cũng không kỳ lạ gì.

Vu Hàn Châu tự mình lấy thuốc trị thương bôi cho hắn. Động tác của nàng rất nhẹ, lại bôi vừa phải thích hợp, Hạ Văn Chương không cảm thấy đau, còn rất hưởng thụ, nhớ tới chuyện gì đó hỏi: “Ta thấy mẫu thân dắt tay nàng vào phòng? Nàng làm sao lấy được sự vui vẻ của mẫu thân thế?”

“Cũng không phải tận lực gì.” Vu Hàn Châu nói, “Mẫu thân bị chuyện của Văn Cảnh chọc tức, đến tìm ta nói chuyện, ta cứ nghe thế thôi.”

Ánh mắt Hạ Văn Chương nhìn nàng ôn hòa. Châu Châu ngốc, nàng không biết mình làm người ta yêu thương cỡ nào. Chắc mẫu thân cũng thấy nàng chân thành không tính toán nên mới sẽ thích nàng như vậy.

Bôi thuốc cho đầu gối và bắp đùi xong, đợi cho khô một lúc, Hạ Văn Chương bèn muốn vào trong nội thất ngủ trưa, còn muốn kéo Vu Hàn Châu theo.

“Ta có lời muốn nói với nàng.” Hắn nói.

Vu Hàn Châu liền tiến vào cùng hắn, hỏi: “Chàng muốn nói gì với ta?”

Hạ Văn Chương dụ nàng tháo giày, cởi áo ngoài, lên giường nằm giống hắn, rồi mới thấp giọng nói: “Nàng nói đúng. Chúng ta đi ra ngoài là đúng.”

Hắn nói với nàng rồi, hôm nay sẽ thăm dò chuyện của Hạ Văn Cảnh.

“Hôm nay đệ ấy đã hướng về phía tức phụ, sau này sẽ càng hướng về tức phụ hơn.” Hạ Văn Chương bình tĩnh nói, “Tiểu hộ hàn môn còn phải ầm ĩ mâu thuẫn huynh đệ, gia đình chúng ta thế này thì mâu thuẫn sẽ càng nhiều hơn. Ta không muốn ầm ĩ với Văn Cảnh để rồi nảy sinh xa lạ, không ở cùng nhau nữa mới là nên làm.”

Thật ra phân phủ tốt nhất. Nhưng Hầu gia cùng Hầu phu nhân đều đang khỏe mạnh, bây giờ không thể.

Cho nên, đi ra ngoài chơi vừa vặn có thể tránh được những chuyện này.

“Chàng nghĩ sai một chuyện.” Vu Hàn Châu trở người, mặt nhìn hắn nói: “Chúng ta là vì ra ngoài chơi vui nên mới đi ra ngoài chơi. Không phải vì trong phủ có thể có mâu thuẫn nên mới trốn ra ngoài để tránh tranh chấp.”

“Ta cũng không sợ có ai giẫm đạp ta.” Nàng khẽ nhướng đuôi lông mày nói.

Sau lưng nàng có An gia, bây giờ nàng đã sửa chữa mối quan hệ với nhà mẹ đẻ, bọn họ mới không để nàng chịu uất ức đâu. Lại nói, nàng là dâu trưởng dòng chính của Hầu phủ, bối phận cùng địa vị bày ở đây, ai dám không cung kính với nàng, lấy quy củ ra cũng có thể chèn ép nàng ta gay gắt!

Tuy nàng không thích tranh chấp, nhưng chưa bao giờ sợ ai.

“Chàng đừng nói những lời như vậy nữa.” Nàng nhắc nhở Hạ Văn Chương, “Như thể ta rất vô dụng.”

“Là ta nói sai.” Hạ Văn Chương lập tức nhận sai. Hơi dừng một chút, vươn một bàn tay ra nắm lấy tay nàng, “Ta không phải ý đó. Ta chỉ là cảm thấy thật khéo.”

Thật khéo, bọn họ đều muốn ra ngoài nhìn non sông tươi đẹp. Thật khéo, đi ra ngoài có thể để tránh huynh đệ không hòa thuận, chị em dâu bất hòa.

“Đây chính là duyên phận.” Vu Hàn Châu cười hì hì, bắt lấy tay của hắn, lắc lắc, “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lúc thôi.”

Ánh mắt Hạ Văn Chương tối tăm, đẩy nàng từ trong chăn ra ngoài, hung hăng hôn một lát, mới buông ra nàng: “Nghỉ ngơi đi.”

Từ sau khi bị Hạ Văn Chương dạy dỗ phải nói chuyện thế nào, gần đây Hạ Văn Cảnh thay đổi rất nhiều. Không tranh cãi với Hầu phu nhân nữa, cũng không thường xuyên quấy rầy cầu khẩn nữa. Chỉ thỉnh thoảng cầm đến một ít điểm tâm mới lạ, đợi sau Hầu phu nhân ăn xong tỏ ra thích thì nói một câu: “Là Dung Dung làm, biết người thích đồ chua ngọt, cố ý nghiên cứu làm ra.”

“Kiểu dáng của xiêm áo này mẫu thân thích không? Là Dung Dung thiết kế ạ.”

“Nghe bảo mẫu thân gần đây ngủ không ngon, đây là hương Dung Dung làm, đốt lên là ngủ được ngay, con đã thử qua rồi, mẫu thân cũng thử xem.”

Hầu phu nhân dĩ nhiên nhận ra được biến hóa Tiểu nhi tử, cũng biết Tiểu nhi tử ân cần như vậy là vì sao.

Bà cảm thán một câu, hết sức khó xử nói: “Cảnh Nhi, mẫu thân không muốn làm con buồn. Nhưng gia thế của Lục cô nương, quả thực không thích hợp làm thê của con.” Xoắn xuýt hồi lâu, bà nói: “Nếu con thật sự thích nàng ta, hơn nữa không sợ nàng ta uất ức, thì nạp nàng ta làm thiếp đi!”

Hầu phu nhân vô cùng không thích chuyện nàng thiếp.

Trong mắt bà, đây là chuyện làm loạn gia đình. Trừ khi đương gia chủ mẫu không thể sinh đẻ, cân nhấc về chuyện con nối dõi, thì nạp hai người dễ sinh đẻ.

Nếu không, sau này Đích tử và Thứ tử tranh chấp, trong nhà có trật tự được sao?

Lại nói, Lục cô nương là một đứa trẻ không tệ, Hầu phu nhân cũng cảm thấy làm thiếp hơi đáng tiếc. Thế nên lúc bà nói lời này ngữ điệu của bà cũng không chắc chắn lắm.

Mà Hạ Văn Cảnh chính là bác bỏ ngay: “Như vậy sao được?”

Dung Dung sao có thể làm thiếp của hắn ta? Nhất định phải làm thê tử của hắn ta mới được!

Hắn cũng bắt đầu nói theo lời dạy của Hạ Văn Chương, đau khổ cầu xin Hầu phu nhân: “Mẫu thân, con cướp tư cách tập tước của ca ca là đã rất có lỗi với ca ca. Nếu lại cưới một thê tử tốt hơn ca ca, người khác sẽ nói mẫu thân bất công.”

Còn nói: “Tính tình Dung Dung tốt, sau khi gả vào nhất định sẽ hiếu thuận mẫu thân, tôn kính huynh tẩu, khiến cho nhà chúng ta hòa thuận vui vẻ.”

Hầu phu nhân cười lạnh lùng: “Ngươi cưới một gia tinh quấy nhiễu không hiếu thuận với phụ mẫu thử xem? Ta không chỉnh đốn nổi nàng ta à!”

Tóm lại chuyện này vẫn không có tiến triển như cũ.

Hạ Văn Cảnh nhức đầu thế nào, Hạ Văn Chương cũng không để ý hắn ta.

An Nhị ca sắp đại hôn, hắn và Vu Hàn Châu chạy đến An gia hai chuyến, muốn xem thử có gì giúp được không.

An Đại ca không ở nhà, An Tiểu đệ còn chưa đủ thận trọng, người nữ tế như Hạ Văn Chương bèn phát huy công dụng. Hắn làm người cẩn trọng, nho nhã lễ phép, đối nhân xử thế tiến lùi có mức độ, giúp đỡ chiêu đãi khách trong đại hôn, giúp sức được rất nhiều việc.

An đại nhân vui vẻ vô cùng, trước kia thấy hắn là kiều khách, bây giờ đã cảm nhân được “Một người con rể như một nửa con trai”.

Trước kia chuyện An gia gả đích nữ cho ma ốm Trung Dũng Hầu phủ đã nhấc lên gợn sóng không nhỏ trong kinh, ai ai cũng đều cho rằng đích nữ An gia sẽ phải tuổi trẻ mà thủ tiết, ai ngờ ma ốm kia khỏe lên! Còn là dáng vẻ tuấn tú lịch sự, trong bụng đầy thi thư.

An đại nhân được các đồng liêu khen ngợi biết dạy dỗ con gái, bên An phu nhân thì được người tâng bốc, nói con gái là phúc tinh, tốt số, gả ai vượng người đó, ngay cả người bị đoán sống không qua nổi hai mươi tuổi như Hạ Văn Chương cũng có thể được thay đổi vận mệnh.

Còn có người đến gần Vu Hàn Châu, muốn cùng nàng trò chuyện, còn có người muốn có những thứ như khăn tay hầu bao của nàng, muốn cọ hỉ khí để thêm chút may mắn cho bụng mình.

Cái gì Vu Hàn Châu đồng ý được nàng đều đồng ý, khăn tay hầu bào đều tặng ra ngoài, mọi người bèn khen nàng dịu dàng hào phóng, không chỉ tăng thêm danh tiếng cho nàng, mà An phu nhân cũng thấy vô cùng được thể diện.

Đợi đến sau khi tiệc rượu giải tán, tiễn tân khách đi, Vu Hàn Châu cùng Hạ Văn Chương cũng phải đi về.

An phu nhân còn kéo con gái lặng lẽ hỏi: “Viên phòng chưa?”

Vu Hàn Châu quấn khăn tay, nói: “Chưa, Thường đại phu nói, mùa xuân sang năm mới được.”

An phu nhân thầm nói, nhìn thân thể nữ tế, khí sắc này, đâu thấy ốm yếu gì đâu! Nhưng bà ấy nghĩ, nếu đại phu người ta đã nói vậy, thì vẫn nên nghe theo đại phu thôi.

Nếu không, lỡ xảy ra bất trắc gì, bọn họ cũng gánh không nổi.

Vu Hàn Châu đỡ Hạ Văn Chương đang hơi say rượu lên xe ngựa.

Ngồi vào trong xe ngựa, bánh xe lộc cộc chạy đi, Hạ Văn Chương sáp lại gần bên tức phụ, nói: “Ta không uống nhiều, chỉ uống mấy ly thôi.”

“Ừ.” Vu Hàn Châu gật đầu một cái.

Hạ Văn Chương lại sáp lại gần thêm chút: “Nhạc phụ đại nhân bộn rộn cực kỳ, ta không uống không được, như vậy là thất lễ trước mặt khách khứa.”

Đây là bảo Vu Hàn Châu đừng trách hắn uống rượu.

“Biết rồi, vốn cũng không nói gì với chàng mà.” Vu Hàn Châu nói ngay.

Hạ Văn Chương lập tức thỏa mãn, không nói gì nữa.

Sau khi về đến nhà, hai người đi thẳng đến Trường Thanh viện, sai người đến chính viện nói một tiếng, buổi tối sẽ không qua dùng cơm.

Đây là chuyện nhỏ, Hầu phu nhân mới sẽ không so đo, còn sai người đưa canh giải rượu đến.

Hai người ở An phủ bận rộn một ngày, cả người đều mỏi mệt, cũng không nói nhiều. Uống canh giải rượu xong, lại dùng chút cơm thì rửa mặt nghỉ ngơi.

Lúc nửa đêm, Hạ Văn Chương tỉnh, đầu óc như đã tỉnh táo lại, lại tựa như vẫn chưa. Như thể không nghĩ gì cả, chỉ theo tiềm thức lê chầm chập vào trong chăn của tức phụ, ôm tức phụ từ phía sau, sau đó nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau.

Vu Hàn Châu sau khi tỉnh lại, thì phát hiện mình và người ôm nhau thành một cục. Nàng hơi kinh ngạc, xoa xoa mặt nam nhân, đợi hắn rầm rì mấy tiếng, hỏi ngay: “Chàng chui vào lúc nào?”

Hạ Văn Chương nghe nàng nói chuyện thì tỉnh ngay. Mở mắt ra, thấy hai người ôm nhau thành một cục, thử nghĩ lại, lắc đầu: “Không nhớ. Chỉ cảm thấy trong chăn rất lạnh, thế nên chui qua.”

“Phải không?” Vu Hàn Châu liếc mắt một cái.

Ánh mắt Hạ Văn Chương tỉnh táo hơn mấy phần, gật đầu, ôm nàng thật chặt, nói: “Ừ. Châu Châu, sau này chúng ta ngủ cùng một chăn nhé? Ta cảm thấy ngủ một mình lạnh lắm.”

“Không được!” Vu Hàn Châu ra vẻ kinh ngạc nói, “Nam tử trẻ tuổi thân thể nóng nhất, chàng lại thấy lạnh, lẽ nào thân thể lại có vấn đề gì sao?”

Ra vẻ muốn đứng dậy kêu người mời đại phu cho hắn.

Bị Hạ Văn Chương đỏ mặt kéo về, ấn về trong chăn lần nữa: “Ta không sao!”

Vu Hàn Châu bèn làm ổ trong lồng ngực hắn cười khanh khách.

Hai người ầm ĩ một phen mới rời giường. Không nói về chuyện tới chuyện đến chính viện thỉnh an, sau khi trở lại, Hạ Văn Chương sai người lấy bút mực đến, bắt đầu vẽ tranh.

Hắn muốn mở một thư cục, kiếm danh tiếng cho mình và tức phụ, nên cần không ít bạc.

Những bạc này kiếm ở đâu? Đương nhiên không thể hỏi tức phụ. Kho riêng của hắn trước kia đều cho tức phụ hết rồi, bây giờ trong tay không còn tích trữ dư, nên hắn cần phải kiếm tiền lại.

Chỉ viết thoại bản thì vẫn không đủ. Nghĩ đến vị hào khách hào phóng Cuồng Đao Khách kia, Hạ Văn Chương định vẽ một bức họa đưa cho hắn ta.

Người nọ ra tay rất hào phóng, tính tình lại hiệp nghĩa, chắc sẽ không lấy không tranh của hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio